Ngày tháng trôi qua nhanh chóng.
Nếu không phải vì tình huống ở cục quan sát và mức lương quá mức phi lý, Sở Trĩ Thủy thực sự khá hài lòng với cuộc sống hiện tại. Trừ Ngô Thường Cung ra, các đồng nghiệp đều dễ gần, cách cư xử có hơi khác nhau nhưng tất cả đều rất thân thiện, không có thành kiến gì với cô.
Trưởng bộ phận Ngô cũng không thù dai, chỉ có tật xấu của kẻ làm lãnh đạo, thích chỉ đạo người khác. Từ khi phát hiện Sở Trĩ Thủy làm việc rất hiệu quả, anh ta bắt đầu giao việc thêm cho cô, chắc là nghĩ cô cũng dễ xoa nắn như Kim Du.
Sở Trĩ Thủy đã quyết định nghỉ việc, hiện tại cô cũng lười gây chuyện, việc nhỏ đó đối với cô cũng chẳng là gì, cho nên tạm thời không có xung đột với trưởng phòng Ngô.
Cục quan sát Hoài Giang ở vùng ngoại ô xa xôi, gần đó không có đủ các phương tiện phụ trợ, ngay cả tiếng xe cộ ồn ào cũng không nghe thấy. Trong khoảng sân vắng lặng, thi thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua khiến dòng suối gợn sóng lăn tăn.
Sở Trĩ Thủy đậu xe, đi dọc theo con đường dẫn đến tòa nhà văn phòng, chợt nghe thấy tiếng sột soạt. Còn chưa kịp căng thẳng, cô đã thấy một con mèo mun từ trong bóng cây nhảy ra, như một tia chớp đen xuyên qua đám lá rậm rạp.
Sở Trĩ Thủy vô thức nhìn theo, con mèo có bộ lông đen bóng, không có gì khác thường, chỉ có bốn móng vuốt màu trắng, giống như mây đen đạp tuyết.
Nó có vẻ rất nhạy bén, ngay cả khi đang bật nhảy, tư thế vẫn vô cùng mạnh mẽ, đang di chuyển thì nó đột nhiên dừng lại, cảm khái nhìn lại Sở Trĩ Thủy. Một đôi mắt mèo màu vàng, đẹp đến khó tin, còn mang theo sự hoang dại, linh hoạt và cảnh giác.
Có lẽ con người trên trái đất đã thống nhất với nhau về cách gọi mèo. Thấy nó nhìn chằm chằm vào mình, Sở Trĩ Thủy dứt khoát ngồi xuống, đưa tay ra gọi: "Mimi."
Cơ thể con mèo mun cứng đờ, nó lại liếc nhìn Sở Trĩ Thủy một cái, sau đó nhanh chóng nhảy vào bụi cỏ, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.
Sở Trĩ Thủy tiếc nuối thở dài, đứng dậy đi vào tòa nhà.
Ở bộ phận hậu cần, Sở Trĩ Thủy gần đây đang chuẩn bị xin từ chức, định là trong hai ngày tới sẽ nói chuyện với Hồng Hi Minh. Buổi trưa cười đùa với Kim Du một lúc, buổi chiều hoàn thành nốt công việc trong ngày, cứ tưởng hôm nay có thể thuận lợi mà tan ca, nhưng Ngô Thường Cung lại có mặt rất đúng lúc.
Ở cửa văn phòng, Ngô Thường Cung đột nhiên ló đầu vào, dùng cặp mắt đen nhỏ ti hí của mình quét qua một vòng, khiến Kim Du bất an cúi đầu né tránh. Ngưu Sĩ đang bận rộn ở nhà ăn, Tân Vân Mậu không có trong phòng, bây giờ chỉ còn lại hai người.
"Tiểu Sở, cô cầm mấy tờ bảng biểu này, hôm nay làm xong rồi về."
Cuối cùng, Sở Trĩ Thủy trở thành người mới xui xẻo, buộc phải nhận nhiệm vụ của trưởng bộ phận. Cô liếc mắt nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 16:50, còn mười phút nữa là tan ca.
"Bảng biểu gì thế?"
"Chỉ có từng này thôi." Ngô Thường Cung đưa ra mấy tờ bảng biểu viết nguệch ngoạc: "Trước đây cô từng làm rồi."
Sở Trĩ Thủy nhìn qua, số liệu là của ngày hôm qua, nếu như sáng nay đưa cho cô, có lẽ đã xong từ sớm. Nhưng không biết cả ngày hôm nay Ngô Thường Cung lang thang ở chỗ nào, để đến bây giờ sắp tan làm mới đi giao việc.
Sở Trĩ Thủy bình tĩnh nói: "Được, sáng mai tôi sẽ làm, đến lúc đó anh đến lấy là được."
"Vậy thì tôi sẽ đợi..." Ngô Thường Cung sửng sốt: "Chờ đã, hôm nay không làm được à? Bây giờ cô có việc gì bận hả?"
"Không có." Sở Trĩ Thủy hỏi: "Sáng mai anh có việc gì bận không?"
"Không có."
"Được, vậy sáng mai anh tới lấy đi, hạn chót là trưa mai, buổi sáng anh có thể đến kiểm tra."
Ngô Thường Cung lần đầu bị từ chối, cho rằng phải lấy lại vẻ oai phong vốn có, tức giận nói: "Trời đất, tôi đã nói rồi, hôm nay phải xử lý xong, cô có cần phải vội vàng tan ca như vậy không?"
Giọng nói của anh ta giận dữ, nghe như có tiếng sấm gầm vang, khiến Kim Du run lên vì sợ hãi.
Sở Trĩ Thủy bị mắng nhưng vẫn thờ ơ, mặt tỉnh bơ hỏi ngược lại: "Vậy anh có cần phải vội vàng bỏ bê công việc như vậy không?"
"Cô có ý gì?" Ngô Thường Cung thấy cô không ăn mềm, giật lây mấy tờ bảng biểu, không kiên nhẫn nói: "Quên đi, tôi không rảnh rỗi đôi co với cô, Kim Du cô làm đi!"
"...Vâng."
Sở Trĩ Thủy giơ tay lên cao, không đưa mấy tờ đơn ra, lặp lại: "Sáng mai tôi sẽ làm."
"Sở Trĩ Thủy, sao cô dám tự quyết định?" Ngô Thường Cung tức giận nói: "Cô là trưởng bộ phận hay tôi mới là trưởng bộ phận?"
Kim Du vội vàng nháy mắt với Sở Trĩ Thủy, lắc đầu như đánh trống chầu, điên cuồng ám chỉ cô đừng cứng rắn như vậy.
Sở Trĩ Thủy nhìn thấy vẻ mặt đầy tức giận của Ngô Thường Cung, cũng không vội phản bác, chỉ cười nhẹ: "Trưởng bộ phận Ngô, bây giờ chúng ta nên xử lý tình trạng bỏ bê công việc mà vẫn được trả lương, nói thật, nếu hành vi của anh bị vạch trần, có lẽ vị trí trưởng bộ phận hậu cần sẽ phải đổi người."
"Kể từ khi tôi nhậm chức đến nay, trừ ngày đầu tiên đi làm, những ngày khác anh đều vắng mặt, như vậy là vi phạm nghiêm trọng quy chế chuyên cần của văn phòng." Cô nói bằng một giọng nhẹ nhàng, mềm mỏng, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng, nhưng không có chút gì là nể mặt lãnh đạo.
Ngô Thường Cung đỏ bừng cả mặt, phản bác: "Ai, ai nói tôi bỏ bê công việc? Ngày nào tôi cũng đến, chỉ là đến hơi muộn thôi!"
"Hầu như ngày nào cũng vậy, đến trưa vẫn không có mặt ở văn phòng, thỉnh thoảng mới xuất hiện vào buổi chiều, như vậy cũng tính là đến muộn ư?" Sở Trĩ Thủy bình tĩnh nói: "Hôm nay anh muốn xử lý xong mấy tờ bảng biểu, cũng là vì ngày mai không muốn đến đúng giờ, chỉ cần anh lịch sự hơn một chút, không làm mất thời gian của người khác, tôi nghĩ mọi người hoàn toàn có thể giữ hòa khí với nhau."
"Nhưng nếu anh thật sự muốn dằn vặt lẫn nhau, cũng được thôi, cuối năm bị đánh giá là không xứng đáng với chức vụ, nghe nói anh từ Tất Ngô chuyển đến, hẳn là không xa lạ gì với chuyện này nữa."
Sở Trĩ Thủy vẫn luôn tò mò không biết Ngô Thường Cung làm sao leo lên được chức trưởng bộ phận, sau này mới biết anh ta bị chuyển đến Hoài Giang, sau đó đề cập đến chuyện được đào tạo chính quy, cộng thêm những lời khoe mẽ về Tất Ngô, cơ bản có thể đoán được ít nhiều.