Cuộc Sống Hằng Ngày Nuôi Gia Đình Của Một Đao Sĩ Thời Xưa

Chương 2.2

Nguyễn Khanh cảm ơn bác sĩ, rời khỏi phòng cấp cứu, trở lại xe ở bãi đậu xe, do dự rồi mở cốp xe.

Trong cốp xe có rất nhiều đồ lặt vặt, mặc dù có đèn chiếu sáng nhưng nhìn không rõ lắm. Cô lại bật đèn điện thoại lên, cúi xuống và nhìn chằm chằm một lúc lâu.

Có dải vải quấn quanh cán đao, đánh giá theo cảm quan chắc đã dùng rất lâu. Dưới ánh đèn, lưỡi đao lóe lên một tia lạnh giá. Không nghi ngờ gì nữa nó chính xác là một thanh đao. Chưa kể còn sót lại những vết máu, trông hơi đáng sợ.

Nguyễn Khanh không kìm được nuốt nước bọt, đóng sập cóp sau lại. Khi cô nhìn lên trần xe bị lõm xuống, nhắc nhở cô rằng những gì xảy ra đêm nay không phải là một giấc mơ.

Ngồi trên xe mà tim vẫn đập thình thịch, một lúc sau cô mới bình tĩnh lại, mở điện thoại lên tìm kiếm, thấy gần đó có một nhà hàng Khai Phong đến đó để làm no bụng trước.

Bệnh viện không gọi cho cô, chứng tỏ người đó vẫn chưa tỉnh lại. Phòng cấp cứu chật ních người, thậm chí không còn một ghế trống. Nguyễn Khanh không vội quay trở lại mà nghỉ ngơi trong nhà hàng trước.

Chuyện xảy ra hôm nay, vừa lo lắng, vừa kỳ quái, khiến tinh thần cô có chút kiệt quệ. Chuông điện thoại bỗng reo lên làm cô giật thót mình, cầm lên xem thì đã gần mười một giờ, là một cuộc gọi lạ từ điện thoại cố định.

Niệm Thất nhảy khỏi một vách đá cao rồi bất ngờ tỉnh dậy! Một người đàn ông đeo mặt nạ đang đưa khuôn mặt của mình lại gần anh ta! Không chút do dự, Niệm Thất cầm một khúc gỗ nhỏ bên cạnh dí sát vào cổ họng đối phương! Nếu đối phương động đậy, anh ta có thể dùng sức ngay lập tức đâm thủng cổ họng của đối phương để gϊếŧ chết! "Anh làm gì vậy! Làm gì vậy!" Một người phụ nữ cao giọng mắng: "Bỏ xuống! Bỏ xuống nhanh! Nằm xuống! Tôi sẽ kiểm tra cho anh!" Giọng thật kỳ lạ, nhưng vẫn miễn cưỡng nghe hiểu được.

Mấu chốt là ... trong giọng nói của đối phương có phần quan tâm. Ngay sau đó, có người đã giữ tay và giật khúc gỗ nhỏ trên tay anh ta ra. Động tác nhanh nhẹn, sức lực không nhỏ nhưng đó chỉ là sức lực của người bình thường.

Thực ra, từ lúc đối phương động thủ, Niệm Thất cũng biết bọn họ đều là người thường, so với anh ta cũng không có uy hϊếp gì. Anh ta bình tĩnh, để đối phương giật khúc gỗ nhỏ trên tay rồi lại đè anh ta xuống.

Mọi thứ thật kỳ lạ. Ngôi nhà, trần nhà sáng như ánh sáng ban ngày, trong chớp mắt vừa tỉnh dậy Niệm Thất còn tưởng rằng bây giờ đang là ban ngày, nhưng anh ta biết mặc dù vào ban ngày, trời không thể sáng như vậy ngay cả khi mở tất cả bức bình phong. Ánh sáng phát ra từ trần nhà, một thứ ánh sáng trắng sáng, mát mẻ. Chiếu sáng rõ mọi ngóc ngách trong nhà.

Nó có phải là một chiếc đèn không?

Nếu đây là một chiếc đèn, nó sẽ trị giá hàng nghìn lượng bạc. Làm thế nào mà có nhiều đèn được khảm trên trần nhà?

Thật hào phóng!

Y phục, giọng nói và cả tóc tất cả đều kỳ lạ. Đối phương là một nam và một nữ . Người nam mặc áo choàng trắng còn người nữ mặc áo màu hồng và quần tây.

Người nữ này vậy mà để trần hai cánh tay và cô ta cũng không ngại ngùng. Tuy rằng khác nhau phong tục, nhưng Niệm Thất không ngạc nhiên. Anh ta đã đi khắp Bắc, Nam, và hiểu biết rất nhiều, anh ta từng nhìn thấy những người phụ nữ ở phía đông thậm chí còn mặc váy ngắn để hở bắp chân. Chính người phụ nữ này đã mắng và giật khúc gỗ mỏng trên tay anh ta lúc nãy. Cô tùy ý ném khúc gỗ mỏng vào một cái xô tròn trên mặt đất, rồi ném một cây gỗ khác lên tủ đầu giường vào cái xô đó.

Cô ta còn hét lên với người ngồi đầu giường bên cạnh: "Gia đình bệnh nhân, chú ý rác nên vứt đi. Sau khi ăn xong đừng chất đống hộp cơm".

Còn có một người nằm ở giường bên cạnh, một người ngồi trên ghế đẩu tròn bên kia, bị mắng xong liền nhanh chóng đứng dậy trả lời một tiếng rồi vui vẻ đi vòng lại đầu giường cầm mấy hộp đựng cơm mua ở cửa hàng nhỏ ném vào cái xô trên mặt đất.

Dù Niệm Thất đang nằm nhưng mắt anh ta vẫn nhanh chóng nhìn qua mọi thứ xung quanh. Bác sĩ cúi xuống, đè đầu anh ta: "Đừng nhúc nhích."

Thân thể của người đó được thả lỏng và không bị uy hϊếp. Niệm Thất không hề động đậy. Bác sĩ từ trong túi áo trên ngực lấy ra một vật nhỏ, dùng ngón tay ấn vào, vật đó thực sự phát sáng.

Niệm Thất lại kinh ngạc một chút.

Đây là bảo bối gì? Sao lại phát sáng?.

.

Đôi lời Edit: Do nam chính là người cổ đại nên văn phong mình dịch cách nói chuyện hay suy nghĩ của nam chính vẫn mang hơi hướng cổ đại nhưng vẫn khiến mọi người dễ hiểu nhé.

Ví dụ: “ Quần áo” thì nam chính sẽ gọi theo kiểu cổ đại là “ y phục”.

Hay áo “blue trắng” của bác sĩ nam chính sẽ nghĩ là “ áo choàng trắng”.

“Người nữ này vậy mà để trần hai cánh tay” cái này là y tá mặc áo ngắn tay nhưng thời cổ đại thì họ ăn mặc kín đáo nên nam chính vẫn nghĩ là “cô này không biết ngại ngùng” khi mặc như vậy á.