Ôn Ngôn ngồi xổm trên mặt đất, từ dưới hướng lên nhìn hai chân bởi vì đang đứng thẳng tắp mà càng có vẻ thon dài.
Mãi đắm chìm bên trong suy nghĩ của chính mình, cô hoàn toàn không nghe được tiếng người đàn ông đang hỏi chuyện.
Chờ mãi không nghe được câu trả lời, người này rốt cuộc phát hiện cô có điểm bất thường.
"Ôn Ngôn? Em có nghe thấy lời tôi nói không?"
“Nghe, nghe được…”
Ôn Ngôn ho khan hai tiếng, giọng nói khô khốc có chút khàn, vừa nghe xong liền cảm thấy không quá thích hợp.
Người đàn ông mở cửa bước từ trên xe xuống, chỉ vài bước đi tới đến trước mặt Ôn Ngôn.
Hình ảnh đôi chân dài thẳng tắp rắn chắc từng bước tiến đến càng tác động sâu hơn vào trực quan của cô, tiếc là, còn lại ba phần lý trí, Ôn Ngôn vẫn chưa quên chính mình hiện tại đang ở đâu, hoàn toàn vào.
Chờ đi vào này một đôi gầy nhưng rắn chắc thẳng tắp chân dài cấp cho nàng đánh sâu vào tắc càng vì trực quan, đáng tiếc, còn có ba phần lý trí Ôn Ngôn không có quên chính mình hiện tại ở đâu, không phải thời điểm thích hợp để ôm cái si tâm này.
Lại nói thật ra bọn họ còn là bạn học đấy, sao khi rời khỏi cao trung cũng đã nhiều năm không gặp lại nhau.
Mấy tháng trước, căn hộ trên lầu luôn không có người ở bỗng nhiên có người dọn đến. Ôn Ngôn rất hiếu kỳ, nhưng chờ đến lúc hai người chạm mặt nhau mới phát hiện cư nhiên là có quen biết.
Đã lâu lắm không gặp lại, Ôn Ngôn từ lâu đã quên mình có quen biết một người như vậy.
Chu Duệ, sinh cùng ngày cùng tháng với cô chỉ là không cùng một ngày, hơn nữa cô nhớ rõ năm đó khi chủ nhiệm lớp ghi lại thông tin, người này đã trêu ghẹo mình, mỗi ngày đều đuổi bắt cô kêu hắn bằng "anh".
Ôn Ngôn khi đó da mặt thật sự quá mỏng, căn bản không thể nói được gì, đến khi cô nói thêm với nam sinh nọ mấy câu thì hắn lại đỏ mặt.
Mà giờ đây, không nói đến việc người nọ đang đứng trước mặt mình, đã vậy hắn còn mang vẻ mặt lo lắng hỏi cô bị làm sao vậy.
Mũi Ôn Ngôn chợt đau xót, hai giọt nước mắt không nhịn được chảy xuống.
Khuôn mặt Chu Duệ góc cạnh rõ ràng, ngũ quan thâm thúy thoáng chốc trở nên âm trầm, kéo Ôn Ngôn từ dưới mặt đất lên, nhiệt độ nóng bỏng trong tay càng làm cho cả người hắn bắt đầu phát ra khí lạnh.
“Em phát sốt? Sao lại một mình ở đây?”
Nếu hắn nhớ không lầm, không phải cô đã sớm kết hôn sao, người chồng kia của cô đâu?
Chu Duệ cảm thấy hết sức nghi hoặc, tháng này thời gian hắn ở Giang thành tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng hơn mười ngày, đi về chỗ ở cũng rất nhiều lần, nhưng trước sau vẫn chưa từng gặp qua cái người gọi là chồng kia của Ôn Ngôn, hiện tại cô đã sốt thành cái dạng này, tại sao vẫn chỉ có một mình?
Đây là kiểu người thế nào vậy, làm gì có ai lại làm chồng như thế.