Đuổi Hạ

Chương 22

Editor: Đá bào

Beta: Gió

Lâm Chiết Hạ bị kéo đột ngột nên không kịp đề phòng. Chờ đến khi cô đứng vững trở lại, chiếc xe của trẻ em ở bên cạnh cô mới lảo đảo đi qua.

Lâm Chiết Hạ: “Cậu mới là đồ ngốc.”

Trì Diệu: “Cậu có ý kiến gì với từ này hay sao?”

Lâm Chiết Hạ đang muốn nói “Ai lại hài lòng khi bị nói là đồ ngốc chứ?”

Lại thấy Trì Diệu buông tay ra, hơi đùa cợt nói, “Vậy thì, đồ đần?”

“…”

“Tôi không muốn đi dạo nữa.” Cô xoay người đi về, “Bình thường đi dạo sẽ giúp kéo dài tuổi thọ, nhưng đi dạo với cậu chỉ khiến tôi tổn thọ.”



Đêm trước Tết âm lịch, Lâm Chiết Hạ được Lâm Hà dẫn đi mua đồ đón tết, hai mẹ con mua rất nhiều đồ về.

Bây giờ Lâm Hà phải tiếp tục điều dưỡng cơ thể, chủ yếu phụ trách việc nằm trên sô pha sai bọn họ: “Con và chú Ngụy đi dán câu đối xuân lên cửa đi, sau đó đem đồ vào phòng bếp, quần áo mới thì mang vào trong phòng.”

“Còn nữa, ” Lâm Hà chỉ trỏ, “Chỗ này cũng phải lau.”

Lâm Chiết Hạ bận rộn nửa ngày, lúc dán câu đối xuân thì tranh thủ chút thời gian để lười biếng.

Cô giao câu đối cho Ngụy Bình: “Chú Ngụy, thật ra con vẫn luôn cảm thấy chú rất cao. ”

Ngụy Bình ngầm hiểu: “Được rồi, con cứ nghỉ ngơi đi, để chú làm cho.”

Nghe vậy, cô chia hơn một nửa số câu đối xuân trong tay cho Ngụy Bình, ba tấm còn lại vẫn cầm trong tay.

Ngụy Bình hỏi: “Mấy câu đối còn lại trong tay con không dán lên sao?”

Lâm Chiết Hạ nói: “Bí mật ạ.”

“Vậy con tiết lộ cho chú một chút đi, chú đảm bảo sẽ không tiết lộ ra bên ngoài.”

“Nếu nói cho chú biết, ” Lâm Chiết Hạ lắc đầu, “Thì không còn là bí mật nữa rồi.”

Ngụy Bình không hỏi nữa, cũng không ngại, cười cười nói: “Được rồi, Hạ Hạ của chúng ta bây giờ còn có một bí mật nhỏ nữa đấy.”

Thực ra, nó cũng không hẳn là một bí mật.

Lâm Chiết Hạ cầm câu đối xuân trong tay, ngẫm nghĩ, thực ra cô định đợi lát nữa đến trước cửa nhà Trì Diệu dán lên cho cậu.

Cho dù Trì Diệu ngoài miệng không nói không rằng, cũng chẳng biểu hiện thái độ gì, nhưng Tết Nguyên Đán náo nhiệt như vậy, trong nhà lại chỉ có một mình cậu ta, ít nhiều vẫn sẽ có chút cô đơn buồn tủi.

Cô muốn cho Trì Diệu một bất ngờ.

Cô cố ý chọn buổi tối, trước khi đi ngủ lén lẻn ra ngoài, tỉ mỉ dán ba tấm câu đối xuân đỏ rực lên trước cửa nhà cậu.

Đến quần áo cô cũng chưa thay, vẫn đang mặc một bộ đồ ngủ màu xanh, đội mũ nhung san hô, đi như một cơn gió. Dán xong nhanh chóng về nhà tiếp tục ngủ.

Trước khi đi ngủ, cô lại mong đợi đến ngày hôm sau Trì Diệu có thể sớm nhìn thấy câu đối mà cô dán trước cửa.

Vì vậy, cô để lại cho cậu một tin nhắn: [Ngày mai cậu nhất định đừng có mà dậy muộn đấy.]



Sáng hôm sau.

Trì Diệu tỉnh dậy rất sớm.

Thật ra là cậu muốn ngủ thêm một lát cũng khó, bên ngoài khắp nơi đều là tiếng pháo nổ, cùng với những thanh âm vui mừng náo nức không ăn nhập gì với nhau, chính là căn phòng trống rỗng cậu đang ở này.

Cậu nằm trên giường, nhắm mắt lại, vò vò tóc, sau đó xỏ dép đi rửa mặt.

Sau khi rửa mặt xong, chuông điện thoại di động reo lên, cậu dựa vào cửa nhà vệ sinh nhấc máy: “Bố, mẹ.”

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh không mang theo nhiều cảm xúc gì mấy: “Hôm nay ăn Tết, bố mẹ đã chuyển khoản cho con, muốn mua cái gì thì mua. Còn nữa, hộp quà Tết bố mẹ gửi cho con rồi, đã nhận được chưa, bên trong có một số đồ tết đấy. Bố và mẹ có việc, có lô hàng phải lập tức giao ngay, không kịp trở về.”

Sau đó mẹ cậu xen vào dặn dò một câu: “Gần đây ở nhà có ổn không, tự mình chăm sóc bản thân nhé.”

Trì Diệu: “Con biết rồi.”

“Nếu không có gì nữa, ” Cậu nói, “Con cúp máy đây.”

Cuối cùng, cậu nói thêm một câu, “Chúc mừng năm mới.”

“……”

Sau hai, ba câu, không có gì khác để nói.

Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc.

Cúp điện thoại, cậu thuận tay vào WeChat.

Hôm nay là năm mới, cất nhiều người đã gửi tin nhắn cho cậu, danh sách Wechat tất cả đều là các dấu chấm đỏ chưa đọc.

Cậu không đọc mấy tin kia mà trực tiếp nhấn vào dòng tin ở trên cùng, tên người ấn vẫn luôn được ghim ở đỉnh đầu giao diện: Đồ nhát gan.

Lâm Chiết Hạ gửi tới vài tin nhắn, cậu lướt xuống từng cái một.

[Cậu đừng có mà dậy muộn đấy.]

[Tốt nhất cậu nên dậy sớm một chút.]

[Sau đó ra ngoài hít thở không khí trong lành.]

[Bởi vì, như vậy mới có thể,]

[Mở rộng vòng tay,]

[Ôm lấy ngày mai tươi sáng!]

“…”

Trì Diệu nhìn đống nhắn này một lát: [Lại phát điên cái gì vậy?]

Tuy rằng đống lời này thoạt nhìn khó thể hiểu được, nhưng dựa vào sự hiểu biết của cậu đối với Lâm Chiết Hạ, sau những lời này nhất định có dụng ý gì đó.

Mà đối với cậu mà nói dụng ý này cũng không khó đoán.

Vì vậy, cậu đi ra mở cửa.

Ngoài cửa không có gì đặc biệt, cậu dời tầm mắt, lúc này mới phát hiện trên cửa có thêm ba câu đối xuân màu đỏ.

Trên câu đối mùa xuân, bút mực màu đen cứng rắn mạnh mẽ ghi:

[Thuận buồm xuôi gió năm năm tốt]

[Vạn sự như ý bước bước cao]

Câu đối ngang là: [Cát Tinh cao chiếu]

Có thể thấy được ba tấm câu đối xuân này được người nào đó dán rất nghiêm túc, sắp xếp có trật tự, ngay cả góc cạnh cũng dán rất cẩn thận.

Chỉ là.

Trì Diệu nhìn chiếc cửa, không nhịn được cười một tiếng.

Chỉ là câu đối xuân ở nhà khác đều dán lên phía trên cùng của cánh cửa, mà đồ lùn nào đó bởi vì chiều cao hạn chế, chỉ có thể dán câu đối mùa xuân ở vị trí phía dưới.

[Thấy chưa, rất lộng lẫy đó.]

Một tay cậu gõ tin trả lời ô trò chuyện, phản hồi lại hai câu:

[Vị trí rất độc đáo.]

[Lần sau nếu không với tới, cậu có thể vào và kê thêm một chiếc ghế.]

Hôm nay Lâm Chiết Hạ thức dậy cũng rất sớm.

Mấy giây sau.

Đồ nhát gan: [Hôm nay là ngày đầu năm mới.]

Đồ nhát gan: [Tôi không muốn sát sinh, khuyên cậu nên tự lo lấy mình (icon hình nắm đấm)]



“Dán cho cậu đã là tốt lắm rồi.” Bên kia, Lâm Chiết Hạ vừa đánh răng vừa lẩm bẩm, “Còn nói nhiều như vậy.”

“…Tôi không phải là người khổng lồ cao hai mét.”

“Cửa cao như thế, dán thấp một chút, không phải cũng rất bình thường sao?”

Nhưng sau khi cô xả cơn giận, chuyện này cũng trôi qua.

Một lát sau, cô thay quần áo mới, vô cùng vui mừng đi ra ngoài nói: “Mẹ, chú Ngụy, con đi tìm Trì Diệu đây…”

Lâm Hà: “Mẹ đang định nói với con, bảo Trì Diệu qua đây ăn Tết cùng chúng ta.”

Ngụy Bình cũng nói: “Đúng vậy, Tết nhất, càng náo nhiệt càng vui, không nên để một người ở nhà.”

Lúc Trì Diệu tới có mang theo một hộp quà, Lâm Hà nói: “Con không cần khách khí như vậy đâu.”, Rồi bà gọi cậu ngồi xuống phòng khách.

Tết Âm Lịch là chuyện rất bận rộn đối với người lớn.

Nhưng đối với những học sinh như bọn họ mà nói, đến ngày này, thật sự cũng không có quá nhiều khác biệt, phần lớn thời gian đều là nằm trên sô pha nghịch điện thoại, xem TV, thỉnh thoảng còn cùng người thân chơi game.

Hôm nay trong nhà Lâm Chiết Hạ có thêm một cậu bé.

Ban đầu cậu bé vẫn còn rất câu nệ, ngồi một lúc, mới bắt đầu không yên mà nhìn xung quanh.

Cậu bé nhìn Lâm Chiết Hạ: “Chị ơi.”

Lâm Chiết Hạ đang vội vàng trả lời tin nhắn của bạn tốt, cô gửi cho Trần Lâm và Đường Thư Huyên tin nhắn chúc mừng năm mới, sau đó hỏi: “Làm sao vậy?”

Cậu bé nghiêm túc giới thiệu bản thân: “Tên em là Khang Gia Hào, năm nay sáu tuổi.”

Nhìn cậu bé nghiêm túc như vậy, Lâm Chiết Hạ cũng ngồi thẳng, đặt điện thoại xuống, theo bản năng tiếp lời: “Chị, tên chị là Lâm Chiết Hạ, năm nay…Mười sáu tuổi.”

Cậu bé rõ ràng đã học theo một bộ tiêu chuẩn người lớn trước khi đi ra ngoài để nói: “Em đã đạt được 97 điểm cho cả ba môn học cuối kỳ, đứng thứ ba trong lớp, sở thích ngày thường là chơi cầu lông.”

Lâm Chiết Hạ tán thưởng: “Em thi tốt lắm.”

Cậu bé hỏi cô: “Chị làm bài kiểm tra được bao nhiêu điểm vậy ạ?”

Lâm Chiết Hạ: “Bọn chị và em không giống nhau, có lẽ em không hiểu được. Sở thích bình thường của chị là đọc sách.”

Câu “Thích đọc sách” này của Lâm Chiết Hạ vừa nói xong, người bên cạnh nhẹ nhàng cười một tiếng.

Trì Diệu: “Quyển [Hồng Lâu Mộng] mà cậu mua năm mười tuổi, sáu năm qua, đọc được mấy trang rồi?”

“…”

“Cậu không nói, ” Lâm Chiết Hạ nghiến răng, “Cũng không ai bảo cậu bị câm đâu.”

Cô chỉ muốn xây dựng một hình ảnh tốt trước mặt trẻ con.

Cũng không thể nói sở thích của cô là ăn, ngủ hay chơi điện thoại di động được.

Điều này không được tích cực cho lắm.

Tuy nhiên, sau khi Trì Diệu mở miệng, cậu bé lập tức chuyển hướng sự chú ý sang người cậu thiếu niên mặc áo len màu xám, trông rất đẹp trai, hỏi cậu: “Tên anh là gì ạ?”

Trì Diệu liếc nhìn cậu bé một cái: “Tại sao anh phải nói cho em biết.”

Cậu bé: “Chúng ta làm quen ạ.”

Trì Diệu dời mắt đi: “Không cần đâu, anh không muốn làm bạn với một đứa nhóc.”

“…”

Cậu bé như bị đá vào tấm ván sắt, sửng sốt.

Một lúc lâu sau, cậu bé mới lấy lại tinh thần, túm lấy góc áo của Lâm Chiết Hạ, hỏi một câu: “Anh này, là anh trai của chị ạ?”

Mọi người đều cùng nhau sum họp ăn Tết, rất dễ khiến người ta sinh ra ý nghĩ này.

Cậu bé thậm chí còn không cần Lâm Chiết Hạ trả lời, liền tự chủ mình xác nhận: “Anh ấy chính xác là anh trai chị rồi.”

Lâm Chiết Hạ: “???”

Cô cảm thấy như mình cũng bị ảnh hưởng.

“Cậu ấy, anh trai chị?”

Cậu bé gật đầu.

Tuy rằng quả thật Trì Diệu lớn hơn cô hơn một tháng.

Nhưng Lâm Chiết Hạ vẫn bị làm cho khϊếp sợ: “Cậu ấy làm sao có thể là anh trai chị được, chị và cậu ấy trông rất giống nhau sao?”

Cách cậu bé xác định ai lớn tuổi hơn ai rất đơn giản và ngây thơ: “Anh ấy cao hơn chị nhiều.”

Lâm Chiết Hạ: “…”

Cậu bé chưa kịp mở miệng nói tiếp đã bị mẹ cậu gọi đi, phải vội vàng đến nhà họ hàng kế tiếp chúc tết, để lại một mớ hỗn độn này cho họ.

Lâm Chiết Hạ nhìn cậu nhóc rời đi, sau người đi rồi, phòng khách chỉ còn lại cô và Trì Diệu.

Cô chỉ cảm thấy tình cảnh hiện tại này bởi vì một câu “anh trai” mà trở nên có chút xấu hổ.

Cô uống một ngụm nước và nói, “…Trẻ con không hiểu chuyện mắt nhìn không được chuẩn lắm.”

Trì Diệu không bày tỏ ý kiến gì.

Cô không nhịn được, lại nói thêm một câu, “Hơn nữa, tuy rằng về chiều cao tôi không chiếm ưu thế, nhưng giá trị nhan sắc của tôi rõ ràng hơn cậu rất nhiều.”



Buổi tối, mọi người đến chúc Tết cũng đã về hết, chỉ còn gia đình họ ngồi lại cùng nhau xem chương trình mừng xuân, Lâm Chiết Hạ khẽ cười, mỗi lần cô đều là người đầu tiên cười.

Ngụy Bình lấy từ trong túi ra hai bao lì xì, một cái cho cô, một cái cho Trì Diệu.

“Cháu không cần đâu ạ, ” Trì Diệu lúc đầu không nhận, “Chú cứ cất đi.”

Ngụy Bình: “Không đáng bao nhiêu, chỉ có hai trăm tệ, coi như lấy may đầu năm, cháu cầm lấy đi.”

Lâm Hà cũng nói: “Đúng vậy, hôm nay cháu đã mang sang nhiều quà như vậy, đừng khách khí với chú Ngụy.”

Lâm Chiết Hạ ở bên cạnh tiếp một câu, “Không lấy cũng có thể cho tôi mà.”, sau bị Lâm Hà dùng ánh mắt cảnh cáo.

Tất nhiên là cô chỉ nói đùa thôi.

Sau khi Trì Diệu đưa tay nhận lấy phong bao lì xì chúc tết, mấy người lại tiếp tục xem chương trình đêm xuân, Lâm Chiết Hạ lén mở phần tiền mừng tuổi của mình ra, sau đó lấy từ bên trong một tờ tiền.

“Cho cậu này.”

Trước mắt Trì Diệu đột nhiên xuất hiện một tờ một trăm đồng.

Hôm nay cô nhận được rất nhiều phong bao màu đỏ, nhưng Trì Diệu mới chỉ nhận được một chiếc nên cô rất muốn chia cho cậu.

Lâm Chiết Hạ vốn còn có một câu nữa, cô sợ Trì Diệu sẽ từ chối, muốn nói tiếp, “Mau cầm đi, tình thương của bố cậu đây với cậu cao như núi, không cần quá cảm động đâu.”

Nhưng mà không ngờ rằng Trì Diệu lại không chút khách sáo nhận lấy tờ một trăm tệ kia.

Chỉ là lúc cậu vươn tay kẹp tờ tiền kia lại, trong lúc nhận lấy, ý vị thâm sâu nói: “…Cậu đây là, cho anh trai cậu tiền mừng tuổi sao?”



Ngoài cửa sổ có người bắt đầu bắn pháo hoa.

Lâm Chiết Hạ có cảm giác lỗ tai cô cũng nổ bùm bùm theo, cô không nghĩ tới câu nói của cậu nhóc kia lúc ban ngày sẽ đột nhiên bị cậu lấy ra trêu ghẹo như vậy.

Hơn nữa hai chữ “anh trai”, nói ra từ miệng cậu bé, và từ miệng Trì Diệu, là hai loại giọng điệu hoàn toàn khác nhau.

Bình thường Trì Diệu nói chuyện rất gợi đòn, nhưng thỉnh thoảng có đôi khi, ví dụ như lúc hơi kéo dài âm đuôi nói chuyện như bây giờ, lại có một loại cảm giác khó miêu tả.

“Bùm ——bùm—”

Pháo hoa vẫn đang được bắn bên ngoài cửa sổ.

Trong một khoảnh khắc, những bông hoa rực rỡ thắp sáng toàn bộ bầu trời đêm, ánh sáng chiếu vào cửa sổ.

“Không nói gì nữa à,” Giọng cậu bổ sung thêm, “Vậy anh đây nhận luôn nhé.”

- -----oOo------