Cuộc Sống Hằng Ngày Nuôi Gia Đình Của Một Đao Sĩ Thời Xưa

Chương 18.2

"Anh xuyên không đúng thời điểm tốt đẹp." Nguyễn Khanh nói với anh ta, "Anh xuyên đến tám, chín mươi năm về phía trước hay trăm năm trước sẽ khổ, còn có chiến tranh, không không không, bốn mươi, năm mươi năm trước cũng không có gì, chỉ mới phát triển mấy năm nay.” Cô cầm một chiếc xe đẩy hàng, thuận tay đưa cho Niệm Thất: "Thật ra bây giờ có internet rồi, anh không cần phải đích thân đến siêu thị mua đồ, hôm nay mục đích chính của việc đến đây là để cho anh biết về giá cả và mức giá của một nơi, anh có lẽ sẽ có ý tưởng về cuộc sống sau này của mình."

Niệm Thất cũng thuận tay nhận lấy giỏ hàng, hai túi giày cũng được đặt bên trong, rất tiện lợi. Anh ta thấy nhiều chi tiết nhỏ ở đây thật tiện lợi và thú vị. Nghe Nguyễn Khanh nói, anh ta đột nhiên nói: "Hèn gì trước khi ra ngoài cô vội vàng dạy tôi chữ số."

“Không học chữ số Ả Rập, ngay cả thang máy cũng bấm không được.” Nguyễn Khanh kéo xe đẩy hàng, chỉ một hướng, “Đi, từ đây bắt đầu đi dạo.” Lần này người cổ đại thật sự mở rộng tầm mắt. Sự phong phú của các mặt hàng đã đạt đến mức không thể tin được. Trong cùng một khu trung tâm thương mại, tất cả đồ ăn, quần áo và đồ dùng đều có thể mua được, Niệm Thất thậm chí còn nhìn thấy cả TV, cùng một loại hàng hóa, các sản phẩm tùy chọn vô cùng phong phú. Riêng mặt hàng “đồ uống” đã chiếm 4 dãy kệ. Đồ ăn vặt được phân loại chi tiết hơn và chiếm nhiều kệ hơn. Riêng "sô cô la" chiếm cả một hàng. Nguyễn Khanh cầm lấy hai hộp ném vào giỏ hàng. Bề ngoài của chiếc hộp trông rất quen thuộc, đó chính là thứ mà Niệm Thất đã ăn sáng nay khi ở nhà một mình xem TV. Niệm Thất xem giá một lượt, không còn phạm sai lầm đảo trái phải nữa, hơn nữa anh ta đã quen thuộc với chữ số Ả Rập. Nhìn lướt qua các bảng giá, Nguyễn Khanh đang cầm thứ đắt nhất trong hàng này. Anh ta ngẩng đầu, kỳ quái hỏi: "Nhập khẩu? Tại sao lại đặc biệt ghi là nhập khẩu? Không phải nơi khác không ăn bằng miệng sao?"

Nguyễn Khanh cười tủm tỉm nói: "Bến cảng là cửa khẩu, nhập khẩu tức là từ nước khác bán sang nước ta, gọi là nhập khẩu, sản phẩm từ nước ta bán cho nước khác gọi là xuất khẩu."

Thì ra là như vậy, Niệm Thất lại hỏi: "Hàng nhập khẩu đắt hơn hàng trong nước?"

"Quan sát rất cẩn thận." Nguyễn Khanh khen ngợi anh ta, "Nói chung, chúng tôi cố tình nhập khẩu từ nước ngoài, chất lượng tương đối tốt, hơn nữa còn có thuế hải quan, nên giá cả sẽ đắt."

Niệm Thất gật đầu. Một đường đẩy xe đi theo Nguyễn Khanh, yên lặng quan sát, rất nhanh liền phát hiện ra Nguyễn Khanh thích mua đồ nhập khẩu, hoặc cho dù không phải hàng nhập khẩu thì những thứ cô tùy tiện ném vào xe hàng thường là đắt tiền, thậm chí là đắt nhất trên kệ hàng. Không khó để nhận ra người phụ nữ này không hề keo kiệt tiền bạc và thích tận hưởng cuộc sống. Nguyễn Khanh không mua món đồ lớn nào, cô nói: “Mang về nhà phiền phức quá, mua qua mạng rồi gửi về là được.”

Hầu như tất cả những thứ cô ấy bỏ vào xe là đồ ăn vặt. Nhưng Niệm Thất thấy trong siêu thị có bán rau và thịt anh hỏi: "Tôi cũng có thể mua đồ ăn "trực tuyến" được không?"

“Được, họ trực tiếp đưa đến nhà cho anh.” Nguyễn Khanh nói.

“Vậy thì nên đi chút đồ ăn.” Niệm Thất nhắc nhở cô, “Tôi thấy trong nhà không có đồ ăn.” Nếu không mua hôm nay, có thể không có gì để nấu vào ngày mai. Nguyễn Khanh đi ở phía trước, nghe vậy quay đầu lại hỏi anh ta: "Sáng nay có thấy tôi làm bữa sáng không?"

Anh ta thấy rồi, với sự trợ giúp của một số thiết bị nhà bếp mà anh ta chưa từng thấy, một bữa sáng nhanh chóng đã được chuẩn bị trong vài phút, mặc dù nó có vị rất lạ. Niệm Thất đang muốn khách khí khen vài câu, Nguyễn Khanh tiếp tục nói: "Đó là toàn bộ tài nấu nướng của tôi."

Niệm Thất: "..." Những lời khen ngợi đột nhiên dừng lại trên mép môi anh ta. Nguyễn Khanh thành thật thừa nhận: "Tôi chỉ có thể nướng bánh mì, rán trứng, thịt xông khói, ồ, còn có thể luộc mì." Ngoài ra, không còn biết gì nữa.

Niệm Thất ngạc nhiên hỏi: "Vậy ngày thường ăn cơm thì sao?"

Nguyễn Khanh nói: “Mặc dù không phải đi làm, nhưng tôi cũng không ở nhà mỗi ngày, khi ra ngoài thì ăn ở bên ngoài, khi ở nhà, tôi gọi đồ ăn ship đến, giống như buổi trưa đấy."

Niệm Thất hỏi: “Buổi trưa ăn cơm hết bao nhiêu tiền?”

Nguyễn Khanh lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua đơn đặt hàng buổi trưa: "175." Theo mức chi tiêu của cô, một nghìn nhân dân tệ thực sự phải chi tiêu. “Anh không cần lo lắng về tiền bạc.” Nguyễn Khanh an ủi anh ta, “Chừng nào anh có thể tự lập, cuộc sống của anh tôi sẽ lo.” Có thể thấy dường như cô có thể kiếm được rất nhiều tiền, lúc trước cô cũng đã nuôi Triệu Hạo. Nhưng Niệm Thất suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thật ra, tôi rất giỏi trong việc nấu ăn. Nếu trong nhà có bếp, không ngại để tôi thử một chút chứ?"

“Hả?” Cuối cùng đến lượt Nguyễn Khanh kinh ngạc, “Quân tử không phải cách xa phòng bếp sao?”

"Tôi làm việc chăm chỉ để kiếm sống, vậy tôi là loại quân tử nào? Đọc sách mới là một quân tử." Niệm Thất cười và giải thích,”Bình thường khi ở bên ngoài tôi chỉ ăn lương khô rất khó chịu còn lúc ở nơi hoang vu vắng vẻ mà muốn ăn chút đồ nóng thì tôi phải đốt lửa nấu ăn."

“Được không?” Nguyễn Khanh nghi hoặc.

Quần áo sát thủ, một thanh đao dài đẫm máu và một khuôn mặt đẹp trai. Nếu anh ta làm diễn viên,thì cũng có thể vào vai một nam phụ phản diện cổ trang. Nếu anh ta nói biết nấu ăn Nguyễn Khanh có chút hoài nghi.

"Chắc chắn còn rất nhiều điều tôi chưa thấy và chưa biết. Nhưng tôi có thể học." Niệm Thất nói, "Sớm muộn gì tôi cũng phải học cách sử dụng nhà bếp, tương lai sẽ phải rời xa cô. Tôi có thể không đủ khả năng gọi đồ ăn ship đến. Chẳng lẽ mọi người cứ mỗi bữa lại gọi đồ ăn ship đến?"

Trên đường đến đây, anh ta thấy cũng có những quán xá ven đường. Rõ ràng là bẩn và lộn xộn, một số người mua thức ăn và đứng ăn luôn ở bên đường. Đương nhiên, không thong dong như Nguyễn Khanh ngồi ăn trong nhà hàng tối thui kia, chứng tỏ là dù ở thời đại phồn hoa, người ta vẫn có phân ra giàu nghèo. Niệm Thất không tin ngàn năm nữa, ai cũng có thể mua đồ ăn ship đến như Nguyễn Khanh.

"Vậy cũng không phải..." Nguyễn Khanh nâng mặt suy nghĩ một chút, bị thuyết phục nói: "Anh nói không sai, chúng ta đi mua chút đồ ăn đi."

Vừa mua rau và thịt, cuối cùng, Niệm Thất còn nhắc nhở Nguyễn Khanh: "Ớt, đừng quên mua ớt."