Người thanh niên có mái tóc màu đen và thân hình cao gầy bước vào, nhìn thấy Sở Trĩ Thủy bên cửa sổ thì hơi sửng sốt. Hôm nay anh vẫn mặc đồ đen, một tay đút túi quần, tay áo tùy ý xắn lên, lộ ra cánh tay nhẵn nhụi, ở cổ tay, phần xương hơi lồi lên, cả người trông rất khôi ngô tuấn tú.
Sở Trĩ Thủy ngước mắt lên, nhìn thấy Tân Vân Mậu thì cũng ngẩn người ra.
Tân Vân Mậu không có ý chủ động chào hỏi, chỉ chậm rãi bước tiếp, đi qua chỗ Sở Trĩ Thủy rồi ngồi vào bàn thứ ba bên cạnh cửa sổ. Trên bàn không có máy tính, chỉ thấy đầy kẹo, giấy gọi kẹo nằm ngổn ngang khắp bàn.
Sở Trĩ Thủy nghe thấy âm thanh phát ra từ phía sau mà da đầu hơi tê dại, không biết tại sao mỗi lần cô gặp mặt tên yêu quái này thì đều cảm thấy rất lúng túng, buổi sáng anh không tham gia buổi giới thiệu, cho nên hai người không coi là quen biết.
Trong phòng làm việc không có đồng nghiệp nào khác, chỉ có một người một yêu xa lạ ngồi với nhau, ngay cả một yêu quái đến hóa giải bầu không khí cũng không có.
Sau khi tan làm, Sở Trĩ Thủy muốn về ngay nhưng nhìn tờ giấy trong tay lại do dự, đúng là tiến thoái lưỡng nan. Kim Du nói nếu không gặp thì tự mình điền vào, nhưng giờ vị đồng nghiệp cùng nhóm ẩn thân suốt ngày hôm nay đã xuất hiện, cô phải làm thế nào.
Một lát sau, cô hít sâu một hơi, huy động tất cả năng lượng xã giao trong cơ thể, định tốc chiến tốc thắng rời khỏi nơi này.
Sở Trĩ Thủy chậm chạp đứng dậy, xoay người đặt mẫu đơn lên bàn anh, nở một nụ cười lịch sự đúng mực, thân thiện nói: "Anh có thể điền vào cái này được không?"
Chuyện xảy ra ngày hôm qua hoàn toàn là một sự hiểu lầm, nếu sau này muốn làm đồng nghiệp, ít nhất cũng bằng mặt nhau.
Tân Vân Mậu nhìn theo động tác của cô, thấy rõ tờ đơn trên bàn, ánh mắt anh khẽ lóe lên, hơi khó hiểu, sau đó dùng đôi mắt đen láy thâm thúy nhìn cô.
Sở Trĩ Thủy mỉm cười với anh.
Tân Vân Mậu không nói nhiều, theo bản năng nhìn xung quanh, nhưng trong tay chỉ có mấy viên kẹo.
Sở Trĩ Thủy nhìn ra anh muốn tìm cái gì, lập tức đưa cây bút màu đen trong tay ra.
Anh do dự một lúc mới nhận lấy, ngón tay trắng nõn thon dài lạnh lẽo vung lên ký tên trên giấy, nét chữ lưu loát, mạnh mẽ có lực.
Tân Vân Mậu.
Sở Trĩ Thủy ghi nhớ tên anh, khách sáo tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là Sở Trĩ Thủy, sau này cũng làm việc ở bộ phận hậu cần, hôm qua chúng ta đã gặp nhau rồi, lúc ấy..."
"Tôi biết." Tân Vân Mậu ngước nhìn cô, bình tĩnh nói: "Cô là người tốt."
Sở Trĩ Thủy: "?"
Sở Trĩ Thủy không hiểu, đáp lại: "... À, đúng vậy, tôi đúng là người, không giống mọi người."
Đối mặt với vẻ hoang mang của cô, Tân Vân Mậu khẽ chắp hai tay lại, giọng lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, mặc dù cô là người tốt nhưng tôi không thể đáp lại tình cảm nhân loại đó của cô."
Sở Trĩ Thủy bối rối: "Tình cảm nhân loại đó?"
"Đương nhiên, tôi từ chối cô không phải vì thân phận con người của cô, điều kiện của cô rất tốt." Tân Vân Mậu chậm rãi liếc cô một cái, cố làm ra dáng thân sĩ, thẳng thắn nói: "Chỉ là tôi không thích ai, cả người lẫn yêu, cho nên đừng lãng phí thời gian vào tôi."
"???"
Đầu Sở Trĩ Thủy ong lên, cô vội vàng đưa tay ngăn cản: "Xin lỗi vì xen ngang, nhưng cho tôi hỏi sao mọi chuyện đã đi nhanh đến mức này rồi? Tôi chắc chắn không có nói gì với anh, đúng chứ?"
Tại sao anh đột nhiên phát cho cô một tấm thẻ người tốt vậy?
"Nếu còn chờ cô nói rõ ràng, chẳng phải sẽ càng lãng phí thời gian và sức lực hay sao?" Tân Vân Mậu nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngày hôm qua, cô đột nhiên nói chuyện với tôi, đuổi theo tôi, hôm nay cố ý tìm đề tài để nói chuyện với tôi, tôi biết là cô chưa từng thấy người nào như tôi, nhưng tốt hơn hết tôi vẫn nên giải thích trước."
Tân Vân Mậu phân tích một cách khách quan về hành động của Sở Trĩ Thủy, nhận định rằng cô đang tìm mọi cách rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
"..."
Sở Trĩ Thủy đột nhiên nhận ra nguyên nhân khiến cô lúng túng mỗi lần gặp anh, chủ yếu là do Tân Vân Mậu dường như luôn cho rằng cô đang âm mưu quấy rối anh!
Nam yêu quái này sao lại tự tin đến vậy!
Sở Trĩ Thủy bị anh làm cho tức cười: "Thật ra bệnh viện ở thành phố Hoài Giang cũng tốt lắm, khám não rất thuận tiện, nếu không khám ra gì có thể chuyển bệnh viện khác."
"Có ý gì?"
"Tôi sợ bình thường anh không để ý, đầu óc không được quá thoải mái, có bệnh gì đó mà đến chính anh cũng không biết."
Chẳng hạn như bệnh thần kinh.
Sở Trĩ Thủy chưa từng chửi bậy, cô cảm thấy lời này đã đủ xúc phạm rồi.
Tân Vân Mậu im lặng mấy giây, chống nhẹ một tay lên bàn, hơi dựa lưng về phía sau, ngạc nhiên nói: "Cô đúng là cố chấp, nhưng cho dù cô có ân cần hỏi han thì cuối cùng chúng ta cũng chẳng có kết quả gì đâu."
"..."
Anh gọi cái này là ân cần hỏi han?
Tên này đúng là kỳ quái mà! Chắc chắn là một con yêu quái chưa trải qua chín năm giáo dục bắt buộc!
Sở Trĩ Thủy không biết Tân Vân Mậu có bị bệnh nặng ở đầu không, nhưng so với những con yêu quái khác, chắc chắn dây thần kinh xấu hổ của anh đã bị đứt rồi.