Ôn Ngôn biết được gia thế của Chu Duệ rất tốt, từ lúc ban đầu biết hắn đã từng nghe các nữ sinh trong lớp học bát quái, hơn nữa còn thường xuyên nhìn thấy tài xế nhà hắn đưa đón bằng siêu xe, tuy rằng sau khi tốt nghiệp không hề có liên lạc nhưng cũng thường xuyên nhìn thấy bài báo phỏng vấn hắn trên các trang tạp chí kinh tế tài chính.
Một thiếu gia công tử hào môn như hắn lại thường xuyên ghé qua những quán ăn nhỏ tầm thường thế này thật sự có chút không hiểu nổi, làm người khác cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Đã bắt đầu vào thu, nắng gắt cuối thu vô cùng lợi hại, đoạn đường từ bãi đổ xe đến nơi này chỉ mất hai phút mà trên người đã đổ một tầng mồ hôi, Chu Kéo cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn chỉnh nhiệt độ xuống thấp một chút, lại thập phần tri kỷ không để gió lạnh thổi vào người Ôn Ngôn.
Những chi tiết như vậy nếu là Chu Tuấn Thư sẽ không bao giờ chú ý đến.
Ôn Ngôn vừa nâng chén trà lên nhấp một chút vừa nghĩ như vậy, trà trong miệng hơi nóng xộc lên mũi cùng với hương thơm nồng đậm từ lúa mạch bay đến, làm người ta hết sức thèm ăn, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy có chút đói bụng rồi.
Quán ăn này nhìn có chút đơn giản, thậm chí có thể nói là đơn sơ nhưng tay nghề đầu bếp lại vô cùng tốt, Chu Duệ chọn những món vừa nhìn đã biết rất thanh đậm nhưng khi ăn vào miệng cũng không phải chỉ ngon bình thường.
Ôn Ngôn vừa ăn một miếng trong mắt đã hiện lên tia kinh ngạc.
Chu Duệ đắc ý nhướng mày, "Nghĩ tôi sẽ lừa em sao? Tôi mà là kiểu người tùy tiện vậy ư, nếu ăn không ngon sao tôi còn mang em đến nơi này."
"Ừm, đúng là không lừa tôi."
Ôn Ngôn nhìn chằm chằm khuôn mặt rõ ràng góc cạnh của hắn, từng chút từng chút gắp đồ ăn vào miệng mình, tóc mái xõa xuống đúng lúc che đi hàng mày đang run rẩy.
Sao cô cứ nghĩ đến tên hỗn đản kia?
Ôn Ngôn nuốt xuống đồ ăn trong miệng, lắc đầu xua ý nghĩ bỗng nhiên hiện lên ra ngoài.
Mỗi một món ăn đều có thể làm cho người ta sáng mắt, Ôn Ngôn ăn vô cùng thỏa mãn nheo nheo mắt, trông giống con mèo nhỏ ăn vụng, thỉnh thoảng còn vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ khóe miệng, sau đó dè dặt nhìn xung quanh thấy không ai để ý liền tiếp tục.
Chu Duệ một bên ăn rau củ nhưng lực chú ý lại bị Ôn Ngôn chặt chẽ hấp dẫn, đôi mắt hắn vẫn luôn ở trên người cô chưa từng dời đi.
Tựa như trên người cô có một cổ ma lực làm hắn muốn đem người này chiếm làm của riêng, nhốt cô trong địa bàn của hắn.
Chu Duệ cúi đầu giấu đi ánh sáng vừa lặn đi trong mắt, đó là dục niệm ẩn sâu trong lòng hắn không thể để ai nhìn thấy.
"Thật sự ly hôn sao?"
Ôn Ngôn dừng tay một chút, cũng không định giấu giếm hắn.
"Đúng vậy, lẽ ra tôi nên sớm nhìn rõ vào hiện thực, đáng tiếc lại phải mất ba năm mới nhận ra gương mặt thật của anh ta."