Sở Trĩ Thủy nhẹ nhàng dỗ dành Kim Du một lúc lâu, cuối cùng cũng biết được nguyên nhân khiến cô ấy đau lòng như vậy.
Kim Du buồn bã nói: "Vừa rồi trưởng phòng Hồng đã dặn đi dặn lại, bảo chúng tôi không được để bị lộ tẩy, không được cho cô biết chuyện yêu quái, nhưng tôi lại là người đầu tiên làm hỏng việc, tôi nhất định sẽ bị chỉ trích nặng nề cho coi!"
Vẻ mặt của Sở Trĩ Thủy trở nên kỳ quái: "Chuyện yêu quái?"
Kim Du gạt lệ, rì rầm nói: "Đúng vậy, chị ấy nói không được để cô biết chúng tôi đều là yêu quái."
"... Mọi người đều là?" Sở Trĩ Thủy cứng đờ người, do dự nói: "Chị Hồng cũng là yêu quái sao?"
Kim Du cúi đầu, vâng vâng dạ dạ: "Trong cục chúng ta chỉ có cô là con người."
"..."
Hóa ra Hồng Hi Minh cũng không phải con người!
Hóa ra cô là con người duy nhất trong cục quan sát Hoài Giang!
Đầu óc Sở Trĩ Thủy hoàn toàn rối bời, cô nói: "Sao lại không được cho tôi biết?"
"Họ nói cô sẽ xin nghỉ việc rồi rời đi." Kim Du ngước mắt lên, giống như một chú cún con bị bỏ rơi, khẩn thiết cầu xin cô: "Đừng nghỉ việc mà, tôi sẽ bị mắng mất."
Sở Trĩ Thủy bắt gặp ánh mắt đáng thương của cô ấy, suy nghĩ còn đang hỗn loạn, nhưng cuối cùng vẫn cười khổ: "Yêu quái mấy người hay dùng ánh mắt cún con này để giữ người hả?"
Sở Trĩ Thủy sợ quỷ, quỷ là thứ không thể lường trước được, đại diện cho những mối nguy hiểm không thể kiểm soát. Nhưng Kim Du tuy là yêu quái nhưng lại khóc như con nít, không hung dữ tấn công con người, cũng không khiến người ta phải sợ hãi.
Sở Trĩ Thủy không sợ thứ gọi là nguy hiểm, có lẽ thứ cô bài xích chính là sự vô hình, không rõ ràng cũng không thể kiểm soát.
"Cô thích chó à?" Kim Du liếc nhìn cô, nói nhỏ: "Xin lỗi, tôi lại là cá, hay là tôi bảo chị Hồng tuyển thêm chó nhé?"
"Cảm ơn lòng tốt của cô, không cần đâu."
Hốc mắt Kim Du lại bắt đầu ươn ướt, cô ấy run giọng nói: "... Cô vẫn sẽ nghỉ việc hả?"
"Được rồi, lau nước mắt đi, cũng đừng thổi bong bóng nữa, áo khoác của tôi ướt hết cả rồi." Sở Trĩ Thủy không trả lời thẳng, chỉ nhẹ nhàng nói: "Chuyện này tôi sẽ cố gắng vượt qua, cũng sẽ không tố cáo cô với chị Hồng, đây là bí mật giữa chúng ta."
Cô không nghĩ đến chuyện nghỉ việc, nhưng trước mắt có một người đang khóc lóc cần được trấn an.
Sở Trĩ Thủy cảm thấy so đo với Kim Du sẽ giống như ỷ lớn hϊếp nhỏ, đối phương thực sự rất đơn thuần, không có ý đồ gì xấu.
Kim Du cảm động rớt nước mắt: "Cô đối với tôi thật tốt!"
"Đây mà coi là đối tốt với cô à?" Sở Trĩ Thủy nhướng mày ngạc nhiên: "Cô cứ như vậy, ra ngoài xã hội rất dễ trở thành miếng thịt trên thớt bị người ta bắt nạt."
"Nhưng tôi là loại cá không ăn được mà."
"..."
Sau khi giải quyết xong chuyện, Kim Du vui mừng khôn xiết, trước khi Ngưu Sĩ trở lại, không biết dùng cách nào đã dọn sạch bong bóng trong phòng, còn cẩn thận phơi áo khoác ẩm của Sở Trĩ Thủy dưới ánh nắng mặt trời. Cũng may là Sở Trĩ Thủy đi lúc sáng sớm nên mặc thêm một cái áo, nếu không bây giờ phiền phức rồi.
Sở Trĩ Thủy tò mò hỏi: "Cô lúc nào cũng thổi bong bóng à?"
"Chỉ khi không kiểm soát được cảm xúc thôi." Kim Du bất an rũ mắt xuống, sợ đối phương không thích mình: "Bình thường tôi không thổi bong bóng đâu."
Vừa rồi Kim Du cũng là vì làm việc với bảng mẫu, quá nhức đầu nên bị lộ tẩy.
Sở Trĩ Thủy trầm ngâm gật đầu, còn nhìn thấy Kim Du khóc nhiều nên khát nước, chạy đến máy lọc nước bổ sung thêm nước cho cơ thể.
Nhưng Kim Du không dùng cốc để lấy nước, cũng không dùng bất kỳ dụng cụ lấy nước nào khác, cô ấy mở bình nước to trong góc ra, nhấc cái bình nặng trịch lên, đổ nước "ầng ậc" xuống, thân hình nhỏ bé bật ra sức mạnh ngoài sức tưởng tượng, một hình ảnh vô cùng tương phản.
Sở Trĩ Thủy mới vừa nghĩ Kim Du không có sức uy hϊếp gì cả, nhưng hiện tại bắt đầu nghi ngờ đối phương chỉ cần dùng một tay là có thể vật mình ra.
Cũng không lâu sau, Ngưu Sĩ quay lại với chiếc máy tính trên tay, ánh mắt của Kim Du chột dạ lóe lên, nhưng Sở Trĩ Thủy không nhắc gì đến chuyện lúc nãy.
Sở Trĩ Thủy cảm ơn Ngưu Sĩ, nhưng không nhờ anh ta giúp nữa, thành thạo lắp máy rồi ngồi xuống dưới bàn sắp xếp đường dây. Một lúc sau, máy tính mới được kết nối với máy in, phần mềm văn phòng đã sẵn sàng để sử dụng.