Đuổi Hạ

Chương 10

- -----------

“Ma ốm”

Editor: Đá bào

Beta: Gió

Bây giờ nghĩ lại, khi còn nhỏ Lâm Chiết Hạ cũng từng bị gương mặt này mê hoặc.

Nhưng thời gian đó không vượt quá mười giây.

Bởi vì mười giây sau, người này dùng giọng điệu như muốn đánh nhau mà mở miệng.

“Cậu,” Cậu cúi xuống và nói, “Chắn đường rồi.”

“……”

“Tránh ra.”

Trong nháy mắt Lâm Chiết Hạ cảm thấy khuôn mặt này, bộ dạng này, thật ra cũng không đẹp như vậy.

Tính cách của cô lúc đó và bây giờ rất khác nhau, khi ấy cả người vô cùng bén nhọn.

Nếu như người này có thể nói được mấy lời tử tế, cô sẽ cảm thấy việc mình ngồi ở đây chắn đường của người khác là một chuyện vô cùng đáng ngượng.

Nhưng người trước mắt này lại thờ ơ mà thốt ra chữ ‘Lăn ra mau’.

Lâm Chiết Hạ cũng không cho cậu sắc mặt tốt: “Có phải dù chỉ là một câu tốt đẹp cậu cũng không nói được đúng không.”

Thiếu niên đáp: “Tôi đang nói tiếng người, cậu nghe không hiểu sao?”

“Tiếng người tôi nghe hiểu,” Lâm Chiết Hạ xụ mặt, “Nhưng vừa rồi tiếng chó sủa kia tôi nghe không hiểu.”

Bởi vì Lâm Chiết Hạ cũng bày ra cái thái độ “thiếu đánh”, hai người cứ như vậy ở trước cửa tòa nhà lao vào giằng co.

“Tôi nói lại một lần nữa, tránh ra.”

“Tôi không cho, có bản lĩnh thì cậu bước qua đây.”

“Bệnh thần kinh.”

“Vậy cậu cẩn thận một chút, lúc tôi phát điên sẽ cắn người.”



Lần đầu tiên cô và Trì Diệu gặp nhau, không hề vui vẻ.

Hai người rất ấu trĩ mà đối đầu hơn mười phút, khiến Lâm Hà chú ý tới sự việc bên này, cất cao giọng hỏi: “Hạ Hạ, làm sao vậy? Lại đây, mau vào nhà đi.”

Lâm Chiết Hạ đáp lại một tiếng.

Cô đáp xong, cảm thấy việc này không thể cứ như vậy mà cho qua, vì thế trước khi đi lạnh lùng nói: “Đánh một trận đi. ”

“Mười hai giờ trưa ngày mai, tôi ở đây chờ cậu.” Lâm Chiết Hạ rất oai dũng mà dùng giọng nói non nớt học theo người ở trên TV để khiêu chiến, “Không tới là chó con.”

Buổi chiều cùng ngày, thời tiết thay đổi đột ngột, gió bão đột nhiên thổi tới.

Cũng may trận gió mạnh này tới nhanh mà đi cũng nhanh, sáng sớm hôm sau ngoài trời lại hửng nắng.

Lâm Chiết Hạ vô cùng trịnh trọng đợi đến trưa ngày hôm sau.

Cô thậm chí còn ăn thêm nửa bát cơm trước khi tới chỗ hẹn.

“Khẩu vị không tệ nha.” Ngụy Bình cười cười nói, “Vốn dĩ chú còn lo lắng con sẽ không quen.”

Lâm Chiết Hạ đặt chén cơm xuống bàn, nói: “Con ăn no rồi, con đi ra ngoài một chuyến.”

“Con ra ngoài làm gì?” Lâm Hà hỏi.

“…Tắm nắng ạ. ”

Lâm Chiết Hạ ngồi ở cửa tòa nhà của mình, nhìn sang tòa nhà đối diện.

12 giờ.

Tòa nhà đối diện không có ai ra vào.

12:30.

Vẫn không có ai.

1 giờ chiều.

Cánh cửa mở ra, có một ông lão bước ra.

Cô đã đợi đến buổi tối, nhưng không thể chờ được cậu bé kia đến nơi giao hẹn.

Lâm Chiết Hạ không ngờ rằng, cậu thật sự không muốn làm người.

Cậu ta chính là, một con, chó con!

Buổi tối ông lão kia lại ra ngoài vứt rác một chuyến, rất nhanh sau đó đã trở về, Lâm Chiết Hạ nắm lấy cơ hội đi tới hỏi: “Ông ơi, toà nhà chỗ ông có một cậu bé cao bằng cháu, da rất trắng, cháu muốn hỏi hôm nay cậu ấy có ở nhà không ạ?”

Khi đó thân thể ông Vương vẫn còn rất cường tráng, đối với một cô gái nhỏ, hỏi gì đáp nấy: “Có phải là một cậu bé rất đẹp trai hay không?”

Vì tìm người, Lâm Chiết Hạ ép buộc mình gật gật đầu: “Cũng có thể coi là như vậy ạ.”

“Đó là tiểu Diệu, thằng bé ở đối diện nhà ông,” ông Vương nói, “Giờ cậu bé đang ở trong bệnh viện.”

Lâm Chiết Hạ: “Hả? ”

Cô còn chưa đánh người, sao đã phải nhập viện rồi.

Ngay sau đó ông Vương lập tức giải thích: “Không phải hôm qua có một cơn bão quét qua hay sao, hình như thằng bé bị cảm lạnh.”

“…”

Lâm Chiết Hạ thật sự rất khó để tưởng tượng ra được hình ảnh kia.

Ngày hôm qua còn ở trước mặt cô giằng co qua lại, thoạt nhìn trông giống cậu con trai có thể một đánh năm, vậy mà ra ngoài bị gió thổi một chút, một đêm trôi qua đã ngã bệnh rồi ư.

Đây là ‘con ma bệnh’ hay sao.

Lâm Chiết Hạ đang định lén cười nhạo cậu ở trong lòng.

Sau đó chỉ thấy ông Vương lắc đầu, có chút đau lòng nói: “Đứa nhỏ này cũng rất đáng thương, còn nhỏ tuổi như vậy bố mẹ đã thường xuyên vắng nhà, phải ở một mình.”

“Sức khoẻ cũng không được tốt cho lắm, cứ được một khoảng thời gian là lại phải chạy đến bệnh viện, cũng không biết cha mẹ thằng bé nghĩ gì, để con ở nhà một mình mà có thể yên tâm được. Công việc có quan trọng đến đâu cũng không bằng con cái chứ…”

Lâm Chiết Hạ nghe đến đây, bỗng nhiên muốn tha thứ cho cậu.

Lần thứ hai cô gặp Trì Diệu đã là một tuần sau, lúc đó cô đang đi cùng Lâm Hà từ siêu thị trở về.

Một tuần trôi qua, cô vẫn chưa thích nghi được với cuộc sống sinh hoạt mới của gia đình.

Cô xách túi đồ ăn vặt, từ xa nhìn thấy một bóng dáng có chút quen mắt.

Bóng lưng của cậu lúc ấy rất yếu ớt, mặc dù bây giờ là mùa hè, cậu vẫn mặc một chiếc áo khoác chống gió màu đen, đang đứng mở khoá cửa nhà.

Lâm Hà vào nhà trước, Lâm Chiết Hạ suy nghĩ một chút, chạy về phía tòa nhà đối diện.

Cô gọi cậu lại: “Này.”

Bàn tay đang mở cửa của cậu bé dừng lại, mu bàn tay có dấu vết của lỗ kim tiêm vô cùng rõ ràng.

Lâm Chiết Hạ lấy từ trong túi đồ ăn vặt của mình ra một túi bánh quy vị sữa mình thích ăn nhất, nhét vào trong tay cậu: “Cho cậu này.”

Đối phương rõ ràng như muốn nói “Cầm về đi”.

Lâm Chiết Hạ nghiêm mặt nói: “Nghe nói cậu bị bệnh, mau khoẻ lại đi, nếu không tôi không thể đường đường chính chính đánh bại cậu được.”

Đối phương không nghĩ tới cô có thể tìm ra loại lý do này, ngẩn người, vì vậy không kịp trả lại bánh quy cho cô ngay.

Sau tháng đầu tiên chuyển đến con ngõ này.

Lâm Chiết Hạ đánh nhau với người khác một trận.

Trận đánh này vô cùng oanh liệt, trực tiếp làm cho tiểu khu biết tới “uy danh” của cô, lúc ấy cũng bị Lâm Hà lôi cổ về đánh cho một trận, nhưng đối tượng đánh nhau của cô không phải Trì Diệu, mà là Hà Dương.

Ngày hôm đó cô đang đi dạo trong khu phố.

Lâm Hà tìm được một công việc mới ở gần nhà, bà đã ra ngoài đi làm từ sáng sớm, hôm nay Ngụy Bình được nghỉ ở nhà.

Cô không muốn ở trong nhà với Ngụy Bình, ăn cơm xong bèn nói: “Chú Ngụy, cháu ra ngoài đi dạo một vòng đây.”

Ngụy Bình cũng rất luống cuống, ông chưa từng có con, không biết phải tiếp xúc với trẻ con như thế nào, cũng không biết phải làm sao để có được thiện cảm của Lâm Chiết Hạ: “Vậy cháu…Chú ý an toàn, không được ra khỏi khu phố, bên ngoài rất nguy hiểm. ”

Lâm Chiết Hạ gật gật đầu: “Dạ, cháu biết rồi.”

Trong tiểu khu có một sân bóng nhỏ, vào lúc chạng vạng người lớn mới thường tới đây chơi bóng, buổi tối tan ca hoặc tan học sẽ tụ tập ở chỗ này.

Vào buổi chiều, trên sân bóng chủ yếu là những đứa trẻ chạc tuổi cô.

Khi đó Hà Dương là một cậu nhóc mập mạp, tính cách ngang ngược, tự xưng là “lão đại của tiểu khu này”.

Có lẽ là bởi vì rất ngang ngược ấu trĩ, phía sau còn có mấy đứa nhóc đi theo nhận cậu ta làm lão đại.

“Lão đại, bóng cậu đánh lên thật cao.”

“Lão đại, cậu đánh đầu chuẩn thật đấy.”

“Lão đại! Chúng ta đến quầy ăn vặt mua kem đi!”

“……”

Lâm Chiết Hạ ngồi ở một bên xích đu, cảm thấy đám người này rất trẻ con.

Cô ngồi được một lúc, mặt trời chiếu nắng quá nên chuẩn bị quay về nhà, nghe được có người cuối cùng cũng buông được từ “lão đại” khỏi miệng, nói một câu: “Nhìn kìa…đó có phải là Trì Diệu hay không?”

Cô nhìn qua và thấy khuôn mặt mà mình đã gặp cách đây không lâu.

Làn da trắng bệch đang xách đồ đạc, đi ngang qua con đường bên ngoài sân bóng.

Lúc ấy Hà Dương là một đứa trẻ mập đầu gấu, lấy việc trêu chọc giễu cợt người khác làm niềm vui: “Gọi nó lại đây, bắt nó chơi bóng với chúng ta.”

Có người nói, “Cậu ta không thể cầm bóng.”

Người khác lại nói: “Cậu ta vẫn luôn bị bệnh, không thể chơi với chúng ta được.”

Một đám đông cười cợt thành một tràng.

Hà Dương chống tay lên eo, kiêu ngạo hô: “Tao chỉ muốn thấy nó bị xấu mặt, chắc chắn nó sẽ không biết chơi bóng, đến lúc đó xem xem nó sẽ làm gì. Gọi nó lại đây mau.”

Sau đó, bọn chúng ném quả bóng ra ngoài.

“Bộp” một tiếng, quả bóng vừa vặn đập vào người cậu bé ốm yếu.

Lúc đó Trì Diệu thoạt nhìn quả thật có chút “yếu đuối mong manh”, mùa hè mặc áo khoác, mặt mày thiếu sức sống.

Tuy rằng tính tình người này có vẻ không dễ chọc vào, nhưng vẫn không thể cản được việc có người vì lợi dụng thể chất ốm yếu ấy mà bắt nạt cậu.

Hà Dương: “Thằng ốm yếu bệnh tật kia, đến đây chơi bóng đi, có chơi nổi hay không?”

Cảnh bắt nạt “kẻ yếu” này vô cùng quá đáng.

Khi ấy Lâm Chiết Hạ lập tức muốn nổ tung.

Khi còn bé cô không có ý thức gì về giới tính, còn không biết hai chữ rụt rè viết như thế nào, cũng không hề biết sợ hãi, làm việc gì cũng hoàn toàn dựa vào bản năng.

Vì thế, lúc nghe Hà Dương nói xong, Trì Diệu còn chưa có hành động gì, ngược lại bên cạnh đã có một cô nhóc chưa từng thấy qua lao ra.

Cô bé cùng tuổi che chắn cho Trì Diệu ở phía sau, sau đó nhặt quả bóng trên mặt đất lên, không nói hai lời lại ném bóng về phía bọn nhóc kia.

Bọn chúng đông người, tùy tiện ném một cái cũng có thể đập trúng một đứa trong số đó.

Tên xui xẻo này lại là Hà Dương.

Hà Dương che mặt, suýt chút nữa bị đập cho phát khóc.

Nghĩ đến uy nghiêm khi làm lão đại, cậu ta cố nén cơn đau đớn ở sống mũi lại: “Mày là ai vậy? Tại sao lại đập tao?”

Lâm Chiết Hạ chỉ vào cậu nhóc ốm yếu phía sau: “Tôi, anh trai của cậu ấy.”

“Cậu muốn đánh cậu ấy.” Lâm Chiết Hạ lạnh mặt, nghiêm túc nói, “Thì phải bước qua tôi trước.”

Hà Dương bị mối quan hệ này làm cho ngây ngốc: “Cậu ta có anh từ khi nào vậy?”

Lâm Chiết Hạ: “Cậu không quản được.”

“Mày là nữ,” Hà Dương tuy rằng đầu gấu, nhưng cũng không có đầu gấu đến cực hạn, “Mẹ tao nói không được đánh con gái, mày tránh ra ngay.”

Lâm Chiết Hạ: “Đánh không lại thì cứ nói đánh không lại, đừng tìm cớ.”

“…”

Tối hôm đó, bởi chuyện Lâm Chiết Hạ đánh nhau mà bị Lâm Hà đuổi ra khỏi nhà.

Cô đứng ở cổng tòa nhà và bị phạt đói.

Ngược lại Ngụy Bình không ngừng xin cho cô: “Trời nóng như vậy, cũng đã đứng một tiếng rồi, để con bé vào đi.”

Giọng nói của Lâm Hà trở nên sắc bén: “Cứ để con bé đứng đấy! Ai dạy nó đi đánh nhau với người khác vậy!”

Lâm Chiết Hạ đứng một tiếng đồng hồ, đứng đến chân cũng tê dại mất cảm giác.

Cô chờ giọng điệu của Lâm Hà bình ổn lại, cảm thấy bà chắc không còn đang nhìn chằm chằm mình nữa, mới lén lười biếng một lát, ngồi xuống bậc thang.

Cô vừa ở một bên đấm đấm chân, một bên cảm thán ‘làm anh thật khó’.

Trong khi cô đang thất thần, đột nhiên một bàn tay đẹp cầm túi bánh quy vị sữa bò xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Hơn nữa còn là hãng bánh quy cô thích ăn nhất nữa.

‘Ma ốm’ lạnh mặt, nói chuyện cũng rất kiêu căng, chỉ là lần này cậu tránh mắt đi, không nhìn cô mà cố ý nhìn qua chỗ khác: “Trả cậu.”

Hình như cô và Trì Diệu cũng dần trở nên quen thuộc từ lúc này, tại thời khắc vô cùng đặc biệt trong cuộc đời.

Cảm giác xa lạ do việc nhà mang lại từ giờ phút ấy cũng bắt đầu từng chút từng chút phai dần.

“Lâm Chiết Hạ,” Cô nhận lấy túi bánh quy kia, báo tên mình, “Tên đại ca của cậu. ”

“……”

“Chiết trong từ gấp giấy, Hạ trong từ ngày Hạ, cậu tên là gì?”

‘Ma ốm’ nhịn lại, cuối cùng vẫn nhịn xuống về cách xưng hô “đại ca” kia, không lạnh không nóng ném cho cô hai chữ: “Trì Diệu.”

Lâm Chiết Hạ: “Cậu có cân nhắc đổi tên không? ”

“?”

“Vốn dĩ sức khoẻ đã không tốt rồi lại còn tên là ‘Uống Thuốc*’, nghe không được may mắn cho lắm.

*Cách đọc của từ ‘uống thuốc’ gần giống với Trì Diệu.

“….”

Từ đó về sau cô bắt đầu thường xuyên chạy đến nhà Trì Diệu, nhà cậu không có ai, bớt phải nghe người lớn cằn nhằn bên tai.

Mặc dù Trì Diệu với tính cách khá ‘chó’, có những lúc ở cạnh cậu khiến cô vô cùng tức giận.

Sau khi cô chuyển đến đường Ngõ Nam thì cũng chuyển qua một ngôi trường tiểu học khác.

Đám nhóc trong tiểu khu gần như đều học tại ngôi trường ấy, bởi vì cách nhà rất gần.

Thật tình cờ, cô và Trì Diệu lại cùng chung một lớp, còn Hà Dương ở lớp bên cạnh.

Quan hệ hồi nhỏ của cô và Hà Dương vô cùng tệ.

Gặp Hà Dương lần nào, cô mắng cậu ta lần nấy.

Hà Dương dẫn đám nhóc tiểu đệ kia cũng nhìn cô bằng ánh mắt thù địch.

Trước khi cách xưng hô ‘Anh Hạ’ được ra đời, Hà ‘Mập’ gọi cô là ‘Hổ cái’.

Vì vậy cô cũng biết được nhiều khi Trì Diệu còn không đến trường, cậu thường xuyên nhập viện, thậm chí các bạn học trong lớp còn không nhớ tới sự tồn tại của cậu.

Hồi nhỏ thành tích của Lâm Chiết Hạ ổn định ở giữa, có lần Trì Diệu nhập viện một thời gian cô còn đến giảng đề cho cậu.

“Tuần trước tôi kiểm tra được 80 điểm đấy,” Lâm Chiết Hạ của năm lớp ba ngẩng đầu lên nói, “Sắp thi cuối kỳ rồi, tôi sợ cậu không theo kịp nên miễn cưỡng qua đây dạy cậu.”

Trì Diệu nằm trên giường bệnh đang truyền dịch, sau đó đặt cuốn sách trên tay xuống.

Lâm Chiết Hạ không nhìn xem đó là cuốn sách gì, nếu như cô có nhìn thì sẽ thấy đó là cuốn sách cấp hai cô đọc không hiểu.

Cô lấy vở của mình và bài kiểm tra được 80 điểm đầy tự hào ra.

Thấy anh mắt của Trì Diệu rơi trên con số 80 kia, cô nói: “Cậu không cần phải ngưỡng mộ điểm số của tôi, chỉ cần cậu cố gắng một chút thì cũng có thể đạt được 80 điểm.”

Sự tự tin này của Lâm Chiết Hạ hoàn toàn vỡ vụn sau khi kết quả thi cuối kỳ được công bố.

Thầy giáo ở trên bục giảng cười nói: “Lần này người đứng đầu lớp ta vẫn là Trì Diệu, môn nào bạn ấy cũng đạt điểm tối đa.”

Điểm tối đa.

Điểm, tối, đa.

Lâm Chiết Hạ cầm bài thi được 78 điểm của mình, còn thấp hơn trước đó hai điểm, đột nhiên trầm mặc.

Cô lấy đâu ra tự tin mà chạy đến bệnh viện giảng nhiều bài cho Trì Diệu như vậy chứ?

Cô, là một đứa, vô cùng ngu ngốc.



Cách phòng y tế ngày càng gần.

Lâm Chiết Hạ vừa chạy vừa thở dồn dập, cô tưởng rằng những ký ức ấy sẽ phai nhạt dần theo tháng năm.

Nhưng không hề.

Mỗi câu chuyện diễn ra vào chín năm trước, mỗi hình ảnh của kí ức, cô đều nhớ vô cùng rõ ràng.

Cô còn nhớ sau đó Trì Diệu dần khoẻ mạnh hơn, cùng với sự trưởng thành, cậu cũng không tới bệnh viện nữa, dần dần cậu cũng cao hơn bạn bè đồng chăng lứa, rồi bắt đầu chơi bóng.

Sau đó nữa, sức khoẻ của cậu thậm chí còn tốt hơn những người bằng tuổi. Trong mùa cảm mạo, khi rất nhiều người không may bị cảm mà ngã bệnh, còn cậu vẫn rất khoẻ mạnh.

‘Ma ốm’ Trì Diệu kia, chưa từng xuất hiện lại thêm một lần nào nữa. Cô và Trì Diệu đánh nhau mãi với Hà Dương rồi dần trở thành bạn bè.

Lâm Chiết Hạ đẩy mở cửa phòng y tế, giọng nghẹn ngào gọi tên cậu: “Trì Diệu…”

Vừa mở cửa ra cô đã nhìn thấy Trì Diệu đang nằm trên chiếc giường đơn giản.

Thiếu niên đang nắm mắt, đã không còn bộ dáng hồi nhỏ nữa, cậu mặc chiếc T-shirt trên người, vạt áo được sơ vin vào quần thể thao, nhìn không giống người bệnh mà giống học sinh lách quy định chạy vào phòng y tế ngủ trộm hơn.

Lâm Chiết Hạ đỏ mắt, bối rối nói: “Thật xin lỗi, sớm biết cứ để tôi chết đói đi, tôi không nên để cậu phải chạy quanh sân vận động…”

“Nhất định cậu đừng xảy ra chuyện gì đấy,” Tay chân Lâm Chiết Hạ lạnh toát, “Bây giờ y tế phát triển, cho dù có mắc phải bệnh gì, chỉ cần tích cực điều trị, cậu nhất định sẽ không sao cả.”

Người trên giường bệnh khẽ động.

Động tác cụ thể là, thiếu niên mất kiên nhẫn đưa tay lên bịt tai.

“…”

Một giây sau.

Lâm Chiết Hạ nghe thấy Trì Diệu nói: “Tôi chỉ bong gân một chút, cũng chưa đến nỗi phải hạ táng vào ngày mai.”

- -----oOo------