Cuộc Sống Hằng Ngày Nuôi Gia Đình Của Một Đao Sĩ Thời Xưa

Chương 4.1

Đôi mắt của Niệm Thất sáng ngời, nhìn lại Nguyễn Khanh.

Kể từ khi cô vạch trần lời nói dối về việc anh ta mất trí nhớ, lại đặc biệt đưa anh ta đến một góc yên tĩnh không có người ở này để nói với anh ta những điều này,tất nhiên không phải để nói xuông.

“Vậy tiếp theo thì tại hạ nên làm gì?” Anh ta khiêm tốn hỏi, “xin cô nương nói rõ.”

“Anh không thể bị cảnh sát phát hiện.” Nguyễn Khanh nói, “Về phần tại sao,chuyện dài lắm, đợi khi anh rời khỏi đây, tôi sẽ nói tỉ mỉ. Bây giờ, phải giải quyết vấn đề mất trí nhớ trước đã, tôi đã suy nghĩ thì cũng không còn cách nào khác, anh chỉ có thể thẳng thắn nói với bác sĩ rằng anh đã tỉnh táo và nhớ lại mọi chuyện. Anh thấy có được không?"

Niệm Thất vâng lời nói: "Ta nghe theo cô nương."

Nguyễn Khanh khẩy khẩy ngón chân trên mặt đất và nói: "Còn có giọng điệu nói chuyện, cách dùng từ và câu của anh cũng phải thay đổi."

“Đúng vậy, ta đã nhận ra điều đó.” Niệm Thất cũng nói, “Ngay khi ta nói, mọi người luôn cười. Chỉ là ta chưa hiểu được tại sao họ lại cười, nhưng thoạt nhìn lại không giống như vậy. "

“Họ cười là vì cách dùng từ của anh.” Nguyễn Khanh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh thử xem… đừng khách sáo như vậy. Đừng dùng những từ mà anh xem là lịch sự, chẳng hạn như " Xin hỏi", “ Thỉnh giáo. "Ngoài ra còn có những danh xưng khiêm tốn, tôn kính như" Tại hạ"," Cô nương" và những từ tương tự."

Niệm Thất nhíu mày: "Làm sao mà cô nương có thể nói thẳng ra như vậy?"

Nguyễn Khanh nghẹn ngào. Nhưng ngẫm nghĩ thì nó là sự thật.

“Anh nói như vậy cũng không sai, chỉ là cách nói phổ thông thôi.” Cô nói, “xưng hô với nhau sẽ dùng tôi, anh đủ rồi. Người mặc áo trắng là đại phu, còn gọi là bác sĩ, còn người mặc áo ngắn màu hồng là y tá. . Lúc anh nói chuyện với họ thì anh nên bỏ qua tất cả các danh xưng khiêm tốn, kính trọng, và chỉ nói tiếng bản địa. "

Niệm Thất đồng ý: "Hiểu."

Sự hợp tác của anh ta khiến Nguyễn Khanh thở phào nhẹ nhõm. Cô nói, "Tôi vẫn không biết tên của anh là gì. Tôi tên là Nguyễn Khanh." "Tại ..." Niệm Thất theo thói quen muốn nói "hạ", nhưng nửa chừng đổi ý, "Tôi tên là Triệu Tứ."

Triệu Tứ.

Nguyễn Khanh: "..."

Tại sao anh không gọi là Ni Cổ Lạp Tư chứ.

Nguyễn Khanh không nói gì: "Coi như là một bút danh, cũng phải lấy một cái tên tử tế?"

Lần này, Niệm Thất cảm thấy hơi kinh ngạc. Anh ta dừng một chút rồi hỏi, "Cô ... làm sao mà cô biết đây không phải là tên thật của tôi?" Triệu Tứ thực ra là cái tên mà anh ta thường dùng khi đi ra bên ngoài. Tên này không có gì nổi bật và không dễ bị gây chú ý trong đám đông. Vì ngày thường nó có thể giúp anh ta ẩn trốn trong đám đông.

"Bởi vì ..." Nguyễn Khanh nói, "Không ai ở đây sử dụng thứ hạng hoặc số lượng làm tên. Kiểu như “Trư Bát Giới”, nó đã không dùng từ rất lâu. Đây không phải là những cái tên nghiêm túc. Vì vậy, nghe có vẻ không thật."

Cô không nói sự thật. Một thanh đao đẫm máu, trên người có vết thương, anh ta còn mặc đồ cổ trang che mặt. Nếu là cô thì khả năng cao sẽ đặt một cái tên giả. Hơn nữa, họ Triệu là họ đệ nhất trong trăm họ , cho nên cảm thấy có chút ngẫu nhiên, khả năng đoán bừa có thể tên này là giả.

Qủa nhiên là đoán đúng.

Niệm Thất thở ra một hơi nói: "Thực xin lỗi, ta không phải cố ý lừa gạt. Ta thường dùng cái tên này khi đi ra ngoài, không thể chỉ gọi nó là một bút danh."

Thực ra, ngay từ đầu, từ lúc giấu thanh đao, Nguyễn Khanh đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều, đối với người trước mặt vô cùng bao dung. Nhưng nghe anh ta giải thích như vậy, cô vẫn cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Cô gật đầu: "Vậy anh có thể nói tên thật của mình được không?" Nguyễn Khanh cảm thấy để tạo nên lòng tin, thì phải bắt đầu bằng việc chia sẻ tên.

Niệm Thất im lặng một lúc rồi nói: "Niệm Thất."

“Hả?” Nguyễn Khanh không hiểu.

Niệm Thất lặp lại: "Niệm Thất.Niệm, hai mươi đó hai mươi."

Nguyễn Khanh lúc này mới hiểu ra: "Vậy là Niệm Thất?"

Niệm Thất gật đầu: "Đúng, Niệm Thất."

Nguyễn Khanh có nhiều suy đoán về cái tên Niệm Thất, cái tên lờ mờ cho thấy những suy đoán của cô có thể khá tin cậy. Cô gật đầu.

Niệm Thất gọi một tiếng "Nguyễn cô nương."

Nguyễn Khanh giơ một ngón tay lên lắc lắc: "Ở đây chúng tôi thường gọi cô X. Nếu dùng từ "cô nương", sẽ bị chê cười."