Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 47

Sau khi hai bên nói chuyện về giá cả xong xuôi, Hồ Thần Thụy vẫn liên tục xác nhận xem Tân Vân Mậu có thật là đã đồng ý làm việc trong thời gian dài hay không, sau đó ông ấy mới hoàn toàn yên tâm và trò chuyện với Sở Trĩ Thủy về tình hình gần đây.

"Gần đây đã quen thuộc chưa? Nếu có gì thắc mắc cứ nói với tôi. Nếu không liên lạc được với tôi thì tìm Hi Minh cũng được."

“Trước mắt mọi thứ đều ổn.”

Sở Trĩ Thủy trả lời xong, cô chợt nhớ ra điều gì đó, tò mò hỏi: “Đúng rồi, ông có biết bản thể của Tân Vân Mậu là gì không?

Hồ Thần Thụy cười khổ: "Cô gọi thẳng tên của cậu ấy như vậy rồi tại sao lại không hỏi thẳng mặt cậu ấy?"

"Tôi đã trực tiếp hỏi anh ấy rồi nhưng anh ấy không nói cho tôi."

Sở Trĩ Thủy muốn điều tra một số việc, nhưng cô không muốn hỏi Tân Vân Mậu, vì như thế sẽ giống như cô quá mức quan tâm đến anh. Cô sẽ không bao giờ cho anh cơ hội tự cao, vì vậy cô chỉ đơn giản quay vào một góc và hỏi cục trưởng Hồ, để tránh bị chế giễu một lần nữa.

"Tiểu Sở à, có lẽ cô không biết một chuyện, tên của yêu quái khác với con người vì nó ẩn chứa năng lực đặc biệt."

Hồ Thần Thụy uyển chuyển nói: "Cho nên khi cô gọi tên cậu ấy, hôm nay có lẽ không tiện nói cho cô được rồi."

Sở Trĩ Thủy cứng đờ một chút: "Không tiện nói có nghĩa là..."

Hồ Thần Thụy cười tủm tỉm nói: "Gọi thẳng tên cậu ấy giống như đang gọi vào số điện thoại của cậu ấy vậy. Cậu ấy có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng ta hiện tại. Cậu ấy không muốn nói với cô, nhưng tôi lại thay mặt để nói như vậy thật sự không được lễ phép cho lắm."

Đương nhiên điều mà cục trưởng Hồ không đề cập đến chính là hầu hết yêu quái đều sẽ không nhàm chán mà đi nghe ngóng đâu, bởi vì chuyện này thực sự tốn rất nhiều thời gian và công sức.

Sở Trĩ Thủy: "..."

Thảo nào họ chưa từng gọi tên Tân Vân Mậu. Làm sao lại có một giả thiết đáng xấu hổ như vậy được chứ!?

Cô vốn dĩ sợ anh đắc ý nên mới lén hỏi, nhưng hiện tại cô càng giống có tật giật mình, giấu đầu hở đuôi hơn. Ứớc chừng bây giờ anh đang thấy vui vẻ ở phòng làm việc rồi.

Hồ Thần Thụy thấy sắc mặt cô không ổn liền vội vàng an ủi: "Không sao đâu, cô đừng có áp lực tâm lý, biết đâu không bị nghe thấy thì sao."

Sở Trĩ Thủy càng cảm thấy ngột ngạt hơn, yếu ớt nói: "Đây là Định luật Murphy."

Trong cuộc sống nếu sợ một điều gì đó nhất định nó sẽ đến.

Khi Sở Trĩ Thủy từ phòng cục trưởng trở về, cô đứng trước cửa khoa phát triển kinh tế, không bước vào ngay mà vờ như vô tình liếc nhìn xung quanh.

Kim Du không có trong phòng, có lẽ đã đến bộ phận hậu cần để chuyển đồ, bên trong chỉ còn lại Tân Vân Mậu đang nằm trên bàn nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Đôi lông mi đen nhánh của anh lặng lẽ rũ xuống, không biết có phải là do tưới trà mệt mỏi hay không mà giống như đã rơi vào giấc mộng êm đẹp.

Sở Trĩ Thủy thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận mở cửa sau đó rón ra rón rén về chỗ ngồi, không dám sơ ý. Đang lúc cô nghĩ mình đúng là may mắn thì đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt ở sau lưng, lập tức lộp bộp trong lòng một tiếng.

Tân Vân Mậu thong thả vươn vai, anh nhẹ nhàng mở mắt liền nhìn thấy bóng lưng cứng đờ của Sở Trĩ Thủy. Thấy vậy anh chỉ đơn giản nghiêng đầu quan sát, nhìn chằm chằm cô không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ gì.

Sở Trĩ Thủy giả vờ bình tĩnh: "Làm anh thức giấc à?"

Tân Vân Mậu không nói gì.

Cô tiếp tục trấn an: "Anh ngủ tiếp đi."

Tốt nhất là nên hoàn toàn chìm vào giấc ngủ và không đề cập đến bất cứ điều gì.

Không may là điều gì đến sẽ phải đến.

“Cô muốn hiểu về tôi đến vậy sao?”

Giọng điệu của anh có chút mơ màng buồn ngủ, nhưng rõ ràng đã nghe được cuộc trò chuyện lúc nãy, nhẹ nhàng nói: “Không biết bản thể của tôi nhưng lại sợ tôi tức giận cho nên lén hỏi người khác phải không?”

Sự xấu hổ của Sở Trĩ Thủy đột nhiên dâng lên: "Anh hiểu lầm rồi."

“Tôi lại hiểu lầm à?”

Tân Vân Mậu cười nói: “Hiểu lầm cô cũng nhiều quá nhỉ, một ngày có tận hai lần.”

Sở Trĩ Thủy cau mày nói: "Chẳng qua là hôm nay trùng hợp có nhiều hiểu lầm mà thôi."

"Chuyện này mà cô cũng cần hỏi Hồ Thần Thụy à? Nếu như cô thật sự tò mò, vậy chỉ cần cô hứa sẽ phục vụ tôi thật tốt thì tôi có thể rộng lòng từ bi nói cho cô biết."

"..."

Sỉ nhục! Thật sự là một sự sỉ nhục lớn!

Nếu sau này cô còn tò mò về chuyện của anh thì cô sẽ là chó.

Sở Trĩ Thủy muốn nhanh chóng thoát khỏi sự ngượng ngùng này cho nên nhanh chóng chuyển chủ đề: "Anh nhắc tên của cục trưởng Hồ sẽ không bị nghe thấy chứ?"

“Ông ta không thể nghe thấy.” Thái độ của Tân Vân Mậu rất chắc chắn.

"Tại sao? Không phải là tên cũng ẩn chứa sức mạnh, khi nhắc đến sẽ bị nghe thấy à?"

Sở Trĩ Thủy nghi ngờ nói: "Khoan đã, lần trước có phải anh cũng nghe thấy không? Nhưng lần đó tôi không hề nhắc đến tên anh."

Cô đã từng phàn nàn với Kim Du về trò chiến tranh lạnh trẻ con, nhưng lần đó cô không hề nói tên thật của Tân Vân Mậu, nhưng vẫn bị anh nghe thấy một cách khó hiểu.

Tân Vân Mậu nghẹn họng "... Có à?"

"Sao lại không có? Lần đó tôi chưa nói tên của anh, nhưng anh vẫn nghe thấy được, còn giễu cợt tôi trẻ con nữa."

Sở Trĩ Thủy bối rối: "Quy tắc gọi tên của các anh là gì? Tại sao tôi không hiểu gì cả?"

“Cô nhớ nhầm rồi.”

Ánh mắt Tân Vân Mậu có chút mập mờ, đột nhiên trở nên khó chịu, anh kiên định nói: “Hơn nữa tôi không giống vậy.”

“Tôi chỉ hỏi anh có hai câu, tại sao anh lại nóng nảy như vậy chứ?”

Sở Trĩ Thủy nhướng mày: “Không cần gọi tên vẫn có thể nghe được, giống như nuôi dưỡng thực vật, cũng là kỹ năng độc nhất vô nhị của anh đúng không?”

“Xem như là vậy đi.”

Anh cụp mắt xuống: “… Tôi không có nóng nảy.”

Sở Trĩ Thủy không hề nghi ngờ anh, chỉ cho rằng đó là thiên phú bẩm sinh của anh, còn khó hiểu tại sao lần này anh lại không nói nhảm nhiều như trước nữa.

Tân Vân Mậu thấy cô không tiếp tục điều tra nữa, vẻ mặt căng thẳng lúc này mới thả lỏng.