Đuổi Hạ

Chương 20

Editor: Gió

Beta: Đá bào



Tối hôm nay Lâm Chiết Hạ có mơ một giấc mơ.

Cô mơ thấy mình biến thành một chú thỏ con sống trong khu rừng, thỏ con tỉnh dậy rời khỏi giường, sau khi mở cửa ra thì phát hiện cửa nhà mình đã mọc đầy là cà rốt.

Trong giấc mơ thậm chí còn có một chiếc ô bằng lá sen, chỉ là hôm ấy ở trong rừng trời không mưa.

Cô vô cùng vui vẻ, khoác chiếc giỏ lên, chuẩn bị nhổ đám cà rốt ấy đem về nhà.

Nhưng đột nhiên lại xuất hiện một chú chó hung dữ, chú ta dựa vào trước cửa nhà cô, khẽ hất cằm lên: “Sức lực cậu kém như vậy không nhổ được đâu, cầu xin tôi đi, cầu xin tôi rồi tôi sẽ suy nghĩ đến việc giúp cậu.”

“…”

Lâm Chiết Hạ ở trong mơ xắn ống tay áo lên: “Ai cần cầu xin cậu chứ?”

“Tôi rất khoẻ đó.”

Sau đó khi cô thử nhổ cà rốt nhưng lại không nhổ được, hơn nữa còn ngã dập mông xuống đất.

Lâm Chiết Hạ bừng tỉnh, cảm thấy giấc mơ này rất vô lý.

Nhưng ngoài sự vô lý ra lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Cô nghĩ ngợi cả nửa ngày mới nhớ ra giấc mơ này rất giống với câu chuyện trước khi ngủ mà Trì Diệu kể cho mình nghe.

Nhắc đến thì câu chuyện kể trước khi ngủ ấy có kết cục như thế nào vậy nhỉ?

Vì vậy sau khi cô tỉnh dậy, việc đầu tiên làm là gửi tin nhắn cho Trì Diệu.

[Trì Diệu, Trì Diệu.]

[Câu chuyện thỏ con nhổ cà rốt cuối cùng như thế nào vậy?]

[Là do tôi mất trí rồi sao, sao lại không nhớ ra kết cục câu chuyện nhỉ.]

Có lẽ đối phương vẫn đang ngủ nên chưa trả lời tin nhắn của cô.

Lâm Chiết Hạ cũng không để ý, hôm nay là sinh nhật của Lâm Hà, trong nhà có tổ chức tụ tập ăn cơm, cả ngày đều sẽ bận rộn, cô đặt điện thoại qua một bên rồi rời giường đi đánh răng rửa mặt.

Bởi câu chuyện đột ngột xảy ra tối qua mà cô không có thời gian đi mua quà cho Lâm Hà.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô ngồi xuống trước bàn học, chăm chú chuyên tâm viết tặng Lâm Hà một chiếc thiệp sinh nhật.

[Người mẹ xinh đẹp nhất nhất nhất thế giới này, con yêu mẹ nhất nhất nhất luôn.

Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ.

Hy vọng mẹ luôn bình anh, mạnh khoẻ, hạnh phúc, vui vẻ.

Ps: Đại mỹ nữ Lâm Hà, hôm nay mẹ thêm một tuổi nữa là mười tám rồi.]

Trên tấm thiệp sinh nhật cô dùng bút màu vẽ hình hoạt hình đơn giản lên, trong bức tranh có cô, có Nguỵ Bình đeo kính mặc một chiếc sơ mi văn nhã lịch sự, còn có Lâm Hà mặc váy búi tóc. Bên cạnh đó là tấm biển của con đường Ngõ Nam, cô còn vẽ thêm cả chiếc xe cũ năm đó Nguỵ Bình lái nữa.

Đây là hình ảnh ngày đầu tiên bọn họ chuyển đến đường Ngõ Nam này.

Sau khi chuẩn bị thiệp sinh nhật xong cô đến phòng ăn ăn sáng.

Bữa sáng hôm nay do Nguỵ Bình chuẩn bị, một bát cháo và vài món ăn kèm.

“Ăn nhiều một chút,” Lâm Hà gắp thức ăn cho Lâm Chiết Hạ theo thói quen, “Xem xem con gầy như thế nào rồi kìa.”

Lâm Chiết Hạ: “Cái này con gọi là thon thả.”

Lâm Hà: “Mẹ thấy chẳng khác gì cành củi khô cả.”

Lâm Chiết Hạ nhìn món ăn bà gắp vào bát mình: “…Con không thích ăn dưa chuột thái hạt lựu.”

Lâm Hà: “Mẹ biết con không thích ăn, mẹ cố ý đấy.”

“…” Lâm Chiết Hạ gắp dưa chuột lên, nhân lúc Lâm Hà không chú ý đến nhanh chóng gắp qua bát của Nguỵ Bình.

“Suỵt,” Cô giơ ngón trỏ lên, “Chú mau ăn đi, chậm chút sẽ bị mẹ phát hiện mất.”

Nguỵ Bình khẽ ngẩn người, sau đó động tác tay rất nhanh, lập tức nuốt dưa chuột xuống.

Bỗng chốc hai người như trở thành đồng đội bí mật.

Qua một lát, Lâm Chiết Hạ lại thấp giọng hỏi: “Chú có không thích ăn gì không ạ, con cũng có thể giúp chú ăn.”

Nguỵ Bình nhỏ giọng đáp: “Chú không có kén ăn…”

Lâm Hà chú ý đến động tĩnh ở bên này, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Hai người gần như cầm bát lên cùng một lúc, cúi đầu ăn cơm, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.



Hôm nay Lâm Hà có trang điểm, bà đặc biệt búi tóc lên, sau khi nhận được tấm thiệp kia thì đôi mắt đỏ lên, cố nhịn thật lâu mới không rơi nước mắt.

Ngày sinh nhật hôm nay họ mời không ít người thân họ hàng đến dùng bữa.

Lâm Chiết Hạ bận rộn ở trong bếp giúp việc, vừa phải bưng trà rót nước chuẩn bị hạt dưa, còn phải chơi cùng với đám nhóc con họ hàng.

Trong lúc nghỉ ngơi mới có thời gian xem điện thoại.

Hai tiếng trước Trì Diệu đã trả lời tin nhắn của cô.

Trì Cẩu: [Kết cục thỏ con không tìm thấy cà rốt.]

Trì Cẩu: [Trên đường về gặp phải chó sói, bị chó sói nuốt chửng rồi.]

Lâm Chiết Hạ: […]

Câu chuyện kể trước khi ngủ sao lại có thể đen tối được như vậy chứ.

Cô dùng lực gõ lên màn hình điện thoại, trả lời một dòng: [Quả nhiên là, người như nào thì kể chuyện như thế.]

Trì Cẩu: [Người như thế nào.]

Trì cẩu: [Thì nghe chuyện như thế.]

Lâm Chiết Hạ tìm trong kho nhãn dán hình tên phát điên gửi qua.

Sau khi hai người cãi nhau một trận xong, cuối cùng Trì Diệu gửi qua một câu: [Giúp tôi nói với dì Hà rằng chúc dì sinh nhật vui vẻ.]

Lâm Chiết Hạ: [Ok.]

Một ngày bận rộn mãi đến hơn tám giờ tối mới kết thúc.

Sau khi mọi người trở về gần hết, cuối cùng có người giúp gia đình họ chụp một tấm ảnh.

Bình thường Lâm Chiết Hạ sẽ hơi tránh đi trong mỗi lần chụp ảnh, nhưng lần này cô do dự một lát, sau đó trước một giây bấm máy ảnh, cô chủ động khoác cánh tay của Nguỵ Bình, tay còn lại giơ động tác ‘Hi’.

“Mẹ,” Lâm Chiết Hạ thu dọn bàn và hỏi, “Con có thể mang bánh kem qua cho Trì Diệu được không ạ?”

Lâm Hà cười cười: “Đương nhiên là được rồi, con đem hết phần còn lại qua đi.”

Lâm Chiết Hạ đáp: “Vậy con dọn xong thì đem qua cho cậu ấy luôn nhé.”

Lâm Hà nghĩ nhiều hơn: “Còn có cả nhóm Hà Dương nữa, cũng đem qua cho các bạn đi, hôm nay mua nhiều bánh kem, không ăn hết rất lãng phí.”

“Hà Dương ấy à.”

Lâm Chiết Hạ bày tỏ sự đối xử khác biệt với Hà Dương: “Để cậu ta tự qua lấy đi ạ.”

Lâm Hà nhẹ giọng quở trách: “…Sao lại để bạn tự đến lấy được.”

Lâm Chiết Hạ: “Cậu ta có chân có tay, tự đến lấy bánh kem thì đã làm sao ạ, mẹ cứ yên tâm, bây giờ con chỉ cần gửi tin nhắn cho cậu ta, đảm bảo năm phút sau cậu ta sẽ có mặt, tốc độ đến đây còn nhanh hơn cún ấy chứ.”

Lâm Hà: “…”

Quả nhiên.

Sau khi cô nói xong, Hà Dương kích động gửi một tin nhắn thoại qua: “Anh ạ, cậu đợi tôi với. Bây giờ, ngay lập tức, tôi sẽ dùng tốc độ chạy năm trăm mét ở trường để chạy qua.”

Khi cô mở tin nhắn thoại thứ hai giọng của Hà Dương đã có chút gấp gáp, có lẽ đã đang ở trên đường rồi.

“Còn bánh kem vị gì vậy, tôi ấy à, tôi thích vị chocolate, ấy, có cần tôi qua nhà anh Diệu, tiện thể gọi cậu ấy qua cùng hay không?”

Lâm Chiết Hạ đáp: “…Không cần đâu.”

Hà Dương trả lời: “Tại sao lại không cần?”

“Bởi vì tôi.” Lâm Chiết Hạ xách bánh kem, nhấn vào nút ghi âm nói, “Đang trên đường đem bánh kem qua cho cậu ấy.”

Thực ra Trì Diệu không thích ăn đồ ngọt nên cô đặc biệt chọn ra vị không ngọt lắm cho cậu.

Chủ yếu là để cậu hưởng ké chút niềm vui ngày hôm nay.

Thế nhưng khi xách bánh kem đến cửa, nhấn chuông nhà Trì Diệu cả nửa ngày nhưng vẫn không thấy có động tĩnh gì.

Cô đặt bánh xuống bên cửa, ngồi xổm xuống gửi tin nhắn cho cậu.

[Cậu không ở nhà à?]

[Sao cậu lại không ở nhà vậy?]

[Đi chơi lêu lổng ở đâu rồi.]

[Cậu ra ngoài chơi, không, dẫn, theo, tôi.]

Dòng tin cuối cùng vừa gửi đi, cánh cửa vang lên ‘Cạch’ một tiếng.

Lâm Chiết Hạ đang ngồi xổm, thuận theo khe cửa nhìn lên, thấy được Trì Diệu đang đứng ở đó.

Nói chính xác hơn thì, Trì Diệu có vẻ đang ốm đứng ở đó.

Trạng thái của cậu không giống với bình thường cho lắm, vốn dĩ làn da trắng quá mức lúc này nhìn càng thêm trắng bệch, lộ ra vẻ ủ rũ khác thường. Mặc dù cậu mặc áo len nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác lúc này nhiệt độ đang rất lạnh.

Đôi mày rũ xuống, vô cùng thờ ơ.

Tuy nhiên bộ dáng ‘kiêu căng’ của thiếu niên vẫn không hề giảm đi: “Chìa khoá kia của cậu để làm cảnh à, không biết tự mà mở cửa vào.”

“…” Con người này nói chuyện vẫn khiến người ta chán ghét như trước.

Song, kỳ thực trước khi cô gõ cửa nhà Trì Diệu, ít nhiều cũng có chút mất tự nhiên.

Sự mất tự nhiên này có thể là vì hôm qua cô khóc trước mặt cậu.

Cũng có thể là bởi tối qua Trì Diệu quá mức dịu dàng.

Nhưng hôm nay Trì Diệu xuất hiện trước mắt cô vẫn là bộ dáng quen thuộc như vậy, bởi vì thái độ ‘khiến người ta chán ghét’ thân quen này, chút mất tự nhiên ấy cũng lập tức tan biến đi.

Lâm Chiết Hạ nói lời chính đáng: “Tôi làm như vậy là vì lịch sự.”

Nói rồi, cô chú ý thấy giọng cậu rất khàn, lại hỏi: “Cậu bị ốm đấy à?”

Trì Diệu chỉ ‘Ừm’ một tiếng: “Có sốt nhẹ.”

Cô cầm bánh kem lên vào nhà cùng cậu: “Bao nhiêu độ vậy, có nghiêm trọng không?”

“Chưa đo.”

“Phát sốt không đo nhiệt độ, vậy hôm nay cậu làm gì vậy?”

“Ngủ,” Cậu đáp, “Vừa bị cậu làm ồn mà tỉnh.”

“…”

Lâm Chiết Hạ không nói gì, để đồ đạc xuống đi tìm hộp y tế nhà cậu.

Đồ gì nhà cậu để ở đâu cô đều biết rõ.

Mặc dù mấy năm gần đây con người này rất ít ốm, gần như không uống thuốc, vì vậy hộp y tế cũng đã lâu không được dùng đến, may là thuốc trong đó vẫn chưa hết hạn.

Cô tìm chiếc kẹp nhiệt độ: “Cậu ngồi xuống, đo nhiệt độ trước.”

Cậu không thèm để vào mắt mấy loại bệnh nhẹ này: “Không cần đâu, ngủ một lát là được.”

“Những lúc như này thì đừng giả bộ mạnh mẽ nữa. Hôm qua tôi đã bảo cậu không cần phải tỏ ra là mình ngầu rồi mà.”

Lâm Chiết Hạ nghĩ đến ngày hôm qua, bỗng không biết nên gói gì: “Còn cứ phải giả bộ.”

Về một số phương diện kỳ quái, Trì Diệu lại rất cho cô mặt mũi.

Cậu khàn giọng, kiên trì: “Không liên quan đến tối qua.”

Lâm Chiết Hạ: “Ồ.”

Trì Diệu nghiêng đầu qua: “Ồ?”

“ Chữ ‘Ồ’ có ý là,” Lâm Chiết Hạ giải thích nói: “Không thèm để ý đến cậu, nhưng vẫn phải đáp một câu lấy lệ.”

“…”

Cuối cùng nhiệt độ cơ thể đo được có hơi cao, nhưng không nghiêm trọng.

Lâm Chiết Hạ nhìn kẹp nhiệt độ một hồi, nói: “Vẫn ổn, với nhiệt độ này chắc là không sốt hỏng não được.”

“Cậu vẫn nên lo thêm cho bản thân mình thì hơn,” Choo dù Trì Diệu có khàn giọng, nói chuyện hơi mất sức nhưng cũng không quên trào phúng cô, “Đầu óc của cậu ấy à, không cần phải phát sốt cũng không dùng được.”

“…”

Bình tĩnh một chút.

Lâm Chiết Hạ.

Bây giờ cậu ta là người bệnh.

Đang nửa sống nửa chết, cũng chỉ có thể cứng miệng được thôi. Hơn nữa cậu ta phát sốt ít nhiều cũng là vì tối qua cho cô mượn áo khoác.

Vì vậy.

Cố gắng hết sức để khoan dung với cậu ta một chút.

Lâm Chiết Hạ hít một hơi thật sâu rồi đi đến phòng bếp lấy một ly nước ấm, một tay cầm ly nước, trên tay còn lại là thuốc hạ sốt: “Thiếu gia, mời ngài.”

“Độ ấm của nước vừa phải, vừa không quá nóng làm bỏng chiếc miệng cao quý của ngài, cũng không quá lạnh khiến ngài cảm thấy không thoải mái.”

Trì Diệu bị cô nhấn ngồi xuống sô pha.

Cũng có thể là do bị ốm, vì vậy cũng không giống dáng ngồi cho lắm, so với ‘ngồi’ thì, lúc này cậu giống như miễn cưỡng khoanh chân lên sô pha thì đúng hơn, bộ dáng như thiếu gia đưa tay qua nhận lấy nước: “Mặc dù cũng không cần, nhưng cũng không phải là không thể cho cậu mặt mũi được.”

Lâm Chiết Hạ trợn mắt một trăm lần trong lòng, “Cảm ơn ngài, tiểu mỗ cảm kích không thôi.”

Trì Diệu uống nước xong, rất tự nhiên trả lại ly nước cho cô: “Có chút nóng đấy, lần sau chú ý.”

“…”

Lâm Chiết Hạ: “Cậu đừng có mà được đằng…” Chân lân đằng đầu.

Ánh mắt mệt mỏi của Trì Diệu liếc qua.

Lâm Chiết Hạ lập tức đổi lời: “Tôi muốn nói, đừng đợi đến lần sau, bây giờ tôi rót ly nữa cho ngài ngay đây.”

Cô cầm ly nước đi vào phòng bếp.

Lúc xoay người, miệng không nhịn được mà lẩm bẩm: “Ốm tý thôi mà khó hầu hạ quá.”

Sau lưng, giọng điệu khàn khàn của Trì Diệu vang lên: “Nhắc nhở một chút, tôi bị sốt chứ không bị ngu.”

Không đủ nước nóng nên cô cắm thêm một ấm, ở trong phòng bếp đợi nước sôi, rót nước cầm ra ngoài thì Trì Diệu đã nằm trên sô pha ngủ rồi.

Hôm nay cậu mặc đồ ở nhà, áo len màu nhạt và chiếc quần dài thoải mái màu xám.

Ống quấn vải bông vô cùng rộng rãi. Bình thường khi Lâm Chiết Hạ nhìn thấy kiểu quần này, phản ứng đầu tiên là lập tức cho rằng nó sẽ làm đôi chân trông thô hơn. Thế nhưng khi cậu mặc trên người lại không hề, ngược lại bởi vì quá mức rộng rãi nên càng phác hoạ được đôi chân dài kia.

Thấy cô ra ngoài, cậu miễn cưỡng mở mắt ra, ngáp một cái.

Sau khi cậu uống nước xong, Lâm Chiết Hạ hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi vậy?”

Trì Diệu cũng không để ý lắm, tuỳ ý nhấn điện thoại.

Sau khi điện thoại được mở khoá hiển thị lên không phải thời gian trên màn hình chính mà là khung trò chuyện trên Wechat ban nãy.

Cô liếc qua một cái, liếc thấy cái tên trên đỉnh khung chat.

‘Đồ nhát gan…’

“Cậu đợi chút,” Lâm Chiết Hạ lên tiếng, ngăn cậu lướt qua màn hình khác, “Trước đây cậu không có lưu tên này.”

Trì Diệu không có chút tinh thần bày tỏ: “Tối hôm qua vừa đổi xong, hài lòng rồi chứ.”

Lâm Chiết Hạ: “Hài lòng cái đầu cậu ấy.”

“Tốt nhất cậu đổi lại ngay cho tôi,” Cô lại nói: “Nếu không sau này tôi sẽ không nhắn tin cho cậu nữa.”

Trì Diệu khẽ nhướng mày, hiếm khi có được chút tinh thần: “Còn có loại chuyện này nữa à?”

“Đúng lúc tôi cũng bớt phiền phức, còn phải tự block cậu.”

“…”

Lâm Chiết Hạ cắn răng: “Dù sao cậu cũng phải đổi ngay cho tôi, đổi tên khác đi.

Trì Diệu: “Ví dụ như?”

Lâm Chiết Hạ tuỳ tiện nghĩ một cái tên: “Ví dụ như, Lâm to gan gì đó.”

Trì Diệu: “Ồ?”

Lâm Chiết Hạ: “Cậu ‘Ồ’ như vậy là có ý gì.”

Trì Diệu nói lại cách nói ban nãy của cô: “Không thèm để ý đến cậu, nhưng vẫn phải đáp một câu lấy lệ.”

Điện thoại của Trì Diệu ở trước mặt cô, cô chớp chớp mắt, trong lòng nảy lên một ý nghĩ, sau đó nhân lúc Trì Diệu không chú ý, đưa tay ra muốn cướp điện thoại.

Song lại không cướp được.

Còn cho Trì Diệu thêm thời gian giơ điện thoại lên cao khiến cô không với được.

Lâm Chiết Hạ có chút tức giận: “Cậu đưa điện thoại cho tôi.”

Trì Diệu: “Cậu tự mà lấy.”

Chiều cao của Lâm Chiết Hạ có hạn, lại cách một chiếc sô pha, cô có nhảy lên cũng không tiện.

Cô nhón chân, giơ tay qua lấy, nhưng lại không giữ được thăng bằng mà ngã về phía trước.

“…” Trước mắt đen một mảng.

Không biết mũi đâm vào đâu, đau vô cùng.

Sau đó cảm nhận được cảm giác vừa cứng vừa mềm ở dưới thân.

Mềm là chiếc áo len trên người Trì Diệu.

Nhưng người cậu lại không ‘mềm’ chút nào, xương cốt thiếu niên vô cùng cứng cỏi, trên người không chút ‘mỡ’ nào.

Cô đâm phải bờ vai cứng của cậu, l0ng nguc nơi cánh tay đặt lên cũng rất cứng rắn. Người này nhìn có vẻ rất gầy, bây giờ lại còn đang bị ốm, nhưng lại không hề yếu ớt, hình như eo cậu còn có cơ bắp mờ mờ nữa.

Lâm Chiết Hạ ngây người một hồi, ngẩng đầu lên, nhìn người ngay trước mắt, thấy chiếc cổ và sườn mặt nam tính của cậu.

Mái tóc đen rũ xuống trên trán thiếu niên, bởi vì bị ốm mà toát ra vẻ phờ phạc.

Một hồi sao, cậu nhìn cô hỏi: “Lâm Chiết Hạ, cậu còn muốn nằm đây bao lâu nữa.”

Lời chưa kết thúc.

Cậu lại bổ sung thêm một câu: “Cậu là…định dựa vào người tôi không dậy à?”

- -----oOo------