Cuộc Sống Hằng Ngày Nuôi Gia Đình Của Một Đao Sĩ Thời Xưa

Chương 7.2

"Có sao? Trước đó tôi chưa bao giờ nghe nói về nó.

"Anh? Không có triều đại nào như vậy. Tiến lên một chút nữa!" "Chu? Chu nào, hoàng đế họ gì? Họ Ngưu? Còn có triều đại họ Ngưu? Người trước, còn người sau!"

Cứ như vậy cô tìm một mạch, cuối cùng cô cũng tìm ra điểm phân chia của hai mốc thời gian.

"Tần có ba trăm năm? Chẳng lẽ là Tần Thủy Hoàng? Lã Bất Vi? Thống nhất sáu nước Tần, Tần cũng như Thư Đồng Văn là…?" Cô kinh ngạc.

Niệm Thất cho cô một đáp án chắc chắn: "Là Tần Thủy Hoàng khai lập Đại Tần, tồn tại hơn ba trăm năm."

"Trời ạ!" Nguyễn Khanh cả kinh, "Tần nhị đế chết ở chỗ này! Mới có hơn mười năm!"

Niệm Thất cũng kinh ngạc: "Sao có thể xảy ra chuyện này?"

Hai người có một cặp lịch sử, hóa ra công tử Phù Tô không tự sát mà là hắn kế vị! Bên cạnh hắn có một người kỳ lạ,Trước khi đến Giao Châu hắn ta quan sát các ngôi sao để suy đoán Giao Châu sắp xảy ra chuyện, công tử Phù Tô thấy thế, quả là có thật, liền rút kiếm chém đầu sứ thần.

Diễn biến lịch sử tiếp theo như con ngựa hoang đứt dây cương. Đại Tần cường thịnh ba trăm năm, ảnh hưởng hết thảy lịch sử phía sau. Rất nhiều hoàng đế khai quốc đều sống thái bình thịnh thế, có vài người trở thành đại đế nổi tiếng, có vài người thậm chí không có tên tuổi, chìm trong lịch sử, thậm chí có lẽ chưa từng sinh ra. Toàn bộ dòng lịch sử không giống với lịch sử của Nguyễn Khanh.

Tính thời gian, Niệm Thất có thể đến từ khoảng một nghìn năm trước, vào khoảng thời Ngũ Đại Thập Quốc đến đời Tống. Nhưng Vương triều Đại Mục của anh ta vừa mới được khoảng trăm năm, chính là một vương triều phát triển đến giai đoạn thái bình thịnh thế.

“Một ngàn năm!” Nguyễn Khanh hít sâu một hơi, run rẩy vươn một ngón tay ra, “Chuyện đó, có thể , tôi có thể không…?”

Ngón tay đó một đường đi tới căn bản không có bất kỳ uy hϊếp nào, Niệm Thất đã sớm nhìn ra Nguyễn Khanh hoàn toàn không biết võ công, cả nội công lẫn ngoại công cũng không biết. Anh ta nhướng mày và không nhúc nhích. Ngón tay Nguyễn Khanh chậm rãi duỗi ra, chọc vào vai anh ta, dừng lại một chút, lại chọc chọc tiếp.

Niệm Thất: "..."

“Trời ơi!” Nguyễn Khanh nắm lấy ngón tay đang chạm vào “Cổ nhân ngàn năm” của cô, kích động nói: “Một ngàn năm!” cô đã chạm vào một người cổ đại từ một ngàn năm trước!

Niệm Thất im lặng một lúc, hỏi: "Sao cô Nguyễn lại kích động như vậy?"

Đôi mắt đó tỏa sáng, như nhặt được bảo bối gì đó vậy.

Nguyễn Khanh nói: "Anh không hiểu đâu, anh không hiểu đâu." Cô trấn tĩnh lại và nói: "Ở đây chúng tôi có một loại tiểu thuyết. Tiểu thuyết là một cuốn truyện, một câu chuyện bịa ra để mọi người đọc." Niệm Thất gật đầu.

Nguyễn Khanh tiếp tục nói: "Chúng tôi có một loại tiểu thuyết đặc biệt gọi là tiểu thuyết xuyên không. Nó nói về người hiện đại xuyên không về cổ đại, hoặc người cổ đại như anh xuyên không đến thời hiện đại. Loại này tôi đã đọc từ thời trung học cơ sở đã đọc hơn mười năm rồi, không biết có ngàn bản hay không ”

Nguyễn Khanh không biết xấu hổ nói cô đã mơ ước được xuyên không thời gian khi còn học năm thứ hai trung học, thậm chí cô còn biên soạn một bộ tài liệu cần thiết cho việc xuyên không này. Ví dụ, tỷ lệ thuốc súng, phương pháp sản xuất xà phòng, thủy tinh và allicin, và ghi nhớ nhiều bài thơ cổ kinh điển. Cô thậm chí còn cố gắng tự dạy mình cách lai tạo lúa, nhưng đã bỏ cuộc khi thấy quá khó, Dù sao thực tế, cô thậm chí còn không thể phân biệt được sự khác biệt giữa cây giống lúa mì và cây tỏi tây, vì vậy làm nông nghiệp thật sự có chút khó khăn đối với cô.

"Tôi luôn mơ ước được xuyên không." Cô nói, "Mặc dù bây giờ không phải tôi được xuyên qua, mà là anh được xuyên qua, đó là số phận. Tại sao anh không rơi vào xe của người khác, mà lại rơi vào xe của tôi."

Khi cô nói điều này, đôi mắt cô lấp lánh, và cô cảm thấy phấn khích không thể kiềm chế được.

Niệm Thất có chút hiểu ra: "Đây chính là lý do cô sẳn sàng giúp tôi sao?"

Nói đến đây, lại quay lại đề tài kia. Một số điều quan trọng cần phải được làm rõ.

“Có thể hiểu như vậy.” Nguyễn Khanh hắng giọng một cái, “Có một số tình huống, anh phải cẩn thận nghe tôi nói.”

Niệm Thất gật đầu.

“Đầu tiên, tình huống của anh thuộc về... ừm, thuộc về cái gì, tôi thật sự không biết.” Nguyễn Khanh nói, “Những chuyện xuyên không kia dù sao cũng là chuyện bịa đặt, giống như phim truyền hình vậy. Bây giờ anh đang sống trong cuộc sống thời của tôi, hiện tại tôi đề nghị đầu tiên với anh là, đừng để lộ bản thân, đừng để người khác biết anh là người cổ đại từ ngàn năm trước ”.

Vẻ mặt của Niệm Thất trở nên nghiêm túc.

"Bởi vì chuyện này quá. . . quá hi hữu." Nguyễn Khanh nói: "Nếu như anh bị bại lộ, không biết chính phủ sẽ đối xử với anh như thế nào, nhất định anh sẽ bị đưa đi nghiên cứu. Nếu anh bị như vậy thì anh có thể mất tự do cá nhân. Trường hợp xấu nhất là họ có thể mổ xẻ anh và anh có thể mất mạng." Cô cố tỏ ra nghiêm túc: "Tôi không hù dọa, chỉ là giúp anh suy nghĩ. Nếu tôi xuyên không qua thời của anh nếu bị phát hiện, người bên anh sẽ đối xử với tôi như thế nào?"

Niệm Thất có thể trả lời câu hỏi này mà không cần suy nghĩ: "Tám, chín phần là họ sẽ xem cô như một con "yêu quái" mà đem đi thêu đốt Có khả năng rất cao là họ sẽ nghiền nát xương cốt của cô, sau đó sẽ mời các cao tăng và đạo sĩ lỗi lạc phong ấn và trấn yểm để đề phòng hồn phách của yêu ma quay trở lại. Dù sao, là một người khác với thời đại, sẽ không có kết quả tốt.