Cuộc Sống Hằng Ngày Nuôi Gia Đình Của Một Đao Sĩ Thời Xưa

Chương 3.1

Nguyễn Khanh đang ngồi ở nhà hàng Khai Phong, vừa nhìn thấy số điện thoại cố định liền bắt máy, đúng là cuộc gọi của y tá của bệnh viện. "Chào cô, người mặc đồ hán phục đã tỉnh lại, cô đã về chưa?"

Nguyễn Khanh: "Ngay bây giờ, tôi đang ở gần đây."

"Cho tôi hỏi," cô y tá nói, "anh ta không có điện thoại, anh ta đi cùng với cô sao?

Có một thanh đao, nhưng không có điện thoại.

Nguyễn Khanh nói: "Không có, tôi cùng xe cấp cứu đưa anh ta đến thẳng đến bệnh viện. Tôi không nhìn thấy điện thoại của anh ta." Y tá ở đầu dây bên kia lẩm bẩm: "Rắc rối."

"Cô y tá," Nguyễn Khanh hỏi, "tình hình bây giờ thế nào?" Y tá nói với cô: "Người đàn ông bị mất trí nhớ do rối loạn căng thẳng. Anh ta không có điện thoại nên không thể liên lạc với gia đình. Chúng tôi đang cân nhắc việc gọi cảnh sát".

“Đừng gọi cảnh sát!” Nguyễn Khanh buột miệng.

Y tá: "Hả?"

Nguyễn Khanh trấn tĩnh lại và nói: "Tôi đang ở gần bệnh viện, tôi sẽ quay lại sớm. Như này, tôi sẽ qua xem tình hình trước, tôi sẽ nói chuyện với anh ta, giúp anh ta nhớ lại sự việc. cảnh anh ta bị thương. Nếu không được, chúng ta sẽ gọi cảnh sát. "

Cô y tá hơi ngạc nhiên nói: "Cô thật nhiệt tình. Vậy thì qua trước, gặp bác sĩ của chúng tôi trước đã."

Nguyễn Khanh nói "OK", cúp điện thoại, lái xe trở lại bệnh viện. Cô tìm thấy y tá đã gọi cho cô

Y tá nói, "Đến rất nhanh”, rồi đưa cô đi gặp bác sĩ.

"Người đó bây giờ rất phiền phức, cậu ta không chỉ là mất trí nhớ." Bác sĩ vỗ trán ra hiệu, "Thông tin trong đầu anh ta đang rối bời. Chúng tôi đều tưởng rằng cậu ta chỉ đang chụp hình và quay video. Bây giờ, một khi bằng chứng việc chấn thương và mất trí nhớ bị nhầm lẫn, chúng tôi không thể phân biệt được. Không rõ kịch bản vở kịch hay đó là sự thật của cậu ta”.

Nguyễn Khanh hỏi, "Làm sao có thể xác định anh ta đã mất trí nhớ?" Bác sĩ nói: "cậu ta tự nói, cậu ta không nhớ được gì cả."

Nguyễn Khanh: "..."

Ồ, tự mình mất trí nhớ, thật là một cái cớ tốt.

Nếu là cô, trong tình huống có thể cô sẽ lấy mất trí nhớ như một cái cớ .

Cô nói, "anh ta ở đâu? Hãy để tôi gặp anh ta trước. Đừng gọi cảnh sát."

Niệm Thất nhận ra hoàn cảnh trước mắt rất không ổn, ngay cả câu trả lời mà mình cho là không có vấn đề gì cũng là sai lầm trong mắt những người đó. Thật tệ là anh ta thậm chí còn không biết vấn đề là ở đâu.

Trước đây, dù đi đâu anh ta cũng có thể nhanh chóng hòa nhập với hoàn cảnh và ẩn mình trong đám đông, nhưng lần này, anh ta không thể hòa nhập hay ẩn mình.

Vì vậy, khi bác sĩ nói, "Đầu có đau không?",

Niệm Thất đã thuận theo tình hình mà thừa nhận rằng mình đã bị đánh vào đầu. Nghĩ rằng trước đây anh ta đã từng nghe một số giai thoại về việc người ta bị đập vào đầu khiến não bị tổn thương rồi quên đi mọi thứ ,thậm chí là cảm xúc thông thường.Nên anh ta nói dối đầu óc mình hỗn loạn và cực kỳ mơ hồ. Bác sĩ hỏi anh ta một số câu hỏi nữa. Khi hỏi tên tuổi , gia đình anh ta nói không nhớ rõ. Sau đó hỏi anh ta có phải "tay gà" trên người không.

Niệm Thất cũng không biết “tay gà" là gà gì, khác gà khác như thế nào, huống chi một con gà phải làm thế nào hoàn cảnh trước mặt. Nhưng dù sao anh ta cũng thật sự không có con gà này, nên thành thật hỏi lại "gà nào là gà tay".

Vẻ mặt của cả bác sĩ và y tá đều lo lắng.

“À, đúng rồi!” Lúc này, y tá mới chợt nhớ tới, “Cô gái đưa cậu ta đến đi ăn cơm, cô ấy nói nếu cậu ta tỉnh lại thì gọi điện thoại cho cô ấy.” Bác sĩ nói: "Chẳng lẽ là cô ấy lấy điện thoại của cậu ta?"

“Có thể, tôi sẽ gọi cho cô ấy, cô ấy ghi số ở quầy y tá.” Y tá nói xong liển xoay người đi ra ngoài.

Mặc dù anh ta không thể hiểu một số từ như "tay gà" và "gọi điện thoại", nhưng anh ta hiểu sự thật đã có ai đó đã đưa anh ta đến bệnh viện. Sau khi hỏi thêm, bác sĩ nói: “Đó là một cô gái trẻ, và cô ấy đã trả tiền viện phí cho cậu”.

Trong đầu Niệm Thất hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp. Anh ta nhớ trước khi ngất đi, quả thật có một người phụ nữ thoáng nhìn hoảng sợ. Bác sĩ dặn dò không được chạy lung tung, trước tiên nghỉ ngơi ở đây: “Có việc gì thì gọi y tá.” Anh ta giơ ngón tay chỉ vào mấy người phụ nữ áo hồng đang đi lại như gió.

Niệm Thất chợt nhận ra ở đây những người giúp việc này được gọi là "y tá", nhìn những việc họ làm, xưng hô này khá dễ hiểu theo nghĩa đen.

Anh ta gật đầu. Nhưng sau khi bác sĩ ra ngoài, Niệm Thất vẫn đứng dậy. Cảnh vật xung quanh ở đây quá xa lạ, anh ta muốn quan sát xung quanh. Căn phòng này rất lớn, hình như có hai mươi ba cái giường, căn bản chật kín bệnh nhân. Ngoài ra còn có người nhà đi cùng.

Có một người nhà đi cùng ngồi cạnh giường bên cạnh, cứ nhìn xuống một khối lập phương kỳ lạ trên tay, làm sao mà vật đó sáng lên, phản chiếu trên mặt rồi đổi màu. Có rất nhiều thứ phát sáng ở nơi kỳ lạ này.