Cuộc Sống Hằng Ngày Nuôi Gia Đình Của Một Đao Sĩ Thời Xưa

Chương 1.1

Phía trên những vách đá lởm chởm, mặt trăng thoạt nhìn vô cùng khổng lồ, với vầng hào quang màu tím kỳ lạ mờ ảo.Xa xa mây đen cuồn cuộn đang dồn dập về phía bên này, thỉnh thoảng có tia chớp chớp động trời đất, nghe phảng phất tiếng sấm nổ tung.

Có rất nhiều bóng đen đang nhảy múa trên vách đá cao, ánh sáng kiếm cắt ngang màn đêm và họ đang chiến đấu quyết liệt.

Sự va chạm của lưỡi đao, thỉnh thoảng lưỡi đao bắn ra những tia lửa nhỏ, trong nháy mắt bị tiêu diệt trong đêm, nhanh đến mức người ta không nhìn thấy rõ. Trong chốc lát, trên vách núi trống trải vang lên tiếng leng keng không dứt, đánh không biết bao nhiêu chiêu.

Sát khí khiến người ta nổi da gà.

Nhìn kỹ, hơn mười người đã vây gϊếŧ một người mặc đồ đen.

Người đàn ông mặc đồ đen đã thực hiện xuất thủ tàn nhẫn, tung chiêu vào chỗ hiểm rồi kết liễu đối thủ bằng một thanh đao. Mỗi chiêu đều là một lối đánh ăn miếng trả miếng với đối phương, giữa sự sống và cái chết khiến đối phương phải rút lui .

Đám mây đen cuồn cuộn chẳng mấy chốc đè trên đầu anh ta. Một trong số chúng mờ ảo phát ra ánh sáng màu tím, đó là nơi có thể nhìn thấy mặt trăng vừa rồi. Chỉ là những người đang đánh nhau không thể phân tâm mà ngẩng đầu nhìn lúc này. Những ngọn đuốc đều rơi xuống trong quá trình truy đuổi, màn đêm đen như mực, người mặc đồ đen bị vây gϊếŧ giống như một bóng ma, đột nhiên xông lên trước mặt. Mặc dù biết rằng số người quá đông, người mặc đồ đen cuối cùng sẽ chết, nhưng sinh tử của chính mình cũng chỉ có ở trên dây, không ai dám thả lỏng trong phút chốc.

Sét xuyên qua mặt đất, trời đất bỗng nhiên sáng ngời như ban ngày. Vào thời khắc chói mắt này, người mặc đồ đen đã gϊếŧ liên tiếp hai người! Mọi người đều bị hoảng sợ! Có thể thấy lúc này người đàn ông mặc đồ đen đang sức cùng lực tận. Đám đông hò hét, phối hợp bao vây, từng chút một đẩy người đàn ông mặc đồ đen vào mép vực. Cuối cùng, không có cách nào để người mặc đồ đen rút lui. Trên đường đi, lại thoáng nhìn thấy ánh lửa và bóng người mờ nhạt, càng có nhiều người đuổi theo. Người đàn ông mặc đồ đen nhìn thấy trên tay đám người đó cầm theo cung tên, anh ta biết trước mặt không còn lối thoát, mà phía sau ... là một vách đá. Người đàn ông mặc đồ đen chém ngang ra, lưỡi đao tạo ra tia sáng trong đêm tối, khiến đám người đang đánh nhau trước mặt phải lui lại. Lợi dụng khoảng trống nhất thời này, người đàn ông mặc đồ đen đã nhảy khỏi vách đá cao.

Dĩ nhiên đó không phải là tự sát, trong khi rơi xuống anh ta nhanh chóng rút móng vuốt thép ở thắt lưng của mình. Móng vuốt thép bắn ra, bám chắc tảng đá trên vách đá, làm chậm tộc tốc độ rơi xuống . Nhưng vào lúc này, một tia chớp khác đang chiếu sáng mặt đất! Một luồng ánh sáng trắng kỳ lạ và mãnh liệt, quấn lấy người đang rơi giữa không trung.

Sấm sét vang vọng khắp thế gian, không còn thấy bóng dáng của người đàn ông mặc đồ đen nữa, cứ như vậy biến mất.

Ở một thời gian và không gian khác, không có gió cũng không có mây, nhưng bầu trời đêm trong xanh với những vì sao lấp lánh. Rời xa nhịp sống hối hả của thành phố, một chiếc ô tô đậu xiên xẹo trên bãi sông yên ả ở vùng ngoại ô.

Nguyễn Khanh ngồi trên bãi sông vắng, hút ngụm trà sữa cuối cùng vào miệng. Sau khi nhai và nuốt viên trân châu, cô đứng dậy đập ly trà sữa xì hơi xuống sông!

"Tôi thề! Không bao giờ cho đàn ông một xu nào nữa!"

"Nhìn mặt người ta nữa, tôi sẽ là chó!"

"Không giữ trinh tiết thì chết cho xong!"

Bạn trai kém cô mấy tuổi, còn đang là sinh viên, cao ráo, đẹp trai với đôi chân dài và cơ bụng săn chắc. Nguyễn Khanh bị dung mạo của hắn mê hoặc, đã nuôi hắn hai năm, ăn uống và ở của cô, cô còn nộp học phí cho. Cô cảm thấy rất vui vì đã nuôi được một con chó sói nhỏ, nhưng con chó sói nhỏ đã lừa dối cô.

Dù đối phương có dùng lời ngon tiếng ngọt để thú nhận lỗi lầm và xin tha thứ đến đâu, nhưng hôm nay Nguyễn Khanh đã bắt tại trận rồi trong cơn tức giận đã đuổi hắn ra khỏi nhà.

Cô rời quê đến Giang Thành sống một mình, ở đây chỉ có đồng nghiệp không có bạn bè, ngày mai có cuộc họp ở công ty, cô không thể chơi trò thất tình, say xỉn được. Cơn giận này chỉ có thể tiêu tan ở vùng ngoại ô hoang vắng. Tổn thương tình cảm cũng không phải sâu nặng, bắt đầu chính là nam nữ thành thị lửa gần rơm. Chỉ là không thể không nói đến võ đức, đã ăn ở với cô phải giữ thân cho cô. Nếu không thì cô mất trắng tiền bạc sao?

Đây cũng chính là lý do mà các thần tượng dựa vào fan ủng hộ mình nên không thể yêu đương được. Chuyện tình cảm trong khuôn viên trường đại học là không đáng tin cậy, rồi cuộc hẹn hò mù quáng mà bố mẹ cô gửi đến cũng không đáng tin cậy.

Sau một hồi hối hận đau đớn, cô đã thề với mặt sông sẽ không bao giờ nuôi tiểu bạch kiểm! Dù chó con hay chó sói cũng không muốn nữa! Tiếng hét vang lên trong đêm đen, có tiếng vọng lại mơ hồ. Khi cơn giận có thể được trút bỏ, cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Bắt đầu độc thân ngày hôm nay và bắt đầu một cuộc sống mới vào ngày mai. Nguyễn Khanh thở dài một hơi, cảm thấy tốt hơn khi cô trút bỏ được cảm xúc của mình, sẵn sàng quay trở lại. Nhìn thoáng qua, cô thấy ly trà sữa vừa ném đã bị kẹt trong kẽ đá trên bờ cạn. Vứt rác bữa bãi là không tốt. Nguyễn Khanh nghiến răng, rốt cuộc, cô không thể chống lại những năm tháng rèn luyện giáo dục, cô tháo giày ra, dùng chân trần giẫm lên mặt nước để nhặt nó lên. Nước máy ở thành phố vào giữa mùa hè thì còn ấm áp, nhưng nước ở con sông tự nhiên này vẫn lạnh, đặc biệt là vào ban đêm. Nguyễn Khanh nhanh nhẹn cúi người cầm ly trà sữa lên, vội vàng quay trở lại bờ. Vẩy nước ra khỏi chân và mang lại giày.

Nhìn trái nhìn phải, đây không phải là danh lam thắng cảnh, dưới lòng đường ngoại thành là một con sông hoang vu, chưa nói đến thùng rác, ngay cả ánh đèn cũng mượn ánh sáng trên đường phía xa xa. Nguyễn Khanh không còn cách nào khác đành cầm ly trà sữa, nghĩ muốn bỏ vào túi rác trên xe trước, sau đó về nhà thì vứt.

Khi cô đang đi về lại chiếc xe của mình thì bầu trời bổng nhiên bừng sáng với ánh sáng trắng!