Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 49

Sau khi có đầy đủ kinh phí sản xuất thì vườn trà đi vào nề nếp, sản xuất và thành phẩm trà theo từng bước.

Hiện tại Tân Vân Mậu theo đúng giờ quy định tưới nước cho cây trà, mỗi lần tưới Sở Trĩ Thủy sẽ gọi anh đến bằng mặt dây chuyền, sau đó lái xe cùng về cục quan sát với anh. Lần nào Tân Vân Mậu lộ diện trong vườn trà thì Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc sẽ bị dọa đến làm việc bạt mạng, để cho người ta thấy được tiềm năng động vật xã hội của yêu quái họ.

Chỉ khi Tân Vân Mậu không ở đó, hai con yêu quái mới to gan được chút.

“Đại nhân à…” Tiểu Hắc khẩn trương xoắn tay, anh ta phát hiện sắc mặt của Sở Trĩ Thủy không đúng, vội vàng sửa miệng: “Không phải, trưởng phòng Sở, tôi có chuyện muốn làm phiền cô.”

Sở Trĩ Thủy: “Chuyện gì? Anh nói đi.”

“Ban đầu không phải cô nói chỉ chọn một người ở lại sao, qua thêm một khoảng thời gian làm việc ở vườn trà nữa là kết thúc…”

“Anh nói tôi mới nhớ, các anh có phương hướng nghiên cứu phát triển sản phẩm mới chưa?”

Buôn bán trà xanh luôn có tính thời vụ, kết thúc mùa hái trà thì hết. Sở Trĩ Thủy phân công nhiệm vụ mới cho hai con yêu quái, xây dựng kế hoạch cho khoa phát triển kinh tế, giả sử có ý kiến hay có thể thực hành thực tế, vậy thì có thể tiếp tục ở lại trong vườn trà chứ không cần đến cục quan sát chịu khổ xá© ŧᏂịŧ.

Con ngươi của Tiểu Hắc nhìn thẳng: “Dạo gần đây tôi có nghĩ ra một công thức mọc tóc, người ta nói người hiện đại đều có nỗi lo rụng tóc, biết đâu sản phẩm của chúng ta sẽ có thị trường.”

“Công thức mọc tóc?” Sở Trĩ Thủy chợt tỉnh ngộ: “Đúng rồi, anh là Hà Thủ Ô mà, chẳng trách sẽ nghĩ đến phương diện này.”

Tiểu Hắc nịnh nọt nói: “Đúng vậy đúng vậy, tôi muốn góp chút sức cho cô và cục quan sát nên đã vắt óc suy nghĩ suốt khoảng thời gian này, cuối cùng cũng cân nhắc ra điều này…”

“Sao lại là anh vắt óc suy nghĩ? Công thức này rõ ràng là có tôi ra sức!” Tiểu Hoàng trốn trong chỗ tối, nghe xong những lời này không thể nhịn nổi nữa, giận tím mặt nhảy ra, vạch trần lời nói dối của đồng bọn: “Trưởng phòng Sở cô phải phân minh, cái này là tôi nghĩ ra đầu tiên đó!”

Tiểu Hắc không dự liệu được việc mình bị phá rối, anh ta tức giận giảo biện: “Cái gì mà anh nghĩ ra, trị rụng tóc mấu chốt là Hà Thủ Ô, gừng tươi ngăn rụng tóc hoàn toàn là tin đồn nhảm.”

“Nói bậy nói bạ, chuyên gia còn nói Hà Thủ Ô sẽ gây mất chức năng gan, anh còn không biết ngại mà làm công thức mọc tóc cái gì chứ?”

“Đó là có thể gây ra, phàm là chuyện gì cũng nói đến liều lượng, anh có tinh thần khoa học không hả!?”

Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc anh một câu tôi một câu mà cãi nhau, quậy đến nỗi đầu của Sở Trĩ Thủy cũng kêu ong ong, cô bất lực ngăn họ lại: “Được rồi đừng cãi nhau nữa, các anh nghĩ ra điều này sao?”

Hai con yêu quái đồng thanh, vâng dạ nói: “…Phải.”

“Có phương án cụ thể gì không? Hiện nay các loại sản phẩm mọc tóc cạnh tranh nhiều đến thế, sản phẩm của các anh có ưu thế gì?”

Hai con yêu quái im lặng.

Sở Trĩ Thủy đứng ở vị trí trung lập nói: “Các anh bàn bạc rồi viết ra một phương án để tôi xem thử có thể thực thi không, không thích hợp thì về phòng quan sát hết.”

“Không được không được, cô nghĩ lại đi—”

“Đừng gào, sợ là cùng nhau viết xong phương án, sau đó lại nghĩ ra được một chủ ý kiếm tiền khác.”

Tiểu Hắc khổ sở suy nghĩ một phen, anh ta sờ cằm, lẩm bẩm nói: “Nếu ông già có ở đây thì dễ hơn nhiều rồi, phải chi ban đầu không nuôi con bé kia…”

Tiểu Hoàng căm tức vỗ đùi: “Mấy thứ đáng giá của ông ta năm đó đều được săn trộm, sao hai người chúng ta lại bán không được giá ở xã hội loài người chứ!?”

“Các anh đang lẩm bẩm cái gì vậy?”

“Đâu, đâu có gì, vậy trưởng phòng Sở cô đi làm việc của cô trước đi, chúng tôi bàn bạc lại sau.”

Công việc dạo này của Sở Trĩ Thủy rất bận rộn, tất nhiên không rảnh quản lý họ, sau khi kiểm tra chuyện vườn trà thì lái xe quay về cục quan sát. Cô lái xe xong thì cảm thấy hơi mệt, loạng choạng đi vào cục, lại hiếm khi đυ.ng phải chú mèo mun vào buổi chiều.

“Meo meo.”

Sở Trĩ Thủy đã quen thuộc với chú mèo mun, cô vừa lên tiếng gọi thì nó nhanh nhạy nhảy qua, dùng cơ thể mềm mại cọ qua cọ lại. Dạo gần đây một người một mèo vẫn luôn gặp nhau, chú mèo mun không còn nhìn cô từ xa giống như lúc mới quen nữa, trái lại từng bước chủ động đến gần cô, ước gì có thể ngày ngày ngồi chờ được xoa.

Lông của nó mềm mượt như nước, nó thân thiết kéo gần khoảng cách, vui vẻ bám chặt lấy cô.

Nựng mèo quả nhiên là thuốc giảm đi áp lực, Sở Trĩ Thủy đã muốn nuôi mèo từ nhỏ nhưng vẫn bất lực vì cha mẹ luôn không có hứng thú với chuyện đó, may mà hiện tại có cơ hội ở riêng một mình. Cô nghĩ về ngôi nhà mới chuẩn bị tân trang, xem xét liệu mình có mối quan hệ tốt với chú mèo mun hay không, hay là mang nó về nhà nuôi, tránh để khi độ ấm giảm xuống mèo hoang phải lưu lạc đầu đường xó chợ, không nhà để về.

Sở Trĩ Thủy ngồi xổm muốn chơi đùa với nó một lát, giờ mới luyến tiếc không nỡ rời đứng dậy tạm biệt.

Chú mèo mun không giữ lại, cái đuôi dài vẫy vẫy, cơ thể mềm mại biến mất trong bụi cỏ. Nó sẽ không ở đây quá lâu, nhưng hai ngày nay vẫn luôn xuất hiện, đúng giờ như đồng hồ sinh học.

Khoảng mười lăm phút sau Sở Trĩ Thủy về đến văn phòng, tầng ba yên tĩnh khác với sự hối hả nhộn nhịp ở tầng hai, hành lang không bóng người. Cô đi ngang qua phòng hậu cần thì thấy bóng dáng quen thuộc, dứt khoát tiến vào phòng lên tiếng chào hỏi với Kim Du và Ngưu Sĩ.

“Cô về rồi hả?” Kim Du nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại: “Tôi tìm anh Ngưu lấy chút đồ.”

“Phải, sao không thấy trưởng phòng Ngô?” Sở Trĩ Thủy nhìn xung quanh một vòng, cô điều Kim Du đến phòng phát triển kinh tế tương đương với việc Ngô Thường Cung mất đi cánh tay đắc lực, nghe nói làm cho đối phương nổi cơn tam bành.

“Còn không phải dáng vẻ cũ sao, không có việc thì không có mặt.”

“Dạo này anh Ngưu bận không?”

“Cũng không khác trước kia lắm.” Ngưu Sĩ tùy tiện nói: “Cũng không phải là phòng quan sát, đến cục lâu vậy rồi căn bản là không có thay đổi.”

Lý lịch làm việc của Ngưu Sĩ khá già dặn, anh ấy làm việc ở phòng hậu cần không lo sợ như Kim Du, tính tình bướng bỉnh đó giờ cũng có thể không nể mặt Ngô Thường Cung, lại không bị nhân viên trong phòng ban quản lý ảnh hưởng đến công việc.

Một người hai yêu rất thân quen với người từng làm chung phòng ban, dứt khoát tụ họp lại với nhau tán gẫu mấy chuyện vụn vặt.

“Anh Ngưu, mèo hoang trong cục nhiều không?”

“Chắc là có không ít động vật, mèo thì không sao thấy được, nhưng bãi đất hoang có con rắn lục nhỏ.”

“Vậy nếu anh trông thấy mèo hoang thì giúp tôi để ý vị trí nha, dạo này cứ gặp một con, tôi muốn mang về nhà nuôi.”

“Được thôi, ngày khác tôi giúp cô bắt, chú mèo đó trông thế nào?”

“Là mèo mun, lông chân màu trắng, chắc là mèo trưởng thành rồi.” Sở Trĩ Thủy nhớ lại nói: “Không cần bắt giúp tôi, có vị trí là được, tôi mua ổ mèo xong thì tự đến, sẵn tiện tiêm vacxin cho nó trên đường về, sau đó lại tìm thời gian đi triệt sản.”

Kim Du sững sờ nói: “Mèo mun có chân trắng?”

“Ừm, còn khá xinh đẹp nữa, một con mèo rất lớn.”

“Hình như hơi có ấn tượng?” Kim Du bối rối vò đầu, cô ấy cảm giác có chỗ không đúng nhưng lại nhớ không ra nguyên cớ, dứt khoát nói đến chuyện khác: “Đúng rồi, vừa hay cô đã đến thì giờ đưa cho cô.”

Kim Du giơ tay ra, có một cái bình xịt nằm giữa lòng bàn tay, thiết kế giản dị không có gì đặc sắc, trong bình đựng vài ml chất lỏng trong suốt, giống như cái bình nhỏ đựng nước hoa mang theo bên người.