Sở Trĩ Thủy phát hiện bộ phận hậu cần có ba người, hai nam một nữ. Bên nam gần như khá lớn tuổi, cô gái duy nhất thì xấp xỉ tuổi cô.
“Tiểu Sở không cần khiêm tốn, em là nhân tài chuyên môn được cục trưởng Hồ tiến cử tuyển vào đó!” Hồng Hi Minh nói xong quét nhìn mọi người trong phòng một vòng, tầm mắt của cô ấy sắc bén hiếm thấy, tỏa ra chút ý vị cảnh cáo bên trong lời nói.
“Sếp Hồng, chị yên tâm đi, không vấn đề gì đâu!” Người đàn ông bụng to eo tròn vỗ mạnh vào l*иg ngực, không biết đang đảm báo cái gì, mắt anh ta vừa tròn vừa nhỏ như đậu đen, nịnh bợ nói: “Bộ phận hậu cần chúng tôi hiểu chuyện nhất.”
Hồng Hi Minh: “Đây là Ngô Thường Cung, trưởng phòng an ninh bộ phận hậu cần.”
Sở Trĩ Thủy cúi chào: “Chào trưởng phòng Ngô.”
“Đây là Ngưu Sĩ, phụ trách nhà ăn và làm vườn của cục chúng ta.” Hồng Hi Minh vừa chỉ vào một người đàn ông trung niên có gương mặt vuông và nước da hơi ngăm đen, vừa nhìn cô gái nhỏ tóc ngắn trong góc: “Bên kia là Tiểu Kim, Kim Du, cũng vừa đến không lâu.”
Sở Trĩ Thủy chào hỏi với đồng nghiệp mới thêm lần nữa, cô nhanh chóng nhớ rõ gương mặt của họ, người đàn ông bụng tròn là trưởng phòng Ngô, người đàn ông mặt vuông là Ngưu Sĩ, cô gái tóc ngắn là Kim Du.
Hồng Hi Minh nhìn quanh văn phòng một vòng: “Phòng mọi người vẫn còn một chỗ chứ?”
Ngô Thường Cung như nghe thấy chủ đề xúi quẩy, xua tay nói: “Ôi trời, sếp Hồng, anh ta có tính là người trong cục hay không cũng khó nói đó!”
“Được, vậy thì coi như giới thiệu rồi.” Hồng Hi Minh ân cần nói: “Tiểu Sở, trước tiên em cứ ở bộ phận hậu cần làm quen một chút, đợi cục trưởng Hồ về xem ông ấy sắp xếp cho em thế nào.”
“Vâng ạ, cảm ơn chị Hồng.”
Hồng Hi Minh dẫn Sở Trĩ Thủy đến bộ phận hậu cần, không ở lâu thêm cũng lên phòng nhân sự.
Trưởng phòng Ngô Thường Cung nhìn ra sự coi trọng của sếp Hồng dành cho Sở Trĩ Thủy, vẫn nể mặt quan tâm cô hai câu, đợi đến khi sếp Hồng triệt để rời khỏi bộ phận hậu cần, anh ta lập tức phóng ra khỏi văn phòng nhanh như chớp, cũng không biết rốt cuộc là đi đâu.
May mà tính tình của Ngưu Sĩ và Kim Du không tệ, giúp Sở Trĩ Thủy thích ứng với môi trường mới.
Ngưu Sĩ hoàn toàn là hình tượng anh lớn thật thà chất phác, chủ động đề nghị đi nhà kho dọn máy tính cho Sở Trĩ Thủy.
Kim Du thì dẫn người đi quanh phòng, hỏi thăm: “Cô muốn ngồi ở đâu? Trưởng phòng thường ở phòng cách vách, đây là bàn của Ngưu Sĩ, rồi tôi ngồi bên này, nếu không thì cô ngồi song song với tôi?”
Trong phòng có sáu bàn làm việc, có không ít bàn bày đầy rác, có hai bàn có máy tính trên đó, trông có vẻ là vị trí của Kim Du và Ngưu Sĩ.
“Tôi ngồi phía sau cô đi.” Sở Trĩ Thủy cho rằng ngồi song song với Kim Du quá gần cửa, dễ bị lãnh đạo gϊếŧ mà không kịp ứng phó.
“Được, vậy tôi thu dọn mấy thứ này đi!” Kim Du xung phong nhận việc thu dọn mặt bàn.
Sở Trĩ Thủy ban đầu tưởng sau lưng mình không có người ngồi, nhưng đợi cô kéo ghế ra mới phát hiện không đúng, trên bàn sau không có máy tính nhưng lại có không ít kẹo bày tán loạn, thậm chí còn có giấy bọc đường chưa vứt đi.
“Phía sau tôi còn có người à?”
“À, không có gì, anh ta không thường xuất hiện đâu.”
Ngưu Sĩ còn ở nhà kho chưa về, Sở Trĩ Thủy và Kim Du ngồi cười nói trong văn phòng.
Kim Du là em gái mềm mại mặt tròn tóc ngắn, sợi tóc của cô ấy hơi mỏng và màu vàng, giọng nói dịu dàng, có vẻ như không rành thế sự, tâm tư đơn giản.
Sở Trĩ Thủy cũng chưa ngồi nóng ghế, Kim Du trái lại đã làm lộ khá nhiều chuyện, cô ấy còn oán than trưởng phòng Ngô không đến văn phòng, lại không dám đắc tội Ngưu Sĩ đi làm đã lâu, thường hay quăng một đống công việc lên người cô ấy.
Sở Trĩ Thủy treo nụ cười trên mặt nghe cô ấy nói, thỉnh thoảng còn gật đầu lên tiếng đáp lại, thầm nghĩ trong lòng Kim Du quả thật là vừa đến không lâu, hoặc là chưa bao giờ đi làm.
Có lẽ là do Kim Du ít khi thấy được đồng nghiệp nữ, không dễ thì có người bầu bạn nên khó có thể tự khống chế được sự hưng phấn. Nhưng nếu hôm nay đổi thành một người khác nghe Kim Du bóc phốt, nói không chừng người ta còn lén lút nói với trưởng phòng Ngô, trực tiếp đâm cho cô ấy một đao.
Có điều đồng nghiệp mới đơn thuần là chuyện tốt với Sở Trĩ Thủy, trước kia cô còn sợ sẽ có đấu tranh nơi văn phòng, hiện tại xem ra có thể tránh được không ít rắc rối.
“Bộ phận hậu cần thường làm gì vậy?” Sở Trĩ Thủy thấy Kim Du còn đứng đó không đi thì hỏi: “Cô vẫn luôn bận chào hỏi tôi, sẽ không quấy rầy cô làm việc chứ?”
“Bình thường công việc không nhiều, chỉ thiếu một cái bảng mẫu thôi.”
“Vậy cô làm bảng mẫu trước, tôi thu dọn sơ qua chút.”
“Được, cô có chuyện gì thì cứ gọi tôi.”
Kim Du vốn là cô gái duy nhất của bộ phận hậu cần, cô ấy vừa quen được Sở Trĩ Thủy, trò chuyện thì lại nói không ngớt, đến bây giờ vẫn thấy chưa đủ đã mà trở về chỗ ngồi của mình, bắt đầu mở máy tính làm bảng mẫu.