Cuộc Sống Hằng Ngày Nuôi Gia Đình Của Một Đao Sĩ Thời Xưa

Chương 8.2

Niệm Thất lại nhìn chằm chằm ngón tay trắng nõn thon dài của cô trầm tư một lúc, sau đó ngước mắt lên cười cười, trong lòng có chút cảm giác thoải mái: "Đây là lẽ đương nhiên, nhập gia tùy tục, tuân thủ pháp luật. Chuyện gì có thể làm, chuyện gì không được làm , về sau xin chỉ giáo nhiều hơn. "

Người này thật sự siêu bình tĩnh. "Ừ..." Hai tay Nguyễn Khanh nắm chặt lẫn nhau, ngược lại không biết phải nói cái gì, khẽ cắn môi, nói, " hiện tại tôi có thể nghĩ đến như vậy, có rất nhiều thứ anh phải biết rõ, bắt đầu ngày mai tôi sẽ từ từ nói cho anh”.

Cô còn nói, "Anh gặp tôi, cũng được coi là duyên phận. Bây giờ anh không có danh tính, không có chỗ ở, cũng không tiền. Trước khi anh tự đứng lên, anh có thể sống với tôi " Cũng thuận tiện cho cô quan sát cận cảnh một người đàn ông cổ đại.Thật thú vị khi có thể được nuôi được một người cổ xưa!

Về vấn đề an toàn giữa nam và nữ phải nhờ cậy anh ta, anh ta đột nhiên phát hiện ra mình đã xuyên qua ngàn năm, mỗi ngày đều là những điều mới mẻ, đoán chừng không thể chậm lại trong vài tháng. Hơn nữa vừa rồi cô cũng đã nói rõ ước mơ của mình với anh ta, anh ta thoạt nhìn là một người trưởng thành đầu óc rất tỉnh táo, đối mặt với người duy nhất biết bí mật của mình, người duy nhất có thể giúp đỡ mình, có lẽ cũng sẽ không có suy nghĩ lung tung gì. Nhu cầu của con người là có một mức độ và điều đầu tiên anh ta phải đối mặt bây giờ là vấn đề sống còn. " Tạm thời cứ như vậy đi, anh ở lại trước."

Nguyễn Khanh nhìn xung quanh "ừm... ở đây tôi chỉ có một phòng ngủ, anh ngủ trước trên ghế sofa đi, đây là ghế sofa. " Cô vỗ vỗ ghế sofa ra hiệu.

Ngôi nhà cô hiện đang ở là hai phòng ngủ, nhưng có một phòng là thư phòng kiêm phòng làm việc của cô, chỉ còn một phòng là phòng ngủ. "Tạm như vậy trước đi. Cô nói, " Từ từ tôi sẽ tìm ra cách."

" Có chỗ dung thân là tôi đã vô cùng cảm kích rồi. " Niệm Thất bắt đầu đứng dậy, thái độ hết sức nghiêm chỉnh, nhìn xung quanh rồi hỏi, "Người nhà cô nguyễn đã nghỉ ngơi rồi sao? " Anh cố ý hỏi một câu này là bởi vì vừa rồi Nguyễn Khanh nói chỗ này của cô chỉ có một phòng ngủ, hơn nữa kỳ thật từ lúc vào cửa, Niệm Thất đã biết cả phòng ngoại trừ hai người bọn họ căn bản không có người khác. Nếu có, trừ phi người nọ là cao thủ nín thở, nếu không thì sao ngay cả một chút anh ta cũng không thể phát hiện được có người khác. Điều này khiến Niệm Thất cảm thấy bối rối, làm sao một cô gái trẻ có thể sống một mình? Và cô còn tuyên bố rằng cô chưa lập gia đình. Vì vậy mới có câu hỏi như vậy.

Nguyễn Khanh là một fan của tiểu thuyết cổ đại, nên cô hiểu người đàn ông cổ đại này đang nghĩ gì. Dù bình tĩnh đến đâu cũng vẫn có hạn chế về thời đại! Nguyễn Khanh giơ ngón tay lên: "Tìm hiểu bài học đầu tiên của thế giới sau 1.000 năm ..."

“ Một, thế giới này không có hoàng đế. "

“Hai, không có nô tỳ, mọi người đều bình đẳng. Cần người khác làm việc cho anh chỉ có thể thuê, không thể mua bán, mua bán người là phạm tội. "

“ Ba, nam nữ bình đẳng, không có tam thê tứ thϊếp, chỉ có một vợ một chồng. Nam nữ được giáo dục như nhau, đọc sách và học hành như nhau, làm việc kiếm tiền như nhau. "

Nguyễn Khanh trong một đêm có thể tìm thấy được cảm giác ưu việt của người hiện đại: "Căn cứ vào điều thứ ba, cho nên một người phụ nữ trưởng thành như tôi, đã được giáo dục đại học, có việc làm, có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân, cho nên có thể sống độc lập cũng không cần sống nơi cha cũng không sống theo chồng. "

Quả nhiên mấy điều này khiến Niệm Thất bấy ngờ!

Thanh niên biết mình xuyên không vẫn rất bình tĩnh, nhưng cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt hoang mang. "Không có hoàng đế? Làm sao có thể không có hoàng đế? "

Lời này nằm trong dự đoán của Nguyễn Khanh! Cô biết một người cổ đại nhất định sẽ hỏi câu hỏi tư tưởng này. Nếu không có hoàng đế, anh ta không thể sống, phải không?

Nguyễn Khanh nở một nụ cười khó hiểu: "Vấn đề này quá phức tạp, sáng mai tôi có một cuộc họp công việc, còn phải dậy sớm, hôm nay đã quá muộn, chờ ngày mai tôi sẽ từ từ nói cho anh”. Cô đứng dậy: "Anh theo tôi, tắm rửa một chút rồi đi ngủ."

Trên người Niệm Thất vừa có mồ hôi, vừa có máu, còn dính bùn đất, chỉ có chỗ vết thương đã được y tá rửa sạch qua, những nơi khác không khỏi bốc mùi. Nguyễn Khanh dẫn anh vào phòng vệ sinh: "Đây là phòng vệ sinh, chính là nơi rửa mặt đánh răng tắm rửa còn có chỗ này đi vệ sinh. "

Niệm Thất quan sát từ trên xuống dưới, phòng tuy nhỏ, nhưng mười phần sạch sẽ, nói là nơi đi vệ sinh nhưng lại không có mùi hôi nào. Anh ta đang muốn hỏi bể nước ở đâu, chậu rửa mặt ở đâu, muốn tự mình lấy nước rửa mặt, Nguyễn Khanh đã đưa tay vặn vòi nước lên. Nước chảy ra ào ào.

"Cái này gọi là nước máy. Nguyễn Khanh nói, "Vừa vặn vòi nước, nước sẽ tự chảy ra. "

Niệm Thất nhìn chằm chằm dòng nước sạch một lúc lâu. "Một ngàn năm. ", Anh ta nói.

"Đúng vậy. "Nguyễn Khanh tắt vòi nước, nhẹ nhàng nói, " một ngàn năm.