Hai chú chim chích chòe đậu trên cành cây ngoài cửa sổ đang không ngừng hót líu lo.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng, làm phát sáng cả bức tường trắng của văn phòng. Vô số giấy A4 được dán trên tường, trên giấy in những con chữ nhỏ li ti, nhìn vào thì thấy tựa đề là《Quy trình tuyển dụng nhân viên mới》, góc dưới bên phải ký tên — Phòng nhân sự Cục quan sát Hoài Giang.
Bàn làm việc đơn giản đến nỗi thậm chí được coi là tồi tàn, máy nước uống lâu đời trong góc xó, còn có âm thanh bàn phím lúc vang lúc không.
Sở Trĩ Thủy vừa ngồi ngay ngắn vừa lặng lẽ đánh giá xung quanh, công ty trước kia thích nhất là dán áp phích và khẩu hiệu lạ mắt trên tường, nhưng vách tường của phòng nhân sự lại chỉ có màu trắng hơi ố vàng, đó là vết tích ăn mòn của năm tháng.
So sánh sự đối lập của hai bên xong, cuối cùng cô cũng sinh ra cảm giác chân thực, cô trở về thật rồi.
“Được rồi, tôi đã nhận được tài liệu, cũng nhập thông tin cá nhân của cô xong rồi, chắc không còn chuyện gì khác nữa.”
Sở Trĩ Thủy thở dài một hơi, lịch sự nói: “Cảm ơn cô.”
Người phụ nữ trung niên trước máy tính ngẩng đầu lên, giọng nói của cô ấy vang dội mà lanh lẹ, pha lẫn với tiếng hót báo hiệu mùa xuân của chim chích chòe, cười nói: “Tôi là Hồng Hi Minh, chủ yếu phụ trách công việc hành chính nhân sự trong cục, sau này cô có vấn đề gì có thể tìm tôi.”
Có thể chủ quản hành chính và nhân sự, vậy chắc là không phải người không có phận sự.
Sở Trĩ Thủy lập tức hiểu rõ thân phận của đối phương, giọng nói của cô mang theo cảm kích: “Được ạ, cảm ơn cô Hồng.”
“Ôi trời, không cần gọi như vậy, gọi tôi chị Hồng là được rồi.” Hồng Hi Minh liếc nhìn tư liệu: “Trước đây Tiểu Sở làm việc ở thành phố Ngân Hải sao?”
“Đúng ạ, em học đại học ở đó, sau khi tốt nghiệp thì ở lại làm việc.”
“Sao đột nhiên muốn trở về? Ngân Hải tốt xấu gì cũng là đô thị loại 1, luôn tốt hơn Hoài Giang nhỏ này.”
“Ba mẹ em đều ở Hoài Giang.”
“Cũng đúng, gần nhà, cả nhà đoàn viên là hạnh phúc nhất.”
Hồng Hi Minh nhiệt tình dẻo miệng, cô ấy làm xong các loại thủ tục lại tám nhảm với Sở Trĩ Thủy rất lâu, cuối cùng từ chuyện học hành, hoàn cảnh gia đình, nhân khẩu trong nhà, quá trình làm việc rồi nâng cấp lên có độc thân hay không.
Cũng may là Sở Trĩ Thủy đã chuẩn bị trước, cô vừa đáp lại trôi chảy, vừa chêm thêm lời vào đúng lúc, cắt ngang nội dung trò chuyện đang ngày càng nguy hiểm.
“Chị Hồng, hôm nay em muốn đi làm quen với mọi người trong ban một chút được không?”
Hồng Hi Minh đột nhiên bừng tỉnh: “Ôi trời, em là người đặc thù mới tiến cử vào, hình như cục trưởng Hồ có sắp xếp khác cho em, nhưng dạo gần đây ông ấy đi công tác không ở trong cục, nếu không thì em đi tìm hiểu làm quen phòng ban khác trước một chút, hoặc nếu em không thể đợi thì giờ chị gọi điện thoại cho cục trưởng Hồ…”
“Không sao, em không gấp, đợi cục trưởng Hồ về đi.” Sở Trĩ Thủy vội nói: “Chị Hồng chị sắp xếp cũng được.”
“Được, vậy hôm nay em nghỉ ngơi đi, nhập tư liệu cũng khá mệt, ngày mai đi đến bộ phận hậu cần, đợi sau khi cục trưởng Hồ trở về lại xem thử ý của ông ấy.”
Ở cửa văn phòng, vì sợ làm chậm trễ công việc của đối phương nên Sở Trĩ Thủy từ chối ý muốn đưa cô xuống lầu của Hồng Hi Minh. Hồng Hi Minh vừa là cấp trên vừa là trưởng bối, Sở Trĩ Thủy là cấp dưới và tiểu bối, tất nhiên không thể không hiểu chuyện.
Hồng Hi Minh nghe đối phương đùn đẩy hết lần này đến lần khác, cô ấy hiếm khi nhẹ giọng, chần chừ nói: “Tiểu Sở à, cô gái nhỏ như em có lớn gan không?”
Sở Trĩ Thủy mài thanh mắt đẹp, da dẻ trắng nõn, đôi mắt trong veo, đường nét ngũ quan ôn hòa, trông có vẻ rất tốt tính. Cô không phải mỹ nữ tuyệt sắc nhưng thắng ở chỗ hương sách thẩm thấu cả người, ăn nói có tiến có lùi, cực kỳ giống học sinh xuất sắc nhận được niềm tin của giáo viên trong trường học.
Hồng Hi Minh lo cô gái nhỏ bị dọa sợ.
Sở Trĩ Thủy không hiểu: “Gan lớn bao nhiêu mới tính là lớn ạ?”
“… Chính là… chắc là em không sợ yêu quái nhỉ?”
“Chị Hồng, trên đời này không có yêu quái.”
“Ha ha ha, nói cũng phải.”
Nụ cười của Hồng Hi Minh vẫn rực rỡ như cũ, nhưng bất chợt đã khô khốc, ánh mắt bất định bay xa. Một khắc sau, cô ấy chuyển sang khuyên nhủ: “Được, em về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai đến làm việc, không có gì đáng sợ đâu.”
Sở Trĩ Thủy đối mặt với sự an ủi của Hồng Hi Minh mà mơ hồ cả đầu, nhưng rất nhanh đã quăng những hoài nghi ra sau đầu.
Hai người chào tạm biệt ở ngoài cửa phòng nhân sự.
Hồng Hi Minh nhìn theo bóng lưng của Sở Trĩ Thủy biến mất ở đầu cầu thang, thở dài nói: “Ầy, người này có thể kiên trì bao lâu đây.”
Hoàn thành nhập liệu thông tin nhân sự, sau đó chính là “mở mang tầm mắt”.
Sau khi Sở Trĩ Thủy rời khỏi phòng nhân sự, theo ký ức đi về theo đường ngược lại ban đầu. Tòa nhà của cục quan sát Hoài Giang đã rất lâu đời nên không có thang máy, hành lang không bóng người qua lại nhưng vẫn chật chội, như một con đường không gian dài và hẹp chỉ lộ ra ánh sáng ở đầu cuối con đường.
Phòng nhân sự nằm ở tầng bốn, Sở Trĩ Thủy rẽ vào đầu cầu thang, vừa chầm chậm đi xuống vừa ngẫm nghĩ công việc. Nếu đã nói cục trưởng Hồ có sắp xếp khác, có lẽ mình không dễ gì mà lười biếng.
Cô chọn cục quan sát là vì ổn định nhàn nhã, vẽ ra một đường giới hạn triệt để với công việc địa ngục trong quá khứ. Rời xa sự hối hả của thành thị, thu được sự yên bình đã lâu không gặp, nghênh đón cuộc sống bình phàm hoàn toàn mới.
Có điều, tạm không nhắc đến cuộc sống có yên bình hay không, trong cục giờ lại yên tĩnh đến dọa người.
Ngoài tiếng bước chân của cô ra thì xung quanh vắng vẻ đến vô lý, đến chim chích chòe cũng không thấy tung tích.
Sở Trĩ Thủy chầm chậm dừng chân lại, cô quên mất tầng lầu cụ thể mình đã đi qua, chỉ cứng nhắc đi xuống cầu thang. Thậm chí cảnh tượng cầu thang rất lâu cũng không có thay đổi, giờ cô mới dần ý thức được độ cao của bốn tầng lầu, hình như lúc đi lên không tốn nhiều thời gian đến thế.
Cô đi mãi cũng không được một tầng.
Ánh sáng trong văn phòng làm việc của phòng nhân sự tươi đẹp rực rỡ, chiếu sáng đầy đủ, nhưng nơi hành lang lại ngược lại hoàn toàn, không chỉ có cửa sổ nhỏ diện tích không lớn, ngoài ra còn bị bao phủ dày đặc bởi dây leo, độ sáng có giới hạn toát ra từ khe hở của lá cây um tùm. Ánh mặt trời ấm áp bị phiến lá cắt trở nên loang lổ, rơi trên bức tường của hành lang thành bóng ma lắc lư, hình vẽ trắng đen trừu tượng như vô số cặp mắt không có ý tốt nhìn chăm chăm vào người ta.
Bức tường cũ ký ảm đạm nứt nẻ, hình thành những vết đốm chi chít, như mạng nhện không thể phá vỡ, không chút âm thanh nhốt cô lại bên trong.
Sở Trĩ Thủy đứng trong hành lang xa lạ định kiểm tra vị trí của mình, nhưng chỉ cảm thấy một luồng nhớp nháp lạnh lẽo từ mắt cá chân xâm nhập lên trên, giống như một con rắn độc lạnh ngắt đang trườn bò ngoằn ngoèo, chậm rãi mà mạnh mẽ khóa chặt con mồi, khiến người ta không rét mà run, lòng đầy lo sợ.
Lúc lên lầu chỉ cảm thấy môi trường cũ kỹ, nhưng không có bầu không khí u ám này.
Cô chợt rùng mình một cái, sinh ra dự cảm không tốt, lại nhớ đến sự an ủi của Hồng Hi Minh, trong đầu nghĩ ra vô hạn mơ hồ và kinh hoảng, sớm biết thế đã không nên để người bạn thời thơ ấu nghe ngóng về đãi ngộ của cục quan sát, mà nên hỏi có quỷ ám không mới đúng.