Tôi muốn hưởng thụ cuộc sống người già sớm hơn
Sáng thứ hai, một đám nhõi con nhuộm tóc đủ mọi màu sắc xuất hiện ở cổng trường nghề Tây Đức, toàn những dáng vẻ trẻ trung lại phách lối và ngang ngạnh.
Tiết thứ hai sắp kết thúc đến nơi, bọn họ mới đến, khoác vai bá cổ nô giỡn trêu đùa, không hề hoảng tẹo nào.
Trước cổng cũng không có người kiểm tra kỷ luật nào đứng giám sát.
Nương theo quốc tuý trầm bổng, đám nhõi con vung cặp sách, nghiêng ngả bước vào trường, một người trông số đó bỗng nhiên dừng bước.
Hoàng Ngộ, người nhuộm hai lọn tóc xanh lá trên đầu hỏi: "Anh Sí?"
Yến Vi Sí cất bước như không có chuyện gì xảy ra.
Trong phòng bảo vệ, Trần Vụ bưng chén trà thổi lá trà ở trên, bặm môi uống một hớp nhỏ, vẫn còn nóng. Y đặt chén trà xuống, chợt có cuộc gọi tới, vừa bắt máy đã nghe tiếng chất vấn cứng rắn: "Đang đâu?"
"Tôi đang ở nhà." Trần Vụ nói.
"Quay video cho tôi xem xem." Trong giọng Yến Vi Sí không nghe ra tâm trạng.
Trần Vụ lập tức đứng dậy: "Bạn Yến cậu..." Y căng thẳng nuốt nước miếng, "Thấy tôi rồi à?"
Yến Vi Sí cười khẩy.
Trần Vụ nín thở.
Yến Vi Sí lạnh giọng nói: "Đến toà khoa học kỹ thuật số 3, 201."
"Hiện tại tôi không đi được." Trần Vụ cầm điện thoại, nhỏ giọng nói, "Tôi đang làm việc."
"Cho anh hai phút." Yến Vi Sí nói xong cúp ngay.
Toà khoa học kỹ thuật số 3 kề sát bên sân tập, giờ này không có lớp nào dùn. Trần Vụ thở hồng hộc chạy trên hành lang, trong tai chỉ có tiếng hít thở và tiếng bước chân của mình. Y nhanh chóng leo cầu thang, mở cửa lớp 201.
Giảng đường rộng lớn trống không, Yến Vi Sí ngồi trên chiếc bàn cạnh cửa sổ ở hàng ghế sau, quay mặt về hướng Trần Vụ đang đứng thừ ở cửa ra vào.
"Bạn, bạn Yến." Trần Vụ tháo kính xuống, lau giọt mồ hôi sắp nhỏ vào trong mắt, "Chào buổi sáng."
"Lúc ngủ dậy nói rồi." Yến Vi Sí thờ ơ.
"Đó là ở nhà." Trên khuôn mặt nóng ướt nhuộm lớp đỏ mỏng của Trần Vụ mang nụ cười, "Còn đây là đang ở trường, không giống nhau."
Mí mắt y to, cười lên cái là cong thành vầng trăng lưỡi liềm.
Yến Vi Sí lặng lẽ nhìn y: "Anh cười cái gì?"
Trần Vụ tức khắc ngưng cười.
Yến Vi Sí nhìn chằm chằm y một lúc: "Đến đây."
Trần Vụ đeo lại kính trên sống mũi, lúng túng đóng cửa phòng học, vòng qua vài hàng ghế đến gần.
Yến Vi Sí nhìn xuống người dưới mắt, ấn bả vai y, để y xoay một vòng trước mặt mình. Bộ đồng phục màu đen xấu thậm tệ, dây nịt buộc bờ eo mảnh khảnh, đường cong sống lưng rõ nét kéo dài xuống phần lõm, quần túi hộp bao lấy bờ mông nhỏ tròn.
Ngay khi Trần Vụ muốn nói chuyện, thì mũ trên đầu bị lấy xuống, để lộ tóc mái bị ép của y, nhờ có ngũ quan dịu mềm của y tôn lên mà trông không hề khó coi.
"Anh không nói tôi biết rằng, anh muốn tới Tây Đức làm bảo vệ." Yến Vi Sí nghịch mũ của y.
Trần Vụ cụp mắt: "Đã định nói."
"Nhưng cuối cùng vẫn quyết định giấu được ngày nào hay ngày ấy, không giấu nổi nữa mới nói?" Mặt Yến Vi Sí âm trầm, "Trần Vụ, tốt nhất anh nên cho tôi một lời giải thích hợp lý."
"Chờ khi nào trưa cậu tan học được không?" Trần Vụ khúm núm khép nép, "Cậu còn phải đi học."
"Anh tưởng tôi bắt gặp anh ở đây thì còn học vô được chắc?" Yến Vi Sí quăng mạnh mũ cho y.
Trần Vụ bắt được mũ, oan ức nói: "Cậu có học vô được không, đâu liên quan gì đến tôi chứ."
"Nói gì đấy." Tay Yến Vi Sí vịn mặt bàn nghiêng nửa người về phía trước, hơi cúi đầu, vai kề vai Trần Vụ, tai xích lại gần y, "Nói lớn lên, cho tôi nghe xem nào."
Trần Vụ ưỡn ngực liền, nghiêm mặt nói: "Ý tôi là tôi rất xin lỗi! Vì đã không báo với cậu trước!"
Yến Vi Sí nghiêng nhẹ đầu nhìn y, cười như không cười.
Ngoài cửa lớp có lao công bước qua, cây lau nhà hay gì đó đυ.ng phải cửa vang cái "rầm". Trần Vụ giật mình run lên, y đeo lại mũ, kéo vành nón sửa sang.
Trong đầu Yến Vi Sí hiện lên khung cảnh Trần Vụ ngồi trong phòng bảo vệ cùng mấy ông già, giữa mấy lão già yếu từng trải xuất hiện một nam diễn viên mặt phấn mới nổi, trông cứ như đoá hoa hồng lá xanh mọc bên cây khô. Hắn chậm rãi lần chuỗi hạt trên cổ tay: "Nói đi."
"Trước khi đến Xuân Quế tôi có nhờ đồng hương kiếm việc giúp tôi. Một ngày nọ anh ta nói với tôi rằng có công việc bảo vệ, hỏi tôi làm không, tôi nói làm." Trần Vụ liếc Yến Vi Sí thật xanh, thấm thỏm lại chân thành, "Là như vậy."
Y thấy Yến Vi Sí không mở miệng, hốt hoảng vội nói ngay: "Sau này tôi mới biết cậu đi học ở đây chứ không phải muốn ỷ vào cậu, cậu đừng hiểu lầm. Tôi..."
Yến Vi Sí "chậc": "Tôi nói gì anh chưa?"
Trần Vụ rũ mắt mím môi.
Hai chân Yến Vi Sí buông thõng bên bàn, mũi chân kề mặt đất. Hắn búng búng cổ áo đồng phục vuông vức của Trần Vụ: "Vẫn còn nhiều việc, tại sao phải làm bảo vệ?"
"Tôi là một người không có lòng cầu tiến, không có khát vọng lớn," Trần Vụ cười xấu hổ, "tôi muốn hưởng thụ cuộc sống người già sớm hơn."
Yến Vi Sí: "..."
"Bảo vệ ở Tây Đức không nhàn hạ đơn giản như anh nghĩ đâu." Hắn ý vị sâu xa, "Không chừng còn cụt tay gãy chân."
Trần Vụ lạc quan đáp: "Thực ra tôi chủ yếu muốn canh cổng thôi, mặc kệ trị an."
Yến Vi Sí liếc xéo y, như đang nhìn một bạn nhỏ ngây thơ đơn thuần.
Di động trên bàn vang lên một hồi, Yến Vi Sí mới quan tâm nó.
Trong điện thoại là tiếng rống to gấp gáp của Hoàng Ngộ: "Anh Sí! Mày đang ở đâu! Bãi đã —"
"Chờ lát." Yến Vi Sí hất cằm với Trần Vụ, "Đi theo tôi."
Trần Vụ lờ mờ hỏi: "Đi đâu? Lẽ nào cậu muốn giới thiệu tôi với bạn học cậu?"
Y nhận được câu trả lời từ nét mặt của Yến Vi Sí. Y kinh ngạc lại khó hiểu, còn chùn bước và bất an: "Không cần thiết đâu nhỉ, tôi chỉ ở tạm chỗ cậu một thời gian ngắn, khi nào tìm thấy chỗ thích hợp sẽ đi ngay."
Mặt Yến Vi Sí chợt hiện vẻ kỳ quái, quả thực không cần thiết. Sao hắn lại nổi suy nghĩ đó?
Trần Vụ và Yến Vi Sí lần lượt rời khỏi phòng học: "Bạn Yến, trong trường cậu cứ coi như không quen biết tôi, tôi cũng không quen biết cậu."
Yến Vi Sí sải bước bỏ lại Trần Vụ: "Tối tôi không về ăn. Trước khi tan học tôi muốn biết tại sao anh không báo với tôi đúng lúc, mà luôn kéo dài tận khi bị tôi bắt quả tang."
"Hả..." Trần Vụ vẫy mạnh tay với bóng lưng của hắn, "Bạn Yến, nhớ uống nhiều nước ấm nhé, bệnh cảm của cậu vẫn chưa khỏi hắn đâu!"
Giữa trưa, Trần Vụ rỗi đến độ ngáp liên tục. Y dắt một chiếc xe ra cổng trường, một tay vỗ mặt nâng cằm, một tay cầm chén trà, cặp mắt vô hồn.
Đồng nghiệp y là lão Lưu đang rót nước ở máy nước nóng lạnh: "Tiểu Trần, cháu uống trà gì thế?"
"Của trường phát." Trần Vụ nói.
"Cái đó bọn chú không một ai uống, toàn bã vụn không." Lão Lưu lấy ra một chiếc bình gốm trong ngăn kéo trước chỗ ngồi của mình, cầm viên nhỏ trên tay, "Cháu uống cái của chú đi."
Trần Vụ đổ đi phân nửa nước trà ấm áp trong chén, sử dụng hạt trà của lão Lưu ngâm một chén.
Hạt trà gặp nước thì phình ra một vòng, phiến lá dúm dó nở thành hình đoá hoa.
Là trà nhài.
Trần Vụ ngửi hương thơm ngát bốc lên.
Lão Lưu ngồi xuống ghế lấy hơi, phòng bảo vệ vốn luôn cực kỳ bừa bộn, nhưng hiện tại đã được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng. Những quyển sổ đăng ký đủ loại trên bàn đều được sắp xếp, bưu kiện của các học sinh cũng chất chồng một chỗ, thậm chí còn phân chia theo lớp.
Đã cần mẫn lại rất khéo tay, còn là một cậu trai trẻ rất thoải mái và chất phác, ai mà không thích chứ.
Thái độ lão Lưu càng thêm hoà ái: "Trà thế nào?"
Trần Vụ chân thành khen ngợi: "Rất ngon."
"Đúng chứ, nhưng thực ra đây là một loại thảo dược dại, chú quên tên nó là gì rồi nhưng dù sao cũng là đồ tốt." Lão Lưu đắc ý nói, "Con gái chú mang cho chú đấy, không mua được bên ngoài đâu. Uống vào tốt cho sức khoẻ lại còn sống thọ."
Trần Vụ được chiều mà sợ đứng dậy ngay: "Thế cháu đây, cho cháu uống là lãng phí..."
"Nói gì vậy! Cứ uống của cháu đi!" Lão Lưu nghiêm mặt.
"Là cháu nói sai, chú đừng giận, cháu uống." Trần Vụ cầm nó như châu báu, nhấm nháp từng ngụm nhỏ.
"Tính cách của thằng nhóc cháu rất hợp với chú." Lão Lưu thân thiết khoác vai y vỗ hai cái, nói nhỏ, "Nếu không phải con gái chú suốt ngày chỉ biết trồng trọt, không có thời gian tìm người yêu, chú đã định tác hợp hai đứa rồi."
Ông tiếc nuối thở dài, bảo sau này Trần Vụ muốn uống cứ dùng của mình, còn nói lát nữa dẫn y đi dạo quanh trường.
"Trong lúc đang làm việc được đi ạ?" Trần Vụ hỏi.
Lão Lưu trêu y có lối suy nghĩ của học sinh tiểu học: "Con người phải linh hoạt chút ít, chỉ cần không làm lỡ việc thì không cần cứng nhắc nhiều thế."
Trần Vụ gật đầu như gà con mổ thóc. Lão Lưu thấy thái độ y nghiêm túc mà còn trung thực an phận, không hề có tí lơ đễnh nóng tính của người trẻ tuổi nào, hảo cảm của ông đối với y trong lòng càng nhiều thêm, bèn tiết lộ kinh nghiệm mấy năm nay mình nhậm chức cho y nghe.
"Làm chức nhỏ ở Tây Đức, chỉ cần lo sổ đăng ký là được, đừng quan tâm những chuyện khác, hãy cắt đứt mọi chủ nghĩa anh hùng và tinh thần trách nghiệm dư thừa." Lão Lưu vuốt túm râu trắng tua tủa trên cằm, có thể loáng thoáng thấy tướng mạo điển trai hồi trẻ trên khuôn mặt gầy gò. Ông thấm thía nói, "Nhớ kỹ, thà rằng làm ít đi, cũng đừng làm nhiều hơn."
Bộ dạng Trần Vụ đúng kiểu người mới vào làm, cẩn thận lấy sổ ghi chú và bút bi ra: "Chú nói lại lần nữa đi, cháu sẽ chép vào vở học thuộc."
Lão Lưu: "..."
Phòng bảo vệ vang lên tiếng cười lớn tràn đầy sức sống.
Mặt Trần Vụ đỏ bừng.
"Không cười cháu không cười cháu." Lão Lưu gạt nước mắt chảy ra vì cười, lặp lại lời mới nói, còn bỏ thêm một câu, "Có vài học sinh không phải người bản địa mà chuyển tới từ thành phố lớn, không thể đυ.ng vào. Đến lúc đó không cần chú nói, cháu sẽ biết ngay chúng là ai."
Kiêng dè rõ rệt, không chỉ đích danh họ tên, chỉ đề cập đến rồi ra ngoài đứng gác.
Tối đó, Yến Vi Sí nhận được tin nhắn Wechat từ Trần Vụ.
Trần Vụ: [Bạn Yến, quá trình nhận việc của tôi mới xong vào tuần trước. Lúc đó tôi đã định nói cậu biết nhưng tới tối lại quên mất. Thứ bảy chủ nhật có rất nhiều cơ hội, bao gồm cả buổi sáng hôm nay, nhưng tôi đều không nói... Không phải tôi không coi cậu ra gì, không quan tâm đến cảm nhận và suy nghĩ của cậu, mà đây là vấn đề của bản thân tôi, tôi không coi ra gì... Tôi đã ý thức và hiểu sâu sắc về sai lầm của mình, cũng đã tự kiểm điểm. Hy vọng bạn Yến quảng đại, đừng giận...]
Yến Vi Sí ngồi xếp bằng trên chiếc ghế sofa nằm trong góc phòng bóng bida đọc tin nhắn: "Nhắn quái gì vậy, "Không phải tôi không coi cậu ra gì", "Tôi không coi ra gì", hài hước thật."
Bạn gọi hắn qua chơi, hắn tắt màn hình đi chơi bóng.
Gần một tháng nữa tết đến, thành phố Xuân Quế đã xuất hiện những dấu hiệu của năm mới, trên đường phố đêm đông đâu đâu cũng là người.
Yến Vi Sí chơi bóng bida lát rồi đi làm. Sau khi tan việc hắn mua cốc trà sữa vừa đi vừa uống, cắn ống hút giữa răng, khuôn mặt nửa ẩn trong chiếc mũ áo gió màu xanh đen. Hắn đứng ở ngã tư, người có phần mệt mỏi, bắt mắt như hạc giữa bầy gà.
Tuy dáng dấp trông không rõ lắm, lại có thể khiến người ta nhận định rằng đây là một anh chàng siêu đẹp trai.
Yến Vi Sí khó chịu vì bị hỏi xin Wechat, hết cả hứng thú đi dạo tiếp. Hắn về thì phát hiện trong nhà tối đen như mực, không hề có một chấm sáng.
Người không biết đi đâu mất.
Yến Vi Sí rửa mặt xong tựa vào đầu giường đọc truyện tranh, trong nhà chỉ có tiếng trang giấy lật qua lật lại.
Khi điện thoại trên bàn học rung lên, hắn đang đọc tới phần đặc sắc nên không muốn để ý nó. Liếc thấy tên người gọi, hắn nhíu mày.
Đầu bên kia truyền đến tiếng gió cực lớn, giọng Trần Vụ như thiếu điều bị cuốn mất, Yến Vi Sí tạm nhận ra lời y nói là, "Bạn Yến, cậu có nhà không, tôi ra ngoài chơi xong bị lạc đường."
"Lạc đường? Anh bao tuổi rồi?" Yến Vi Sí cười thành tiếng, "Không biết xem bản đồ, không biết hỏi người ta? Lạc đường gọi điện cho tôi làm gì, anh là bạn nhỏ chưa gỡ yếm thấm nước bọt chắc? Sao không dứt khoát gọi tôi là bố đi?"
Trong điện thoại chỉ có tiếng gió.
Như thể muốn gặm dòng điện để thổi qua, lật tung đống nồi niêu xoong chảo mới mua thêm.
"Tâm trạng cậu không tốt à?" Trần Vụ ấp úng nói.
Yến Vi Sí xem thời gian, sắp mười rưỡi tới nơi còn chơi cái đéo gì. Hắn lật trang truyện, chẳng hề đoái hoài đến thể diện và tình cảm: "Ra ngoài chơi thế nào, thì về nhà thế nấy. Qua mười một giờ đừng hòng bước vào cửa."
Lát sau, một cuộc gọi lại tới.
"Muốn tôi đi đón anh?" Hắn lạnh lùng nói, "Không đi. Tự kiếm cách đi."
Trần Vụ vui vẻ cười: "Không phải, không cần cậu đến đón. Tôi muốn nói với cậu là tôi đã gặp được một anh trai nhiệt tình, đi quá giang là có thể về nhà rất nhanh!"
Yến Vi Sí cúp điện thoại.