Đuổi Hạ

Chương 30

Editor: Đá bào

Beta: Gió

Dưới khán đài, Từ Đình ngồi bên cạnh Trì Diệu lải nhải: “Đường Ngõ Nam, đây là nơi các cậu ở sao?”

“Thật tốt, tôi cũng muốn có một người bạn từ nhỏ, khi còn bé trong nhà chỉ có một mình tôi, tuy rằng trong tiểu khu cũng có những đứa trẻ khác nhưng mọi người không thân với nhau.”

“Bài diễn thuyết này của Lâm thiếu viết rất chân thật, xuất phát từ tình cảm thật, cảm giác so với mấy người trước thì ý nghĩa hơn nhiều, không chừng có thể đạt được thứ hạng tốt đấy.”

Bài diễn thuyết của Lâm Chiết Hạ lấy tường thuật làm chủ đạo, cô kể chuyện tuổi thơ quả thật rất thú vị, kể lại cuộc sống ở đường Ngõ Nam thuở nhỏ một cách vô cùng sinh động.

“Ái chà,” Từ Đình bình luận, “Lâm thiếu khi còn bé còn đánh nhau ư, quả là nhìn không ra đó.”

Tư duy của Từ Đình cực kỳ bay bổng: “Nhưng mà sau này nếu Lâm thiếu có bạn trai, liệu bạn trai cậu ấy có để ý cậu không?”

“Dù sao hai người cũng thân thiết với nhau như vậy.”

“Thường người ta hay nói bạn thân khác giới sẽ rất dễ bị ghét mà…”

Cậu ta nói đến đây thì bị Trì Diệu cắt ngang: “Nói xong chưa.”

“?”

“Nói xong rồi thì ngậm miệng lại, đừng làm ầm ĩ đến lỗ tai tôi.”

“……”

Từ Đình bĩu môi quay đầu đi, không tiếp lời Trì Diệu nữa.

Vị trí ngồi của Trì Diệu dựa vào góc tường, ánh sáng ít chiếu tới, nửa khuôn mặt của cậu đều bị bóng tối che khuất, không nhìn rõ được biểu cảm.

Vừa rồi người ở trên bục phát biểu có nhìn thoáng qua chỗ cậu, cô gái mặc một bộ đồng phục học sinh sạch sẽ, ống quần đồng phục quá dài được gấp lại, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh. Lúc đầu, cô có hơi căng thẳng, nhưng diễn thuyết được hơn một nửa, cô đã bắt đầu nói trôi chảy hơn.

Thanh âm trong trẻo mang theo một chút ôn hòa qua chiếc micro phóng đại rồi truyền tới khắp khán đài.

Bài phát biểu kết thúc.

Cậu vỗ tay theo những người xung quanh.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 11-1 đứng ở phía trước có quay đầu lại nhìn thoáng qua tình hình của lớp mình, nhìn thấy bộ dáng ngăn nắp trật tự của đám học sinh, mới yên tâm quay đầu trở về.

Nhưng mà điều giáo viên không biết chính là, sau khi nghe thí sinh kia phát biểu xong, cậu lập tức dựa vào phía sau, nói với Từ Đình: “Tôi ngủ một lát, nhìn giáo viên giúp tôi.”

Từ Đình: “Cậu không nghe những người sau nữa sao?”

Trì Diệu bày ra dáng vẻ không có hứng thú: “Mấy bài diễn thuyết này có gì để nghe chứ.”

Từ Đình: “…” Vậy sao vừa rồi cậu còn nghe.

Chiều tối trước khi tan học là giờ tự học của các lớp.

Đường Thư Huyên cầm một xấp đồ vừa từ trong phòng làm việc của giáo viên đến, trong đó có một tấm giấy khen màu vàng, cô đưa giấy khen cho Lâm Chiết Hạ: “Giấy khen bên trên phát xuống cho cậu, giải nhất đây!”

Mặc dù khi kết thúc cuộc thi đã công bố thứ hạng, nhưng cảm giác trực tiếp nhận được giấy khen vẫn rất khác.

Lâm Chiết Hạ nhận lấy: “Cảm ơn cậu.”

Cô lại bổ sung thêm một câu: “Cậu cũng đã thể hiện rất tốt.”

Đường Thư Huyên cười cười: “Không cần an ủi tớ, tớ không để ý tới mấy cái thứ hạng này đâu, so với thứ hạng…” Cô nói xong, hạ thấp giọng một chút, “Nói nhỏ cho các cậu biết, sau khi tớ xuống khán đài, học trưởng đã khen tớ đó.”

Trần Lâm ở bên cạnh xen vào: “Thật á?”

Đường Thư Huyên cười tủm tỉm: “Anh ấy nói tớ thể hiện rất tốt, anh ấy vui thay cho tớ. Chín bỏ làm mười, ngày mai tớ và anh ấy sẽ kết hôn đó.”

Lâm Chiết Hạ: “…Cái này có hơi nói quá đó.”

Nhưng dù nói như thế nào đi chăng nữa, cuộc thi kết thúc cũng nên chúc mừng một phen, vì thế Đường Thư Huyên đề nghị: “Buổi tối các cậu có muốn tụ tập một bữa hay không, gần trường học có mấy nhà hàng, cậu gọi cho bạn học họ Trì nào đó đi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa?”

Lâm Chiết Hạ suy nghĩ một chút: “Tớ thì không có vấn đề gì, nhưng cậu ấy thì chưa chắc, để tớ hỏi cậu ấy một chút.”

Cô lén gửi tin nhắn cho Trì Diệu.

Quả nhiên, đối phương rất nhanh đã phản hồi hai chữ: [Không đi.]

Lâm Chiết Hạ đánh máy, gửi qua hai câu:

[Cậu dám từ chối tôi?]

[Cậu có biết cậu đang từ chối lời mời của ai không?]

Trì Cẩu: [?]

Lâm Chiết Hạ: [Người cậu đang từ chối chính là quán quân trong cuộc thi hùng biện trường cấp ba số 2 Thành An lần thứ 10.]

Sau khi những lời này của Lâm Chiết Hạ được gửi đi, đối phương trầm mặc thật lâu.

Qua khoảng nửa phút, Trì Diệu nhắn lại hai câu:

[Hai phút.]

[Tự tỉnh mộng được rồi đấy.]

Lâm Chiết Hạ: “…”

Có đầu óc cậu mới không tỉnh táo ấy.

Sau khi Đường Thư Huyên phát xong bài tập về nhà cho những người khác thì hỏi: “Cậu ta có đi không?”

Lâm Chiết Hạ cất điện thoại di động, ngẩng đầu nói: “Tớ cảm thấy chúng ta không cần gọi cậu ta đâu, người như cậu ta không xứng được mời ăn cơm.”

Tuy lời cô nói như vậy, nhưng đến giờ tan học vẫn rất thành thật đến cửa lớp 11-1 chờ Trì Diệu.

Lớp 11-1 hôm nay tan muộn.

Lâm Chiết Hạ đợi gần mười phút, đợi đến khi giáo viên toán lớp bọn họ hô: “Được rồi, tan học đi.”

Vừa dứt lời, cả phòng học giống như bị người ta ấn nút khởi động, rất nhiều người đã sớm thu dọn đồ đạc xong, trực tiếp xách cặp sách xông ra ngoài lớp học…

Lâm Chiết Hạ cuộn tờ giấy khen cuộn thành hình gậy đang đứng chờ ở góc hành lang, đợi đến khi Trì Diệu và Từ Đình sóng vai bước ra từ cửa sau phòng học.

Cô muốn dọa Trì Diệu một chút, nên đột nhiên nhảy ra từ một góc gọi: “Trì Diệu.”

Nhưng Trì Diệu hoàn toàn không bị cô dọa, chỉ hơi ngước mắt lên, nhìn cô một cái.

Cô cố ý mở giấy khen trong tay ra, muốn khoe khoang, nhưng lại ngượng không dám nói thẳng, vì thế nói vòng vo: “Hôm nay tôi phải làm quá nhiều bài tập, balo chật rồi, haizzz, chỉ có thể cầm trong tay như vậy.”

Trì Diệu biết ý đồ của cô, cũng không thèm liếc nhìn.

Lâm Chiết Hạ: “Phiền toái quá, còn phải cầm nữa, quả thật việc đoạt giải chỉ là hư danh, không nhất định phải phát loại giấy khen này.”

Trì Diệu: “Ngại phiền sao?”

Lâm Chiết Hạ gật gật đầu.

Trì Diệu chỉ ngón tay vào thùng rác bên cạnh: “Vậy cậu ném đi.”

“……”

Lâm Chiết Hạ trầm mặc trong chớp mắt, lại nói: “Cậu không kinh ngạc sao?”

Trì Diệu: “Tôi ngạc nhiên gì chứ?”

Lâm Chiết Hạ: “Lúc tôi lên sân khấu không dùng bài diễn tập cuối tuần kia, tôi đã thức suốt đêm để sửa lại bản thảo, cho nên hẳn là cậu sẽ kinh ngạc trước tài năng của tôi.”

Trì Diệu tiện tay lấy điện thoại di động ra, sau đó hướng màn hình điện thoại di động về phía cô, ấn nút nguồn bên dưới, màn hình điện thoại di động đột nhiên sáng lên…

“Nhìn thấy thời gian phía trên chưa.”

Màn hình hiển thị đang là 6:18.

Trì Diệu cầm điện thoại di động trở lại, nói: “Đã hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cậu còn chưa tỉnh táo?”

Lâm Chiết Hạ: “……”

Lâm Chiết Hạ chuyển hướng, quay sang Từ Đình: “Cậu làm bạn với kiểu người này nhất định rất vất vả.”

Từ Đình ở bên cạnh nín cười, cậu ta ho một tiếng nói: “Ừ đúng, cực kỳ vất vả.”

Lâm Chiết Hạ: “Tôi hiểu cho cậu, làm bạn với kiểu người này, mỗi ngày đều muốn đòi bồi thường tổn thất tinh thần.”

Từ Đình cố gắng vãn hồi thế cục, cho Lâm Chiết Hạ một chút mặt mũi, vừa đi vừa nói: “Lâm thiếu, giấy khen trong tay của cậu quá chói mắt, hào quang thiếu chút nữa làm đau mắt tôi, để tôi cẩn thận thưởng thức một chút, vậy mà cậu lại ẵm ngay giải nhất…cũng quá trâu bò rồi.”

Lâm Chiết Hạ được khen mà thỏa mãn: “Khiêm tốn, khiêm tốn.”

Cô nói, phát hiện ra Trì Diêu đang nhìn mình.

Trì Diệu dời mắt đi: “Hai người các cậu chỉ số thông minh cộng lại chắc cũng không được trên 100, lúc đi cách xa tôi một chút.”

Bởi vì Từ Đình rất biết nịnh nên Lâm Chiết Hạ cũng mời cậu ta cùng đi ăn cơm: “Đường Thư Huyên đã gọi đồ ăn xong rồi, hay là cậu cũng đến cùng chúng tôi đi?”

Có rất nhiều quán ăn bên ngoài khuôn viên trường.

Mặc dù trường trung học phổ thông số Hai nghiêm cấm ra khỏi cổng trường trong thời gian học, nhưng nhiều người sau giờ học vẫn chọn những quán ăn gần trường, vì vậy ở bên kia đường mở một loạt các quán xá.

Lúc Lâm Chiết Hạ kéo Trì Diệu đi vào, trên bàn đã có mấy món khai vị.

Đường Thư Huyên: “Tớ sợ tốc độ lên đồ ăn quá chậm nên đã gọi mấy món trước, vẫn chưa gọi thêm gì khác, vừa lúc các cậu tới, mau xem thực đơn đi, gọi thêm chút thức ăn.”

Thực đơn được truyền đến phía Trì Diệu.

Cậu cầm bút, cúi đầu nhìn lướt qua vài lần, tiện tay ghi vài cái rồi đưa thực đơn cho cô.

Lâm Chiết Hạ nhận lấy, sau đó cô phát hiện những món cô muốn chọn đã có người chọn trước rồi.

Chuẩn xác từng món một, tất cả đều là mấy món cô thích.

Nhưng cô biết đây hoàn toàn không phải mình chọn, bởi chữ viết tay trên tờ giấy này hoàn toàn khác với chữ cô.

“Sao cậu còn chưa gọi?” Trần Lâm ở bên cạnh hỏi.

Bởi vì mấy món cô muốn ăn đều có rồi.

Không biết tại sao ý nghĩ này lại làm cho cô cảm thấy có một cảm xúc không thể giải thích nổi.

Cô có chút bối rối đưa giấy bút cho Trần Lâm: “Cậu xem trước đi, tớ không có gì để thêm.”

Trần Lâm nhận lấy, không nghĩ nhiều: “Ồ, vậy tớ xem một chút.”

Vị trí của họ dựa vào cửa sổ, nhìn ra phía ngoài cửa sổ kính lớn, có rất nhiều học sinh vai đeo balo đi ngang qua.

Giữa lúc ăn cơm, Trần Lâm nhỏ giọng nói một câu: “Đây chính là đãi ngộ với người là trung tâm của diễn đàn đúng không?”

Lâm Chiết Hạ vội vàng gặm cánh gà, cắn một miếng rồi nhìn cô ấy một cái, không hiểu ý của cô bạn: “?”

Trần Lâm dùng đũa chỉ chỉ ra bên ngoài sổ thủy tinh: “Mười phút ngắn ngủi vừa rồi, trong mười người đi qua, có đến chín người quay đầu nhìn chúng ta.”

“……”

“Khoa trương như vậy sao?”

“Không khoa trương,” Trần Lâm nói, “Tớ không có phóng đại, chỉ đơn giản trần thuật lại thôi.”

Những người khác trên bàn đang bận rộn nói về chuyện đại hội thể thao sẽ diễn ra vào tuần tới.

Đường Thư Huyên: “Tôi nghe được chuyện ở văn phòng giáo viên, chúng ta sẽ tổ chức đại hội thể thao vào tuần tới, hơn nữa còn có các trường khác cùng tham gia nữa.”

Từ Đình: “Tôi cũng nghe lớp 12 nói, quả thật hội thao trường chúng ta sẽ cùng tổ chức với các trường khác, hơn nữa còn tổ chức hai ngày, không cần phải đi học, hình như là cùng tổ chức với trường bên cạnh.”

“Trường học bên cạnh?”

“Chính là trường thí điểm phụ thuộc kia sao?”

“……”

Lâm Chiết Hạ gặm cánh gà xong cũng đã no rồi, vì thế buông đũa nghe bọn họ nói chuyện phiếm.

Trần Lâm hỏi: “Tại sao lại tổ chức chung trường khác chứ?”

Từ Đình: “Trường chúng ta hiếm lắm mới tổ chức được một lần, bình thường rất ít khi tổ chức các hoạt động ngoại khoá, có lẽ là muốn làm một lần thật hoành tráng và huy hoàng.”

Đường Thư Huyên: “Lời này của cậu cũng khá hợp lý.”

Lâm Chiết Hạ nghe xong suy nghĩ bèn chạy trong đầu, nghĩ đến ban nãy Trần Lâm khẽ nói với cô, nhịn không được mà nhìn người ngồi ở bên cạnh.

Vị trí của Trì Diệu vừa vặn đối diện với cửa sổ thủy tinh lớn kia, cậu không tham gia cuộc trò chuyện, nhân viên phục vụ vừa mang tới cho mỗi người một phần canh trứng, cậu đang tiện tay dùng thìa khảy đồ trong chén. Cậu rũ mắt, bóng mi che xuống, ngay cả đường cong ở hàm dưới cũng lộ ra một vẻ lạnh lùng, xa cách.

Lâm Chiết Hạ nhìn, không đầu không cuối mà nghĩ: Nếu là khuôn mặt này, quả thật không khoa trương.

Cô đang nghĩ ngợi, chợt, người bị cô nhìn trộm cũng ngước mắt lên, nói với cô một câu: “Đưa chén của cậu cho tôi.”

Lâm Chiết Hạ bất giác, chỉ chỉ phần canh trứng trước mặt mình còn chưa động một đũa: “Cái này?”

Trì Diệu không tỏ ý kiến.

Lâm Chiết Hạ cảm thấy có chút thái quá: “Con người cậu sao lại như vậy…?”

“Tôi làm sao.”

“Cậu cũng không cần quá tham lam như vậy, mỗi người đều có một phần, tôi còn muốn ăn phần này nữa.”

Trì Diệu dựa vào phía sau, thờ ơ nói: “Vậy phải làm sao bây giờ, tôi muốn ăn hai phần.”

Lâm Chiết Hạ: “Vậy cậu ăn phần của Từ Đình ấy.”

Từ Đình không hiểu sao lại bị chọc: “?”

Tiếp theo, Lâm Chiết Hạ lại nói: “Hoặc là, cứ để cậu chết đói đi.”

Trì Diệu nhếch khóe miệng: “À, tôi chết đói.”

Nói xong, cậu trực tiếp đưa tay lấy bát canh trứng của cô đến trước mặt mình, Lâm Chiết Hạ đang định nói cậu quá đáng, nhưng bàn tay kia vừa buông chén ra, lại đặt chiếc chén sứ màu trắng vừa rồi cầm thìa gạt đồ bên trong một lúc ở trước mặt cô.

Bát sứ trắng chưa động một phần canh trứng nào, nhưng nó có hơi khác biệt, không giống mấy bát khác.

Bởi vì lớp hành lá vốn rắc trên canh trứng gà đã được người nào đó lựa ra.

Cô không thích ăn hành lá.

Không phải là không thể ăn, nhưng nếu như có thời gian thì cô thường sẽ ngồi lựa hành lá ra.

Khi còn bé, lúc Trì Diệu ở nhà cô ăn cơm đã nhìn thấy cảnh cô lựa hành bỏ ra.

Lần đó Lâm Hà hình như quá tay, rắc khá nhiều, cô lựa thật lâu, cuối cùng thở dài: “Mệt quá.”

Trì Diệu nói chuyện trước sau như một, không dễ nghe: “Vậy cậu đừng ăn nữa.”

Lâm Chiết Hạ từ nhỏ đã có một loại tiềm chất rất thức thời: “…Không ăn sẽ đói, tôi nghỉ ngơi một chút, lát nữa sẽ tiếp tục nhặt hành.”

Nhưng mà ngay lúc cô nghỉ ngơi, Trì Diệu đã cầm lấy chiếc đũa cô vừa buông xuống.

Lâm Chiết Hạ: “Cậu đừng ăn vụng của tôi.”

“……”

Sau một lúc.

Cô hỏi lại: “Cậu đang lựa hành hoa ra giúp tôi à?”

Khi đó Trì Diệu khinh thường mà nói: “Ai muốn giúp cậu, tôi không muốn lúc ăn cơm lại có người bên cạnh thở dài than vãn.”



Có lẽ là do nghĩ đến thời thơ ấu, Lâm Chiết Hạ nhìn chén canh trứng trước mặt, giống như có người rất nhẹ nhàng chạm vào trái tim cô.

Hẳn là bởi vì chuyện cũ khi còn nhỏ.

Lâm Chiết Hạ ở trong lòng cố thuyết phục mình bằng suy nghĩ này, nếu không, cô không thể tìm thấy lý do khác để giải thích tâm trạng của mình tại thời điểm này.

Lâm Chiết Hạ rất nhanh đã thoát ra khỏi hồi ức, cầm bát canh trứng gà kia nói: “Vừa rồi có nhiều mạo phạm, là tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Tôi không có muốn cậu chết đói thật, thực ra tôi hy vọng cậu có thể ăn một bữa ăn đầy đủ hơn bất cứ ai.”

Trì Diệu bày ra bộ dạng lười để ý tới cô.

Cậu lại dựa trở về, tiện tay bẻ bẻ khớp xương ngón tay: “Ngậm miệng lại, ăn cơm của cậu đi.”

- -----oOo------