Cuộc Sống Hằng Ngày Nuôi Gia Đình Của Một Đao Sĩ Thời Xưa

Chương 32

Một quả táo rơi từ trên cây xuống trúng một người tên là Newton.Từ đó xuất hiện định nghĩa về vạn vật hấp dẫn. Các video khoa học phổ biến mà Niệm Thất đã xem không theo trình tự. Ban đầu Nguyễn Khanh tải xuống một cách ngẫu nhiên từ các trang web khác nhau Niệm Thất mở cái nào thì xem cái đó anh ta xem các video không liên quan gì đến trình tự thời gian thực tế của những video này. Anh ta cũng đang đọc sách giáo khoa khoa học tự nhiên mà Nguyễn Khanh đã mua cho. Nhưng Nguyễn Khanh chỉ mua hóa học, sinh học và vật lý, cô không cân nhắc đến "địa lý" khi đặt hàng. Niệm Thất cầm cuốn sách đó lần lượt được lật qua. Anh ta thích hóa học hơn vật lý. Dù sao, gϊếŧ người cũng không phải chỉ dùng vũ khí, lúc hành nghề cũng có thể dùng chất độc. Sau đó, anh ta phát hiện trong cuốn sách không dạy người ta hạ độc nên có chút thất vọng.

Tóm lại, Niệm Thất tiếp nhận kiến thức khoa học không có trình tự từng phần, chưa bao giờ đọc đến thiên hà. Kết quả là một quả táo từ trên cây rơi xuống và đập vào người anh ta. Anh ta rất ngạc nhiên khi mọi người lại biết ơn được đề cập trong video rơi quả táo.

"Vì vậy, tôi đã tìm kiếm "trái đất là một quả bóng"." Anh ta nói với Nguyễn Khanh, "kết quả ra rất nhiều thứ, bao gồm cả văn bản và video." Niệm Thất đã nhìn thấy tất cả, bao gồm cả những hình ảnh về các thiên hà trong vũ trụ rực rỡ. Lần này, cánh cửa đến thế giới mới đã được mở ra, nó đã hoàn toàn đảo lộn nhận thức của một người đối với thế giới.

“Cho nên mặt trăng quả thật là một quả cầu.” Niệm Thất ném quả táo trong tay, đi tới cửa sổ sát đất, dựa vào khung cửa, hơi ngẩng đầu nhìn mặt trăng, “Trên trời không có không khí sẽ chết cóng, vì vậy không có Cung Quảng Hàn và Hằng Nga , cũng không có Ngô Cương và Thỏ Ngọc, phải không?"

Thực tế trong những tiểu thuyết xuyên không cổ đại đó, đem tình hình thực tế của vũ trụ kể cho người dân cổ đại nghe, sau đó thưởng thức bộ dạng khϊếp sợ đến hồn bay phách lạc của bọn họ, là một trong những điểm hay của loại tiểu thuyết này. Nguyễn Khanh vốn tưởng chờ đến lúc này, cô nhất định sẽ rất vui vẻ.

Kết quả là không.

Trăng khuyết nửa vòng, khuất sau mây.

Chàng trai ngẩng mặt lên, ánh đèn thành phố về đêm phản chiếu trên mặt anh ta, anh ta ném quả táo bằng một tay và bắt lấy nó một cách chính xác mà không cần nhìn. Gió đêm thổi tung ngọn tóc, cảm giác cô đơn khó tả. Kiểu không khí này thích hợp để hôn nhẹ. Nguyễn Khanh đã lâu không có cảm giác này. Có lẽ là bởi vì trong hai năm qua, cô đã quen với việc gặp dịp thì chơi, “củi khô bóc cháy”, không nói đến chuyện tình cảm.

Thú thực cô không thích ở chung với Triệu Hạo, có lúc cô chỉ ước khi cô có nhu cầu thì Triệu Hạo sẽ đến bên cô, lúc giải quyết xong thì nhanh chóng rời đi. Khi hai người sống cùng nhau, sẽ có rất nhiều việc lặt vặt và việc nhà, không gian cá nhân sẽ bị quấy rầy. Nhưng Triệu Hạo sống với cô ở đây tốt hơn ký túc xá của trường. Nguyễn Khanh cũng không đuổi cậu ta đi.

So với Triệu Hạo, Nguyễn Khanh bỗng hiểu tại sao sống với Niệm Thất không cảm thấy khó chịu như vậy. Đây không phải là vấn đề có siêng năng làm việc nhà hay không, mà là cho dù có Niệm Thất sống ở đây Nguyễn Khanh cũng không cảm thấy bị làm phiền không gian riêng tư của mình. Anh ta sống ở đây, nhưng không gian anh ta có thể đan xen với không gian cô cần. Vì vậy, một cảm giác thoải mái đến một cách tự nhiên. Nguyễn Khanh ho nhẹ một tiếng, xua tan trong đầu những suy nghĩ rối bời không thích hợp, nhìn Niệm Thất, không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể nói: "Ừ, không có. Mặt trăng là vệ tinh, chỉ có một phía đối mặt với chúng ta, không có bầu không khí, không có sự sống."

Niệm Thất "Ừm" một tiếng, vẫn ngẩng đầu nhìn trăng. Ánh mắt Nguyễn Khanh nhìn vào cằm của anh ta, không tự chủ được nhìn xuống. Từ yết hầu đến xương quai xanh. Có thể khiến Nguyễn Khanh cảm nhận được hơi thở của một người đàn ông rất mạnh mẽ. Nhưng không biết là bởi vì ánh đèn thành phố ban đêm đi kèm với một cái kính lọc dịu dàng, hay là bởi vì chàng trai này tóc dài buộc nửa xõa xuống vai, mang theo một thần thái phong lưu đào hoa mà những người con trai hiện đại không có.

Dù sao, ham muốn của con người bị đè nén trong bầu không khí này đã lâu không được trải nghiệm. Nguyễn Khanh nhất thời không nghĩ tới chuyện nam nữ kia, cô chỉ cảm thấy, chỉ cần đêm mùa hạ gió thổi nhè nhẹ, nhìn cổ và xương quai hàm xanh thon dài quyến rũ của người đàn ông này cũng đủ mãn nguyện rồi .

Dưới ánh trăng, Niệm Thất trút bỏ cảm giác nhỏ bé và mờ mịt do chấn động khi nhận thức ban đầu về vũ trụ, anh ta nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại, chỉ thấy Nguyễn Khanh đang dựa vào cửa kính sát đất nhìn chằm chằm vào anh ta.

Vẻ mặt ôn nhu, khóe môi đang mỉm cười. Đôi mắt bình thường luôn lấp lánh tràn đầy năng lượng có đôi lúc sẽ cố ý làm bộ đanh đá hung dữ.Nhưng giờ phút này đôi mắt ấy lại dịu dàng. Trong tim Niệm Thất vô cớ rung lên. Một nửa cuộc đời còn lại của anh ta đang mong chờ điều gì?

Trong kế hoạch trước đây chỉ đơn giản là ngôi nhà có người hầu kẻ hạ, những cánh ruộng màu mỡ và những cửa hàng trên phố. Một người vợ bình thường, và những đứa trẻ. Nhưng vào lúc này, mọi thứ đều biến thành bọt biển dưới ánh trăng, nhưng khóe môi tươi cười và ánh mắt dịu dàng của Nguyễn Khánh lại rõ ràng như vậy.

Trái tim của Niệm Thất không tự chủ được rung động.

Từ khi tốt nghiệp đại học đến nay, Nguyễn Khanh đã trải qua nhiều chuyện mài giũa các khía cạnh của cuộc sống và thay đổi tính cách, mới có được bộ mặt mà cô thể hiện với người khác và chính mình.

Càng về sau, càng nóng bỏng hơn.

Đã lâu lắm rồi cô mới có cảm giác ấp áp và nhẹ nhàng cuốn hút như vậy. Không ngờ, mới chìm đắm một chút, Niệm Thất quay mặt lại. Khuôn mặt trẻ và đẹp trai, đôi mắt đen láy đang nhìn cô. Gió đêm dừng như đang đứng im. Sau vài giây, cả hai cùng nhìn đi chỗ khác.

"À" Nguyễn Khanh xoay người, "Tôi còn chưa thay quần áo."

Niệm Thất một tay cầm quả táo, một tay đút vào túi quần: "Ừ."

Nguyễn Khanh vội vàng trở lại phòng ngủ. Cô cởi bỏ bộ quần áo đang mặc trên người, phân vân không biết nên thay bộ quần áo mặc ở nhà hàng ngày hay... váy dây? Bởi vì bầu không khí biến mất, những nhu cầu sinh lý cơ bản đó lại xuất hiện trở lại, nếu muốn có chuyện gì đó xảy ra vào tối nay thì váy dây chắc chắn là trợ thủ đắc lực hơn cả.

Nhưng có quá cố ý không?

Cô đang phân vân, thì giọng nói của Niệm Thất vang lên ngoài cửa: "Nguyễn Khanh, cô có muốn uống chút rượu không?"

Tim Nguyễn Khanh nhảy dựng lên!

Những thứ như hormone có xu hướng lây qua nhau. Trong nhà chỉ có hai người là dễ dàng bùng nổ nhất cả hai phía.

Có phải Niệm Thất cũng muốn........

Nguyễn Khanh đồng ý: "Được, uống một chút."

Đáp lại một tiếng, bàn tay đã chạm tới chiếc váy dây.

Khoảng khắc tương thông này, Niệm Thất ở ngoài cửa nói: "Vừa lúc tôi om một nồi chân gà uống rượu."

Nguyễn Khanh: "..."

Tại sao lại là chân gà vào lúc này?

Không phải là bít tết, rượu vang dưới ánh nến sao? Chẳng phải là chiếc váy hai dây sẽ bị tuột khỏi vai rơi xuống đất từ phòng khách đến phòng ngủ sao? Không phải cảnh này máy quay đặt thấp, tập trung vào chiếc váy dây bị vứt thành đống sao? Cảnh tượng sẽ rất sâu sắc, bên trong cửa phòng mở phải rất mờ, làm mờ đến mức chỉ thấy hình ảnh của hai người đang ân ái, nhưng không thể nhìn thấy thân hình rõ nét. Vậy trong phân cảnh này, làm sao có thể phối hợp giữa chân gà om và những động tác kịch liệt phía sau kia?

Bàn tay vươn ra của Nguyễn Khanh cũng sắp thành chân gà.

Niệm Thất ở ban công vừa chuẩn bị xong nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu nhìn lại. Nguyễn Khanh mặc bộ quần áo ở nhà rộng rãi thoải mái bước ra, không biết vì sao sắc mặt lại u ám. Giống như khoảng khắc dịu dàng dưới ánh trăng vừa rồi là hai người khác nhau.

Có bị ma nhập không?

Cũng may Nguyễn Khanh mặt thối đi ra, vừa đến phòng khách đã ngửi thấy mùi thơm. Niệm Thất nhìn theo động tác khịt mũi ngửi mùi thơm của cô, biểu cảm trên mặt Nguyễn Khanh liền khôi phục bình thường.

“Hả?” Nguyễn Khanh đi tới ban công vài bước, “Anh còn tìm được cái bàn nhỏ này?”

Chiếc bàn nhỏ được đặt sang một bên cùng hai chiếc ghế tựa có thể gập lại thoải mái. Hóa ra Niệm Thất nói uống rượu là uống bia. Cũng đúng, sau khi anh ta xuyên không và uống thử bia, dường như mỗi ngày đều uống một chút. Anh ta thích bia nhiều như thích Coca lạnh.

"Tôi muốn dọn dẹp ban công, nhưng tôi thấy nó được che bằng tấm vải nhựa nên mở ra xem thấy nó giống như cái bàn và ghế." Niệm Thất nói, "Mở ra xem thử rồi để ở ban công."

Lúc đó anh ta nghĩ buổi tối mát mẻ đứng lên ban công uống chút gì cũng hay, biết buổi tối hôm nay Nguyễn Khanh sẽ không về nhà ăn cơm, nên suy nghĩ một chút, anh ta liền om chân gà uống bia.

Bởi vì Nguyễn Khanh cho dù bình thường ăn cơm tối, khoảng chín giờ tối nhất định sẽ đói bụng. Lúc này, cô sẽ ra tủ lạnh và tủ bếp kiếm đồ ăn. Niệm Thất vẫn luôn suy nghĩ nên làm cho cô món gì . Nhưng đã quá muộn cho một bữa ăn bình thường. Hai ngày trước, anh xem video của Ngưu tỷ học được cách làm món ăn vặt này nên tình cờ làm thử.

Nguyễn Khanh nói: "Cái bàn nhỏ này tôi mua về dùng được hai ba lần. Mở ra thì tốn diện tích ban công, ảnh hưởng đến việc phơi đồ của tôi.Nên cất nó, khi nào dùng thì lấy ra.Cứ để nó ở đó bám bụi luôn"

Niệm Thất khen: "So với chảo nướng điện kia, còn được dùng hai ba lần."

Cái chảo nướng điện kia sau khi Nguyễn Khanh mua về chỉ một lần không bao giờ sử dụng lại.

Sao anh ta dám cười nhạo cô. Nguyễn Khanh nghiến răng nhìn anh ta. Bộ dạng này của cô rất dễ thương, khiến Niệm Thất quên đi tuổi của cô, như thể cô vẫn còn tính cách của một thiếu nữ. Anh ta mỉm cười mở đưa tới cho cô một lon bia.

Phòng khách tắt đèn, cũng không bật đèn ngoài ban công. Buổi đêm ánh đèn ở thành phố rất nhiều hắc vào nên cũng có thể nhìn thấy mọi thứ.

Nguyễn Khanh ăn ngon lành!

Buổi chiều, cô đã ăn cơm cùng nhà cung cấp. Rồi cả hai đã đến phòng trà uống trà và trò chuyện đến khi trời tối. Lúc này vào buổi tối, cô sẽ đói và phải ăn gì đó.

Thật đúng lúc.

Hài lòng với bữa ăn, lau tay và uống hai ngụm bia lạnh. Ban công chỉ mượn ánh sáng đèn của thành phố, mờ mịt và ảm đạm, đó là bầu không khí mà Nguyễn Khanh muốn khi mua bộ bàn ghế này. Cuộc sống của cô ở nhà luôn lãng mạn. Sau khi tận hưởng không khí lãng mạn, cô chỉ cần ra hiệu gọi dì giúp việc đến dọn dẹp là được. Mãi sau này khi sống một mình, cô mới hiểu được đằng sau những cảnh lãng mạn là phải có một ai đó âm thầm nhặt rác, dọn dẹp đống lộn xộn.Vì vậy, những thứ như chảo nướng điện, bàn ngoài trời, v.v., chỉ được sử dụng nhiều nhất hai hoặc ba lần rồi để bám bụi.

Nguyễn Khanh kéo ghế tới trước, hất dép ra, trực tiếp gác chân lên lan can ban công. Niệm Thất nhìn, mặc dù mờ ảo nhưng vẫn có thể nhìn thấy nó trắng tinh như tuyết. Móng chân được sơn màu hồng xám, rất mềm mại. Niệm Khanh sau đó đã hiểu cửa hàng "nghệ thuật làm móng" bên ngoài khu chung cư không phải là bán áo giáp tư nhân. Anh ta uống một ngụm bia, bỏ dép lê, gác chân lên lan can giống như Nguyễn Khanh. Nhưng anh ta không cần kéo ghế về phía trước vì chân dài.

Hai người anh một miếng, cô cũng một miếng. Không cần phải nói chuyện trong bóng tối như thế này, chỉ cần yên lặng thưởng thức màn đêm.

“Anh nghe xem.” Nguyễn Khanh nhẹ giọng nói.

Niệm Thất lắng nghe hồi lâu, nói: "Chắc là cái hồ nước dưới lầu."

Có một cái hồ nước ở giữa chung cư, thực ra rất nông, nông đến mức trẻ em mẫu giáo nếu rơi xuống đó cũng không gặp nguy hiểm. Nhưng quản lý nói nuôi cá trong đó, rồi không biết bắt đầu như thế nào, lại nuôi ếch.

Nhưng ở tầng cao, sóng âm đi lên, âm thanh bên dưới nghe rất rõ ràng, đặc biệt là vào ban đêm. Nguyễn Khanh trước đó đã gọi điện cho ban quản lý chung cư để phàn nàn về tiếng ếch kêu. Kết quả là Giám đốc chung cư lại đồng ý nuôi, nói là về mặt sinh thái thì có thể trừ muỗi, nhiều hàng xóm cũng đã bình luận sau khi nuôi ếch trong hồ, thật sự muỗi đã ít đi .

Tóm lại, Nguyễn Khanh khiếu nại không có tác dụng, trong đêm hè tiếng ếch kêu rất rõ ràng. Nguyễn Khanh đã từng cảm thấy tiếng kêu này khiến người ta khó chịu. Đêm nay, không biết vì sao, gió đêm khẽ thổi lòng bàn chân, lướt nhẹ qua bắp chân, hai má, lắc nhẹ lon bia trong tay, dưới nửa vầng trăng uống cạn. Âm thanh của những con ếch có một cảm giác bình yên của thôn quê.

Rõ ràng là một thành phố lạnh lẽo.

Có thể là do có ai đó ở bên cạnh. Anh ta im lặng đến nỗi cô không cảm thấy bị quấy rầy. Nhưng anh ta lại ở đó nên cô không cảm thấy cô đơn. Kể từ hai năm trước khi cô trốn khỏi hôn lễ đến Giang Thành, nơi cô không quen biết bất cứ ai, ngay cả khi cô ở bên chó sói nhỏ, cảm giác cô đơn đó vẫn luôn ở bên cô.