Hành Trình Nhận Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nhà Nông

Chương 1: Thay đổi

Dương Trúc Lan thẫn thờ nhìn trần nhà. Thật ra nàng chẳng thấy gì vì sắc trời ngoài kia còn chưa sáng, nàng mà không nhận được ký ức thì đã la lên thất thanh rồi.

Nàng siết chặt chiếc chăn đang đắp trên người trong bóng tối như một cách để trút hết bầu tâm sự. Nàng cứu người ta nhưng thất bại, đã vậy còn xuyên không, đúng là độc thật.

Vừa nghĩ tới chuyện cứu người, Dương Trúc Lan nghiến răng nghiến lợi. Năm 2019, chịu tác động từ hiện tượng El Nino, gió bão, mưa lớn, mưa đá xảy ra liên miên, thủ đô bị bão tố quét qua những mấy lần. Cô có việc phải về nhà song vừa đỗ xe xong đã thấy có miếng ngói trên mái nhà bị gió to thổi lung lay, lúc tưởng như sắp rơi xuống tình cờ có một người đàn ông bước ra. Cô chạy thẳng vào nhà không chút nghĩ ngợi nhân tiện kéo anh ta vào trong trốn, ai ngờ anh ta lại ngã nhào lên người nàng, lỡ mất cơ hội tránh né. Trước khi ngất đi, điều duy nhất nàng cảm nhận được chỉ là nỗi đau đớn.

Nghĩ đến đây, nàng đã xuyên không rồi thì chắc người đàn ông đần độn kia cũng không thoát nạn đâu nhỉ? Suy nghĩ này làm nàng khẽ thở dài thườn thượt.

Tiếng kêu nho nhỏ vang lên bên cạnh, Trúc Lan không dám nhúc nhích. Người đang nằm kế bên nàng còn ai ngoài chồng của nguyên thân chứ? Thế là nàng lại mắng xối xả tên đàn ông đã hại mình ra nông nỗi này.

Đến khi nhịp thở của người nằm bên đều đặn trở lại thì Trúc Lan mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng từng đọc nhiều cuốn tiểu thuyết, rất thích truyện điền văn cổ đại nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện bản thân sẽ có cơ hội trải nghiệm điều đó.

Đáng trách nhất, dù nàng không yêu cầu xa vời sẽ được ăn ngon mặc đẹp, xuyên không dưới hình hài thai nhi, cũng không trông mong sẽ từ một người chuyên đổ tiền vào game trở thành tiểu thư thiên kim, đằng này bắt nàng vừa xuyên qua đã giữ chức mẹ, đã vậy còn tự dưng lớn hơn mười tuổi, từ hai mươi sáu chưa kết hôn, chưa một mảnh tình vắt vai nhảy lên thành nương, quá đáng hơn là trở thành bà nội khi chỉ mới ba mươi sáu tuổi. Đúng vậy, là bà nội, thậm chí còn không chỉ có một đứa cháu trai.

Xã hội cổ đại thật là ác độc, mới hơn mười tuổi đã thành thân, sao mà đứa F.A vạn kiếp nhà nàng chịu nổi đây!

Trúc Lan thở dài thườn thượt, nhớ đến cha mẹ mình. Mặc dù sau khi hai người họ ly dị, tái hôn đều có con riêng nhưng đều đối xử với nàng rất tốt, ông bà nội cũng sợ nàng chịu thiệt thòi nên lúc lâm chung để lại hết tài sản cho nàng. Thật ra, nàng không lo lắng cho cha mẹ mà bận tâm đến ông bà ngoại hơn, ông bà cụ sẽ buồn khi hay tin lắm.

Vành mắt không kiềm được đỏ hoe. Trong đầu nàng cứ đau đáu suy nghĩ liệu chết lại thì có thể trở về được không, nhưng nàng chỉ nghĩ vậy thôi, rơi từ tầng thượng cao chót vót xuống thì sao mà sống được! Càng nghĩ, nàng càng không kiềm được nước mắt, lặng lẽ bật khóc.

Khóc mệt rồi, Trúc Lan thϊếp đi lúc nào không hay. Sáng sớm, nàng bị tiếng gà gáy đánh thức, bấy giờ nàng mới thấy rõ phòng ngủ trong này như nào. Trên giường có hai cái hộp gỗ được xếp thẳng hàng, trong hộp chứa chăn chưa cần dùng đến, nơi góc phòng có một cái bàn sưởi và một chiếc giỏ đựng đồ thêu thùa, dưới đất thì chẳng có gì. Dù đã tiêu hóa xong ký ức nhận được nhưng Trúc Lan vẫn hơi rúng động.

Trong trí nhớ của nàng, điều kiện của gia đình này xem như khá tốt so với mặt bằng chung trong thôn, nhưng trừ khá sạch sẽ thì đâu đâu cũng xập xệ, khỏi cần nói cũng biết những hộ nhà nghèo khác như nào. Lúc thấy chiếc chăn xám xịt, xù lông, nàng không thể tin được lại có người dùng thứ chăn này song nhà bình thường muốn tìm được một chiếc giường không chắp vá cũng khó.

Trúc Lan nhớ chiếc chăn tơ tằm ở hiện đại quá! Không ngờ hôm qua nàng có thể ngủ được, chắc chắn là do khóc mệt quá nên thϊếp đi rồi.

Bên ngoài vọng lại tiếng rải thóc cho gà ăn cùng với tiếng người trò chuyện.

Trúc Lan: "..."

Nhà cửa nông thôn ở cổ đại không hề cách âm, nàng đang nằm trong phòng mà cứ như đang ở ngay ngoài kia vậy.

Trúc Lan thở dài, cô chẳng ngờ tới, chính xác hơn là không muốn đối mặt với con cái và người nhà của nguyên thân. Tuy việc là người hiện đại xuyên không đến đây là lợi thế của nàng, tuy nguyên thân trùng tên với nàng nhưng nàng không hề vui mừng chút nào. Nàng thẫn thờ nhìn trần nhà đen tuyền.

"Hừm."

Người nằm bên khẽ cựa quậy, kêu lên một tiếng như sắp thức dậy. Đầu óc Trúc Lan trống rỗng, sao nàng có thể quên mất chồng của nguyên thân vẫn còn đang ở đây chứ? Nhận ra hắn sắp dậy, nàng vội vàng nhắm tịt mắt lại.