Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 4

Sự tự phụ của Tân Vân Mậu khiến con người duy nhất ở hiện trường bị sốc nặng.

Sở Trĩ Thủy: “Quả thật là rất hiếm thấy.” Sự tồn tại chỉ bản thân tôi cảm thấy tốt đẹp như thế này.

Ngay sau đó, Tân Vân Mậu lập tức lộ ra vẻ mặt “quả nhiên là như vậy”, như thể anh đã nhìn thấu Sở Trĩ Thủy.

Sở Trĩ Thủy thật sự căm giận năng lực đoán ý qua lời nói và sắc mặt của mình, cô cực kỳ muốn nói năng vô lễ để đả kích đối phương một chút nhưng lại cảm thấy mình không cần phải vì nhỏ mà mất lớn, ném đi mạng sống của mình. Suy cho cùng cô cũng không biết anh là ai, bây giờ lấy cứng đối cứng chính là lấy trứng chọi đá.

May mà Tân Vân Mậu không nói nhiều nữa, anh khôi phục sự lạnh lùng ban đầu, đút một tay vào túi rồi tiếp tục đi về phía trước.

Sở Trĩ Thủy đi theo anh trở lại một khoảng sân rộng lớn mà giản dị.

Vừa mới ra khỏi cửa tòa nhà, ánh mặt trời sáng chói tùy ý chiếu xuống sưởi ấm khoảng đất trống bên ngoài văn phòng, xua tan cảm giác se lạnh trên người cô.

Công trình kiến trúc trong sân của cục quan sát không nhiều, tòa nhà hành chính cao nhất bị dây Thường Xuân quấn lấy, bên cạnh là một tòa nhà thấp không có gì nổi bật. Kế bên có một mảnh đất trống bằng phẳng, hiện tại cỏ đang mọc um tùm, trong góc còn được khai hoang để trồng một ít rau cải thìa và mầm khoai tây.

Sau khi ra khỏi tòa nhà, Tân Vân Mậu chậm như rùa ngồi lên cái ghế tròn bằng đá, lười biếng không có tinh thần híp mắt lại, tận hưởng ánh nắng rực rỡ được bóng cây lọc qua.

Sở Trĩ Thủy thấy anh không để ý đến mình nữa, ngày hôm nay cô kinh hồn bạt vía trong tòa nhà, thật sự là không thể hiểu được suy nghĩ của cái tên không phải người này, cô thử thăm dò: “…Vậy tôi đi trước nhé?”

Mấy yêu ma quỷ quái đó sẽ không cố ý đợi cô chạy một nửa rồi lại có hứng thú xấu xa bắt cô về lại đó chứ?

“Vậy mà cô vẫn chưa đi à.” Tân Vân Mậu nghe thấy giọng nói thì chầm chậm mở mắt ra, quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới một phen, dường như khá bất ngờ.

Trong nháy mắt, Sở Trĩ Thủy lại nhìn thấu mạch não của đối phương, chắc chắn anh lại muốn liên tưởng đến “sự tồn tại phi thần tuấn dật”, làm như là cô cố ý kéo dài thời gian muốn ở cùng anh thêm một lát nữa vậy.

Không thể không nói, chỉ cần anh không cố ý căng cứng cả gương mặt thì biểu cảm của anh cực kỳ dễ hiểu.

Sở Trĩ Thủy vô lực nói: “… Gặp lại sau.”

“Gặp lại sau.”

Sở Trĩ Thủy đi về phía bãi đậu xe không thèm ngoảnh đầu lại, cô vừa lên xe thì đã lái xe rời khỏi cục quan sát như gió lốc, rõ ràng ban đầu bị bóng đen trên tường dọa sợ nhưng giữa đường bị nam quỷ tự luyến quấy rầy, nên hiện tại trong đầu cô không còn sự sợ hãi nữa mà chỉ còn sự cạn lời.

Vị trí của cục quan sát Hoài Giang khá lệch, có khoảng cách xa với tiểu khu nhà của cha mẹ Sở Trĩ Thủy, hai nơi đều không có tuyến xe buýt, nếu lái xe thì phải mất ba mươi phút. Khoảng cách đi lại kiểu này cũng không tính là gì ở thành phố loại một, nhưng đặt ở thành phố nhỏ thì không phù hợp lắm, lái xe đi làm rõ ràng cũng là một khoản chi tiêu.

Nửa giờ sau thì Sở Trĩ Thủy bình tĩnh lại trong quá trình lái xe, cô dừng xe riêng trong chỗ đậu xe, định gọi một cuộc điện thoại trước khi về nhà.

Cho dù hiện tại cô bình yên vô sự, nhưng chắc chắn khi nãy đã nhìn thấy bóng đen, hơn nữa nam quỷ tự luyến cũng thừa nhận anh không phải con người, bốn bề ở nơi đơn vị mới đều đầy rẫy những thứ khác thường.

Sở Trĩ Thủy gọi điện thoại cho Hồng Hi Minh, thế nhưng đầu dây bên kia không ai bắt máy. Cô nhìn thời gian mới phát hiện giờ đã qua 17:00. Đây là số điện thoại bàn của phòng nhân sự cục quan sát, chắc là sau khi tan làm thì không thể gọi được.

Đừng nhìn đơn vị mới bị quỷ ám, tan làm vẫn rất đúng giờ, nhiều thêm một phút cũng không có người nào, hoặc là nên nói vốn dĩ đã thiếu con người, toàn là ma quỷ hình thù quái dị.

Một lát sau, Sở Trĩ Thủy về đến nhà, cửa chống trộm vừa mở, cô còn chưa kịp thay giày ra đã ngửi được mùi thức ăn thơm phức phả vào mũi.

Ánh đèn mờ ấm áp trong phòng khách, trên bàn ăn đã dọn xong hai món mặn một món canh. Thịt chưng bún tàu còn bốc khói nghi ngút, rau luộc xanh mướt tươi ngon, canh bí đao hầm xương với nước lèo trong veo, thu hút người ta cử động ngón trỏ.

“Uầy, về rồi à.” Tạ Nghiên thấy con gái vào nhà, bà lập tức giơ tay vỗ Sở Tiêu Hạ đang ngồi trên sô pha, thúc giục nói: “Được rồi, đừng ăn vạ nữa, mau đi xào món cuối cùng đi!”

“Tôi vừa mới uống miếng nước, còn chưa ngồi nóng mông nữa mà…” Sở Tiêu Hạ vừa nhỏ giọng oán trách, vừa bất đắc dĩ đi vào nhà bếp.

Ba mẹ đang chờ đứa con gái duy nhất trở về muộn trong phòng khách.

Sau khi Sở Trĩ Thủy tốt nghiệp xong thì vẫn luôn làm việc ở thành phố Ngân Hải, cũng từng ở nhà trọ một mình trong khoảng thời gian rất dài nên không tồn tại cơ hội có người đợi cô về nhà ăn cơm.