Ở nhà, sau khi ăn cơm tối, Sở Trĩ Thủy mở tài liệu của bộ phận phát triển kinh tế ra nghiên cứu, Cục quan sát Hoài Giang quả thật rất nhiều tài nguyên, nhưng để biến những tài nguyên này thành lợi nhuận và tiếp tục vận hành chúng thì không phải việc dễ dàng.
Nếu bây giờ đã quyết định ở lại, không làm thì thôi, đã làm phải làm cho xong. Cô dứt khoát lật danh bạ xem xem có mối quan hệ cũ nào có thể dùng được không, nhưng lại phát hiện vòng bạn bè đang vô cùng náo nhiệt, ngay sau đó một dòng chữ hiện lên làm cô cay xè cả mắt.
[Long Tri Video thông báo về việc hoàn thành gần một trăm triệu nhân dân tệ vốn đầu tư trong vòng A, khoản đầu tư này do Tập đoàn Lục Doanh dẫn đầu, theo sau là Tư bản Thiên Phong và người đồng sáng lập Lý Long Khoa.]
Thảo nào trước đây công ty ngập tràn tiếng nói cười, thì ra là đã lừa được một con rùa vàng.
Sở Trĩ Thủy không rõ trong lòng có mùi vị gì, chỉ cảm thấy mấy chữ "Người đồng sáng lập" nghe rất châm chọc. Cô còn chưa kịp liên lạc với bạn cũ thì điện thoại di động đột nhiên hiện thông báo có người gọi tới, là đồng nghiệp ở công ty cũ. Hai người rất thân thiết, đến nay vẫn giữ mối quan hệ bạn bè.
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói tức giận của Vương Di Văn đã truyền đến, bất bình thay: "Mẹ kiếp, cậu không biết đâu, hôm nay đến ăn mừng với họ suýt nữa là tớ nôn tại trận, sao đàn anh cùng trường của cậu có thể tự dát vàng lên mặt mình như vậy?"
Sở Trĩ Thủy cười nói: "Bây giờ người ta đã là tổng giám đốc Lý, có gì mà không dám nói chứ?"
"Cạn lời luôn, giờ tớ đã nhìn thấu, đừng bao giờ cùng phượng hoàng đực gây dựng sự nghiệp, anh ta đúng là một tên trộm gà!" Vương Di Văn căm tức: "Cậu có ghi âm lại cái giọng điệu khúm núm của anh ta khi mua lại cổ phần không, tớ lập tức gửi nó cho cả công ty nghe, xem anh ta còn dám khoe khoang nữa không."
Đây đã là một câu chuyện cũ rích, người sáng lập Long Tri Video là cựu sinh viên của Đại học Ngân Đại, Lý Long Khoa phụ trách công nghệ và tài chính, Sở Trĩ Thủy phụ trách content và vận hành. Rõ ràng lúc đầu chỉ là một chiến dịch nhỏ, nhưng không hiểu sao lại bắt kịp xu hướng, phát triển nhanh như diều gặp gió. Trận gió này không chỉ giúp danh tiếng của công ty bay xa và còn trực tiếp thổi bay mối quan hệ giữa những người sáng lập.
Một ngày nào đó, Lý Long Khoa cảm thấy Sở Trĩ Thủy không còn là người quan trọng trong công ty, nếu không phải là học cùng trường với anh ta thì cô sẽ không có được vị trí như ngày hôm nay, và anh ta mới là linh hồn của Long Tri Video.
Sở Trĩ Thủy không hiểu tại sao tính cách của một người có thể thay đổi trong một sớm một chiều như vậy, người có học thức cao sao lại có thể bị lòng tham làm cho tha hóa như vậy. Cô luôn cho rằng Lý Long Khoa là người sống thực tế, khoan dung lễ độ, nhưng không ngờ tiền tài lại khiến con người ta biến chất, hoặc là anh ta vốn đã là người như thế, chỉ là chưa có vốn liếng để biến chất nên ngụy trang thành người tử tế, đàng hoàng mà thôi.
Sau khi ốm nặng một trận, Sở Trĩ Thủy đột nhiên cảm thấy chuyện này thật vô nghĩa, người duy nhất có thể đối xử toàn tâm toàn ý với cô chỉ có ba mẹ, những người còn lại không lấy của cô thứ gì là tốt rồi, chưa kể còn có những người đặt cô lên bàn cân để đánh giá, đong đếm giá trị.
"Không cần đâu, chẳng phải tổng giám đốc Lý đã bỏ tiền mua cổ phần rồi sao, với cả sau khi tớ về quê tớ còn đưa kinh nghiệm làm ở đó vào CV." Sở Trĩ Thủy khuyên nhủ: "Tất cả đều đã là người trưởng thành, cắt đứt rồi cũng nên giữ thể diện cho nhau một chút."
Vương Di Văn nghe người trong cuộc bình tĩnh như vậy thì không nhịn được mà than ngắn thở dài: "Nhưng tớ không ưa nổi cái con người bỉ ổi kia có được quyền thế, nói thật, bây giờ tớ cũng không muốn làm ở công ty nữa."
Sở Trĩ Thủy buồn cười: "Vậy tốt nhất cậu nên chạy nhanh đi, hai năm nữa Long Tri không sập, tớ sẽ đổi họ theo cậu, sau này gọi là Vương Trĩ Thủy."
"Thật hay giả vậy? Cậu đang đùa đúng không?"
"Đương nhiên là thật, nếu không sao tớ lại bán cổ phần đi chứ? Ít nhất cũng phải hành hạ anh ta một phen." Sở Trĩ Thủy nhẹ giọng nói: "Tớ không ngờ anh ta lại tự mình tham gia đầu tư, còn tưởng rằng vốn đầu tư từ bên ngoài, đúng là đầu óc không được tỉnh táo."
Gia cảnh của Lý Long Khoa thuộc dạng bình thường, tuyệt đối không phải con nhà giàu, làm vậy đúng là khiến người ta không thể hiểu được.
"Cậu đã nói vậy thì tớ phải chạy mau thôi, đúng lúc có người đang đào tớ." Vương Di Văn đột nhiên nghĩ ra: "Đúng rồi, cậu về Hoài Giang, bây giờ đang làm ở đâu, hay là tớ đi theo cậu?"
"Cậu đi theo tớ làm gì?" Sở Trĩ Thủy nghẹn giọng: "Mỗi tháng hai ngàn mốt, ngày ngày cười ha ha?"
"Thôi đi! Cậu giả vờ nghèo khó với tớ làm gì?"
"... Tớ đâu có giả vờ."
"Thôi đi thôi đi, không cần tớ thì thôi, đến khi tớ chuẩn bị nhảy việc, cậu giúp tớ xem xem công ty nào phù hợp."
Sở Trĩ Thủy không thể làm gì khác hơn là đồng ý, ai ngờ giờ nói thật cũng không ai tin.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, cô lại lật xem thông tin về vườn trà, hy vọng bộ phận phát triển kinh tế sớm ngày đi vào quỹ đạo, sau đó rảnh rỗi có thể tranh thủ đi sờ cá.
Trăng tà, mặt trời mọc, một ngày mới bắt đầu.
Sau khi quan sát tình hình, Sở Trĩ Thủy xuống xe, cầm hộp cơm ở cạnh ghế tài xế lên, chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng mở nắp kiểm tra. Đúng như dự đoán, hôm nay Sở Tiêu Hạ đã làm một hộp đầy ắp cá vàng hấp, bây giờ cô có thể cảm nhận được chút nhiệt độ qua chiếc hộp.
Tối qua cô mải mê đọc thông tin về bộ phận mới nên quên nói với ba về việc thay đổi thực đơn.