Cuộc Sống Hằng Ngày Nuôi Gia Đình Của Một Đao Sĩ Thời Xưa

Chương 10.1

Công việc của Nguyễn Khanh không cần trực, bởi vì hôm nay có cuộc họp nên cô phải đến công ty. Thực ra cô cũng không cần phải dậy quá sớm để đến công ty, 9h30 cuộc họp mới bắt đầu nên cô còn rất nhiều thời gian, nhưng cô vẫn dậy sớm.

Khi trong lòng người ta có chuyện gì đó, họ không thể ngủ được và sẽ thức dậy sớm. Hiện tại, chuyện chính của Nguyễn Khanh là trong nhà cô có một người cổ đại đến từ một ngàn năm trước, chuyện này làm sao có thể khiến cô ngủ ngon được!

Nguyễn Khanh vừa mở mắt ra liền ngồi dậy, mặc quần áo ở nhà, đi dép lê, mở cửa phòng ngủ nhìn ra phòng khách. May mắn thay, đó không phải là một giấc mơ, người đó thực sự tồn tại. Anh ta mặc bộ quần áo ở nhà cô mua cho chó sói nhỏ, rất vừa vặn với anh ta, đứng trước lan can ban công nhìn phong cảnh bên ngoài. Búi tóc được tháo ra, mái tóc dài buông xõa phía sau trông khá mềm mại. Chỉ là tư thế hơi buồn cười, anh ta chắp tay sau lưng.

Nếu mặc cổ trang chắp tay sau lưng như thế này thì rất đẹp, nhìn cao ráo thẳng tắp luôn. Nhưng bây giờ anh ta đang mặc áo phông và quần đùi nhìn giống như một ông già đi dạo phố. Nghe thấy tiếng động, anh ta quay lại. Niệm Thất quay lại ngưởi người, nửa khuôn mặt của anh ta chuyển thành màu vàng nhạt, sống mũi đặc biệt cao thẳng.

Trong giấc mơ xuyên không thời trung học của Nguyễn Khanh, cô chỉ muốn quay trở lại thời cổ đại, trong lúc là nông sẽ tìm một người đàn ông cổ đại đẹp trai và cao lớn như vậy để có một tình yêu mãnh liệt chết đi sống lại.

Haizz! Đó là giấc mơ của thời học sinh. Cô bây giờ đã là "chị" trong miệng của chó sói nhỏ. Nhất là khi muốn xin tiền mua giày sẽ gọi “chị” ngọt xớt.

Niệm Thất xoay người lại hoàn toàn, vẫn chắp tay sau lưng: "Chào buổi sáng."

Một số người đàn ông thực sự rất hợp để tóc dài! Nhìn rất đẹp!

Nguyễn Khanh nói: "Hai bên ống quần có hai cái túi, bình thường đứng không có chỗ để tay, thì anh có thể đút tay vào trong túi."

Thật ra, Niệm Thất cũng cảm thấy mặc quần đùi để chân trần chắp tay có chút kỳ quái, anh ta cũng làm theo, sờ sờ hai bên sườn, đút tay vào túi quần: "Như vậy sao?"

Tất nhiên, khi đút tay trong túi quần sẽ làm cho eo thẳng hơn, nhưng thoáng cái khí chất dường như đã thay đổi. Khí chất của người cổ xưa đã biến mất, mái tóc dài buông xõa tạo cho anh ta cảm giác ung dung và nhàn hạ.

Khí chất này đã ăn sâu vào máu.

Nguyễn Khanh hỏi: "Anh dậy sớm thế, hôm qua ngủ có ngon không?"

“Ngủ rất ngon, cái kia không ngừng thổi khí mát, rất thoải mái.” Niệm Thất chỉ vào máy điều hòa.

“Cái đó gọi là máy điều hòa nhiệt độ.” Nguyễn Khanh nói, “Nó có thể điều khiển nhiệt độ thổi khí lạnh hoặc nóng, làm mát hoặc sưởi ấm tùy theo nhu cầu của các mùa.”

Niệm Thất vui vẻ khen ngợi: " Thực sự là một thứ tốt." Anh ta lại hỏi: “Nhà nào cũng có à?”.

"Hầu hết nhà nào cũng có." Nguyễn Khanh nói, "Chắc cũng có những người điều kiện kinh tế ổn, đương nhiên không phải là tất cả."

Niệm Thất nói: "Đó là chuyện bình thường."

Nguyễn Khanh đồng ý: "Ừ, rất bình thường."

Niệm Thất đi tới, Nguyễn Khanh chú ý nhìn: "Này, anh gội đầu à?" Tóc anh khô một nửa, không sao chứ?” Nguyễn Khanh hỏi: “Vết thương ấy.”

Niệm Thất nói: "tiện lợi như vậy, sao có thể xảy ra chuyện."

Anh ta thức dậy vào lúc tờ mờ sáng, sau khi tắm xong, thấy thiết bị tắm tiện lợi như vậy, anh cởi tóc và gội đầu. Nếu cần đốt củi nấu nước nóng, lại dùng thùng đi nước đổ đầy chậu, có lẽ anh ta tạm thời sẽ không tắm rửa. Nhưng thiết bị của ngàn năm sau tiện lợi như vậy, chỉ cần bật công tắc, nước nóng sẽ tự chảy ra. Hơn nữa, Nguyễn Khanh nói nước nóng trong nhà cô đang sống không bị gián đoạn và có sẵn bất cứ khi nào cô cần.

Nguyễn Khanh khịt mũi: “ wow, anh còn dùng dầu gội đầu sao? Biết cái nào là dầu gội đầu không?"

Hôm qua cô chỉ nói về nước máy, bồn cầu, vòi hoa sen, kem đánh răng và nước rửa tay, cô nghĩ tạm thời anh ta không cần tắm, cũng chưa chỉ anh ta cách nhận biết dầu gội đầu và sữa tắm

Niệm Thất nói: “Trên chai có viết chữ.”

Nguyễn Khanh tò mò: "Anh có thể nhận ra những chữ kia sao?"

"Hầu hết đều có thể, một số phải đoán." Niệm Thất nói, "Tôi biết từ “ gội và sữa”, nhưng tôi không biết từ "dầu" nên đoán. Hình như không sai chứ? "

Thực ra chỉ dựa vào chữ gội và tóc , thì anh ta không thể đoán được đó là để gội đầu. Nhưng chai “sữa tắm” kia có ba từ thì có thể nhận ra. Hơn nữa sau khi mở ra ngửi, mùi thơm của sữa tắm chính là mùi thơm lưu lại trong không khí khi Nguyễn Khanh đi qua phòng khách tối qua. Dựa trên điều này, Niệm Thất suy luận rằng "dầu gội đầu" là để gội đầu. Anh ta đã thử sử dụng nó và nó tạo bọt giống như nước rửa tay, nhưng nó gội đầu rất sạch. Trong thời đại ngày nay, có rất nhiều thứ tốt. Ví dụ như máy điều hòa, có thể thổi làn gió mát vào một đêm hè nóng bức như vậy, tốt đến mức không gì sánh được. Nó thậm chí còn tốt hơn cả "tên lửa" có thể chạm tới cung trăng.Dù sao cung trăng cũng không liên quan gì đến anh ta, nhưng việc anh ta ngủ nóng hay lạnh vào ban đêm có liên quan đến cơ thể anh ta.

Nguyễn Khanh nói "chờ tôi một chút", rồi chạy vào phòng vệ sinh để rửa mặt. Nhanh chóng đi ra, buộc tóc và chuẩn bị bữa sáng. Niệm Thất tay đút túi theo cô vào bếp đứng ở cửa nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy cô bật lửa chiên trứng, anh ta mới sực tỉnh: "Đây là bếp hả?"

"Đúng vậy, đây nhà bếp là nơi nấu ăn." Nguyễn Khanh vừa chiên trứng, nướng bánh mì, hâm nóng sữa vừa giải thích cho người đàn ông cổ đại các thiết bị nhà bếp hiện đại “ Đây là bếp dùng khí đốt tự nhiên giống như khí đốt mê-tan, nấu xong phải tắt công tắc, đây là lò nướng bánh mì, để nướng những lát bánh mì. Đây là lò vi sóng, dùng để hâm nóng thức ăn một cách nhanh chóng. Tôi thường thích dùng nó để hâm nóng sữa vào buổi sáng. Sau này, tôi sẽ dạy tỉ mỉ cho anh, buổi sáng tôi không có thời gian, trước tiên anh biết đại khái là được." Bánh mì nướng bơ, trứng rán, sữa nóng. Với sự hỗ trợ của các thiết bị nhà bếp đa dạng, cô chỉ mất mười phút để chuẩn bị một bữa sáng đơn giản. Nguyễn Khanh bưng một đĩa trứng chiên, phân phó người đàn ông cổ đại: "Giúp tôi bưng sữa ra”."

Sai khiến hết sức tự nhiên, bởi vì khi ở chung với chó sói nhỏ, cô cũng sai khiến chó sói nhỏ như vậy. Chó sói nhỏ rất lười biếng, không để việc gì trong mắt, sẽ không chủ động làm việc nhà nếu không ra lệnh. Nguyễn Khanh chịu đựng hắn ta chỉ vì muốn cơ thể của hắn.

Niệm Thất rút tay ra khỏi túi, đi vào bếp bưng sữa theo ra, đặt lên bàn ăn. Anh ta làm việc rất tự nhiên, không có làm vẻ. Nguyễn Khanh lạnh lùng nhìn anh ta, muốn dựa vào những chi tiết này để suy đoán anh ta thuộc giai cấp nào ở thời cổ đại, nhưng không được. Nhiều nhất có thể nhìn ra, tuyệt đối không phải thái tử, công tử các loại . Loại người đó không có khả năng thích ứng mạnh mẽ như vậy, và anh ta sẽ không cam tâm tình nguyện bị người khác sai khiến làm việc. Nguyễn Khanh hỏi: “Chẳng phải nói quân tử xa nhà bếp sao? Anh còn thói quen vậy sao?”.

Niệm Thất nuốt miếng bánh mì nướng phết bơ trong miệng xuống, nói: "Mùi vị hơi lạ, nhưng không sao." Anh ta lại uống một hớp sữa, hỏi: "Đây là sữa bò sao? Tại sao không có mùi?"

Nguyễn Khanh nói: “Nó đã được khử trùng tại công ty sữa và mùi đã được xử lý”.

Niệm Thất lại nhấp một ngụm nói: "Rất ngọt."