Cuộc Sống Hằng Ngày Nuôi Gia Đình Của Một Đao Sĩ Thời Xưa

Chương 3.2

Trong lòng Niệm Thất có quá nhiều câu hỏi chồng chất, nhưng anh ta phải giả vờ ung dung, bình tĩnh. Đè nén tất cả những nghi ngờ này, anh ta bước ra khỏi cánh cửa của căn phòng lớn này.

Nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, anh ta dừng lại, không khỏi hít thở sâu. Thật là một hành lang dài! Đây có bao nhiêu phòng ở!

Những chiếc đèn quý giá, từng cái một được gắn trên trần nhà! Sáng như ban ngày, anh ta nhìn sang không biết có bao nhiêu ngọn đèn.

Hào hoa xa xỉ làm người khác phải ghen tỵ!

Chủ nhân của bệnh viện này nhất định là người giàu có, chẳng lẽ lại là phú nhị đại của nơi này? Anh ta không biết người kia có kẻ thù nào muốn diệt trừ không? Nếu người kia muốn lấy đầu người khác, Niệm Thất có thể cho anh ta một mức giá ưu đãi dành cho khách hàng mới.

Người quản lý trong ngôi đền, phụ trách việc làm ăn cũng đã nói 30% hoạt động làm ăn mà họ nhận là của khách hàng cũ.

Một khách hàng béo như vậy phải giữ ổn định và phát triển lâu dài.

Niệm Thất đang suy nghĩ về việc giảm giá bao nhiêu, đồng thời, anh ta cố gắng đi trên hành lang với vẻ mặt "Tôi không ngạc nhiên với những gì tôi thấy trước mắt", và không từ bỏ cố gắng để hòa nhập với môi trường này. Tuy nhiên, trên đường đi, nhiều bệnh nhân và người nhà đi cùng ở hành lang đều hướng sự chú ý đến anh ta. Niệm Thất không thể làm được gì, bởi vì quần áo và kiểu tóc của anh ta thực sự khác với những người ở đây.

Trong lòng anh ta cũng cảm thấy khó hiểu, tuy rằng người ở đây nói giọng khác nhau, nhưng đều là người miền Trung Nguyên. Dù là tộc người khác, thì đây cũng nên là một nơi được bao phủ giáo hóa, và hẳn không còn xa lạ với người Trung Nguyên. Bọn họ làm sao có thể nhìn ra anh ta là người Trung nguyên chính thống, ánh mắt của mọi người đều rất kỳ lạ? Tại sao một số người trước tiên lại cười khi họ nhìn thấy anh ta? Nghĩ đi nghĩ lại, điều khó tin nhất chính là nơi anh ta nhảy xuống vách núi là ở vùng núi mấy chục dặm bên ngoài thành Giang Thành, lại còn ở nội địa Trung Nguyên, anh ta làm sao có thể mở mắt ra rồi đến một nơi kì lạ như vậy?

Làm thế nào mà người đã cứu anh ta lại từ bên ngoài thành Giang Thành đưa anh ta đến đây? Tại sao không chữa bệnh tại Giang Thành? Không đoán ra. Chỉ đợi người đó đến để hỏi.

May mà, những người ở hành lang đã nhanh chóng thích ứng với anh ta.Hầu hết mọi người khi nhìn thấy anh ta đều nhìn bằng hai con mắt, có những người sẽ cười một cái, cũng có những người khi nhìn thấy anh ta liền quay đầu làm chuyện riêng của mình.

Thật sự không có biểu hiện vô cùng ngạc nhiên. Điều này đã khiến Niệm Thất lấy lại được sự tự tin để hòa nhập với hoàn cảnh. Vừa đi anh ta vừa quan sát xung quanh và những người ở đó.

Đột nhiên, có thứ gì đó đập vào mắt anh. Niệm Thất dừng lại. Y tá đưa Nguyễn Khanh vào phòng cấp cứu, nhưng đi được nửa đường, hai người đã nhìn thấy Niệm Thất ở hành lang.

Anh ta cao và mặc đồ cổ trang đen. Thắt một đai lưng siết chặt phía sau lưng đường cong của eo mạnh mẽ và đẹp mắt. Khuôn mặt góc cạnh, cơ thể cường tráng và khí khái hào hùng. Đặc biệt chói mắt giữa những bệnh nhân uể oải ở đầu hành lang. Anh ta đang đứng bất động nhìn chằm chằm vào trước một màn hình quảng cáo Led dùng chung một cục sạc dự phòng. Nhìn thấy bộ dạng của anh ta Nguyễn Khanh khựng lại.

“Mặc hán phục, mặc hán phục!” Y tá đi tới chào hỏi, “Không phải nói muốn gặp người đưa cậu đến đây sao? người đến rồi.”

Niệm Thất đang chìm đắm trong sự bàng hoàng. Ánh sáng trên trần nhà sáng như ban ngày không làm anh kinh ngạc. Đàn ông và phụ nữ khoe tay và lộ ngực không khiến anh ta khϊếp sợ nhiều. Vì anh ta đã đi khắp nam bắc và đi rất nhiều nơi. Càng tìm hiểu kỹ, người ta càng biết nhiều nơi trên thế giới có những phong tục tập quán khác nhau, và có rất nhiều bảo vật quý hiếm chưa từng nghe đến.

Nhưng cái thứ trước mắt này, đã vượt ra ngoài phạm trù "bảo vật phi thường". Niện Thất nghiêng người vừa nhìn, đó là một tấm mặt phẳng dày bốn ngón tay, hoàn toàn không có cách nào để người ta giấu ở trong đó. Nhưng đôi mắt của anh ta không lừa dối được, anh ta không chỉ nhìn thấy những người sống đang nói chuyện, ca hát và nhảy múa, mà anh ta còn nhìn thấy núi, sông và một số ngôi nhà như tháp nhô lên từ mặt đất. Dày đặc như một khu rừng, sừng sững trên mặt đất, tạo thành một thành phố khổng lồ. Và góc nhìn này giống như một nàng tiên từ trên cao nhìn xuống. Thật kì diệu.

Vừa mới sửng sốt, anh ta đã bị y tá gọi một tiếng làm cho hoàn hồn lại, vội vàng quay đầu lại. Một người phụ nữ đứng cách cô y tá không xa. Tóc cô được buộc lại thành một chiếc túi nhỏ sau đầu, đeo chéo người một chiếc túi nhỏ, mặc váy ngắn. Không chỉ lộ ra cánh tay, mà một đôi chân thẳng tắp trắng như tuyết hình dáng xinh đẹp, lộ ra ngoài lớp quần áo một cách táo bạo và trần trụi.

Một đôi mắt sáng ngời nhìn anh ta.

"Đó là người đã tốt bụng đưa anh đến đây. Chi phí cũng đã trả trước cho anh." Cô y tá nói liên miên, "Đừng lo lắng nếu bây giờ anh chưa thể nhớ ra, thả lỏng một chút rồi suy nghĩ từ từ. Anh hãy nói chuyện với người nhà. Anh được nhìn thấy trong hoàn cảnh nào, có thể nhớ lại được chuyện gì không. "

Cô quay lại nói với Nguyễn Khanh: "Trước tiên hãy nói chuyện xem có hữu dụng gì không. Nếu có chuyện gì,tới quầy tá tìm tôi."

Nói xong, y tá vội vàng rời đi.

Cấp cứu ban đêm là thế này, bận rộn đến mức chân cũng không chạm đất được.