Theo lời Thanh Không, bản đồ địa mạch được Lửa Xanh mang ra khỏi không gian con, vậy thì nó chắc chắn có thể trả về, đây là một suy luận cực kì đơn giản. Anh còn ngẫm ra được việc này, không cớ gì người của trụ sở chính lại không nghĩ tới.
Sự thật là trụ sở chính đã ứng biến rất nhanh, khi xem livestream của Lửa Xanh, bọn họ đã nghĩ tới giả thiết này, chuyên gia nghiên cứu cũng đi theo hướng như vậy. Viện nghiên cứu của trụ sở chính chịu trách nhiệm nghiên cứu bản đồ địa mạch, nhiệm vụ chính của hai nhà nghiên cứu được cử đến thành phố Tấn chỉ là thu thập dữ liệu mà thôi.
Sau khi đưa ra được con số 56 tiếng, viện nghiên cứu ở đầu bên kia đã bắt đầu thảo luận, chuyên gia của các lĩnh vực tập trung với nhau để tìm ra được điểm chung thông qua nhiều năm nghiên cứu về không gian con và sự hiểu biết về đặc tính của các vật phẩm, sau đó triển khai bàn luận trao đổi. Chỉ có 56 tiếng đồng hồ, thời gian quá ngắn, không thể tìm ra được giải pháp để áp chế bản đồ địa mạch trong thời gian ngắn như vậy, thế nên mục tiêu trao đổi của bọn họ là làm thế nào để giảm thiểu thương vong nhất có thể.
– Phải trả về không gian con.
– Bản đồ địa mạch đã không thể rời khỏi Trái Đất trong suốt hai mươi năm, điều thay đổi duy nhất chính là sức mạnh địa mạch trên bản đồ.
Các chuyên gia không hề nghi ngờ về việc Lửa Xanh sẽ dối trá về chi tiết này, bởi vì lời nói dối như vậy rất dễ bị vạch trần. Khi xảy ra nguy hiểm, chính phủ nhất định sẽ thử đưa bản đồ địa mạch vào không gian con, kể cả bây giờ bọn họ có tin vào lời giải thích của Lửa Xanh thì vẫn phải thử một lần.
– Thế nên khi bản đồ trống không chắc chắn sẽ di chuyển được.
– Thật ra bản chất của sức mạnh địa mạch là năng lượng. Tôi đã nghiên cứu trận động đất của nước S vào hai mươi năm trước, lúc đó thành phố Jiaw không có nhiều người qua khỏi, nhưng không một ai còn sống là người dị năng. Thông thường, tỉ lệ sống sót của người dị năng trong thảm hoạ cao hơn người bình thường rất nhiều, như vậy có thể thấy, năng lượng mà bản đồ địa mạch tương thích là năng lượng trong cơ thể người dị năng.
– Nếu như bản đồ tương thích với năng lượng của người dị năng, thế thì người dị năng của Lửa Xanh có thể trả bản đồ thành công. Có lẽ điều này sẽ chứng minh được tốc độ bản đồ hấp thu cơ thể người dị năng sẽ không quá nhanh?
– Còn một khả năng khác, hẳn là có vật phẩm gì đó phong ấn được bản đồ địa mạch nhưng Lửa Xanh đã giấu nó đi.
– Dù thế nào, chúng ta cũng phải chuẩn bị kĩ càng.
…
Phải khẳng định rằng trí tuệ của con người là vô cực, sau cuộc thảo luận, những chuyên gia chưa từng được nhìn thấy bản đồ địa mạch đã có thể phân tích các thuộc tính của bản đồ mà không sai lệch chút nào.
*
Khi Lâm Xuân về nhà, việc đầu tiên là nhắn tin cho Trần Sơ: Em có chuyện muốn nói với anh, giờ nói chuyện có tiện cho anh không?
Lâm Xuân hỏi hệ thống có cách nào mang được bản đồ địa mạch vào không gian con chỉ là để cho chính phủ một lí do mà thôi, chứ cô không định đem bản đồ vào không gian con thật. Bản đồ kinh hoàng như thế, chỉ mất mấy phút đã hút cạn một người dị năng cấp S, sao cô có thể mạo hiểm được. Phải lấy được bản đồ trước đã, để hệ thống tạm thời “thu mua” nó, thế mới là một chiến lược hoàn hảo.
Trần Sơ: Giờ anh không ra ngoài được, không tiện nói qua điện thoại à?
Lâm Xuân: Cũng được ạ, không để bị phát hiện là được.
Trần Sơ: Em đợi anh chút.
Với những gì anh hiểu về Lâm Xuân, cô là một người con gái rất thông minh, nhanh trí nhưng lại không hề cảnh giác chứ đừng nói đến chuyện phòng bị. Điều này liên quan đến việc cô mới trở thành người dị năng được một thời gian, cùng với môi trường sống tương đối đơn giản của cô hồi trước. Dù sao, nếu không nhìn thấy quá nhiều những điều thối nát thì ai lại thích đề phòng bao giờ?
Vì vậy, điều khiến cho Lâm Xuân cảm thấy cần phải cảnh giác chắc chắn là chuyện vô cùng quan trọng.
Trần Sơ cất điện thoại, đứng dậy đi ra ngoài nhà máy, gặp trợ lí Đàm ở ngoài cửa, anh giải thích bâng quơ: “Em ra ngoài một lát, không đi xa đâu.”
Trợ lí Đàm gật đầu, không hỏi gì nhiều.
Trần Sơ ra khỏi kết giới, kích hoạt dị năng, bay về phía hồ nằm bên trái nhà máy.
Khi anh vừa rời khỏi kết giới, Đường Thiên Nguyên đã đi ra, hỏi trợ lí Đàm: “Trần Sơ đâu?”
Trợ lí Đàm: “Ra ngoài rồi.”
Đường Thiên Nguyên cau mày: “Tôi đã bảo phải để nó ở trong đây cơ mà?”
Nếu là ngày thường, trợ lí Đàm sẽ cười ha hả cho qua, nhưng sau một ngày tiếp xúc, anh lẳng lặng chứng kiến cảnh đội trưởng Đường ở Đế Đô bắt chẹt Trần Sơ trong tất cả mọi việc, anh rất khó chịu nên đã trả lời một cách hờ hững: “Đội trưởng Đường, Trần Sơ đang là thành viên của tổ sáu chúng tôi, thằng bé đi đâu, chỉ cần chúng tôi phê duyệt là được.”
Câu nói của trợ lí Đàm gần như đã chỉ thẳng ra rằng, cấp dưới của ông đây, ông đây quan tâm thì liên quan gì đến mi.
Trần Sơ là người dị năng cấp S, khả năng chiến đấu đỉnh cao, nhân tài như thế này đi sang đội nào cũng sẽ được tôn trọng mà thôi. Trợ lí Đàm vẫn luôn phụ trách việc đối ngoại của tổ sáu, anh đã gặp rất nhiều người dị năng của các tổ khác, chưa kể đến người cấp S, một số kẻ cấp A khi gặp người dị năng có cấp bậc thấp hơn mình cũng đã ra vẻ ta đây rồi. Còn Trần Sơ thì khác, mạnh mẽ, tử tế, không hề tỏ vẻ hơn người. Một người tốt như thế, bạn không thể được voi đòi tiên với người ta chỉ vì người ta tốt tính và không so đo với bạn.
Trần Sơ lành tính nhưng anh thì không.
Đường Thiên Nguyên giận quá hoá cười: “Được, giỏi lắm.”
Tổ sáu ở thành phố Tấn chỉ là một đội dị năng cấp ba nhỏ bé, nếu năm năm trước không có Trần Sơ gia nhập thì tổ sáu thậm chí còn chẳng tìm được một người dị năng cấp A. Bây giờ cái tổ bé tí này lại dám lên mặt với ông, bởi vì có Trần Sơ nên to gan hơn rồi à?
Trợ lí Đàm còn lâu mới quan tâm đến việc ông ta tự dưng dở chứng, thản nhiên nói một câu “Tôi còn có việc” rồi rời đi, chẳng thèm để ý đội trưởng Đường ở Đế Đô đã điên tiết đến mức nào.
Trợ lí Đàm không muốn động vào Đường Thiên Nguyên, thứ nhất là vì ông ta thuộc trụ sở chính, thứ hai là vì đội Hổ Trắng thật sự rất mạnh, nhưng nếu so ra, sức mạnh chân thực của tổ sáu cũng không kém cạnh chút nào. Tại sao lại nói là sức mạnh chân thực, bởi vì trong tài liệu của chính phủ, dường như tổ sáu chẳng có ai biết đánh nhau ngoài Trần Sơ, từ Trần Sơ trở xuống chỉ có một người cấp B, còn đâu toàn người cấp C, nhân viên mới nhậm chức năm nay lại là một người cấp F. Vậy nhưng thực chất, cấp C là cấp yếu nhất trong tổ sáu.
Người cấp C yếu nhất chính là anh, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng anh là người đàng hoàng duy nhất trong tổ. Lâm Xuân thì khỏi cần nói, mới đầu tuyển con bé vào tổ sáu vì cấp bậc dị năng của con bé thấp, có thể ở lại làm việc hành chính, xong rồi sao? Đủ các loại vật phẩm kì lạ, nội cái mái tóc của Sadako và chiếc mõ của hoà thượng đã là vật phẩm cấp S rồi.
Những người còn lại, chẳng đứa nào có tham vọng hết. Ví dụ như Thanh Không, vì liên quan đến dị năng nên cậu ấy rất kháng cự việc thăng cấp, nhưng dù không làm gì thì mấy năm nay cũng đã lên đến cấp B. Còn Vua Biển ư, vận may “cớt chó” cực đỉnh, lúc mới thức tỉnh là một người cấp C, sau mấy lần vào không gian con thì đã lên cấp A rồi. Bây giờ Vua Bẩn cũng đã là người dị năng cấp A, nhưng trong tài liệu của chính phủ thì thằng bé vẫn cấp B như lúc mới thức tỉnh. Cả ba đứa đã thăng cấp hết rồi nhưng nhất quyết không chịu báo cáo, mỗi năm phải đổi mới tài liệu mà đứa nào cũng ghi mình là người cấp C.
Rõ ràng đi đến trụ sở chính sẽ có chức vị, tài nguyên và khả năng phát triển tốt hơn nhưng mấy đứa vẫn sẵn lòng ở lại cái chốn cỏn con này ăn no chờ chết.
Tóm lại, nếu như đánh nhau thật, thực lực của tổ sáu cũng đủ để xứng đôi với tổ dị năng cấp một.
Sống lưng trợ lí Đàm thẳng tắp, chẳng sợ gì sất.
*
Trần Sơ bay qua hồ, dừng lại ở một khu rừng đối diện với hồ nước, chắc chắn xung quanh không có ai rồi mới gọi điện cho Lâm Xuân.
Điện thoại được bắt máy rất nhanh.
Trần Sơ: “Nói chuyện được rồi.”
Lâm Xuân đã nghĩ xong lời giải thích nên cô hỏi luôn: “Anh Trần Sơ, anh có thể lấy được bản đồ địa mạch nữa không?”
Ánh mắt Trần Sơ thay đổi: “Sao em lại hỏi như vậy?”
Cô nói tiếp: “Nếu em nói em có cách xử lí bản đồ, không để nó gây ra tai hoạ cho Trái Đất, anh có tin không?”
Không thể nói cho người ngoài biết về sự tồn tại của hệ thống, Lâm Xuân chẳng có cách nào để giải thích cho sự kì lạ của mình, thành ra cô chỉ đành đánh cược rằng Trần Sơ vẫn sẵn lòng tin tưởng cô dù cô có bất thường thế nào đi chăng nữa.
Bàn tay cầm điện thoại của Trần Sơ bỗng căng ra, mãi không cất thành lời.
“Alo?” Sự yên lặng kéo dài khiến lòng tin của Lâm Xuân ngày càng mai một.
Anh từ từ thở ra một hơi: “Anh đây.”
Cô dè dặt hỏi lại lần nữa: “Anh có tin em không?”
Anh nhìn ánh mặt trời gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, không trả lời cô mà hỏi luôn: “Em cần anh đưa bản đồ địa mạch cho em?”
Anh không nói anh tin cô mà đoán ra ngay ý định của cô sau khi nghe cô nói. Lúc cô nói rằng cô có thể xử lí bản đồ địa mạch, anh cũng rất ngạc nhiên nhưng lại không hề hoài nghi chút nào. Điều gì đã kiến anh tin tưởng cô đến như vậy, có lẽ là vì những thứ kì quái hiếm có khó tìm của cô, cầm bừa một cái thì nó cũng là vật phẩm cấp S.
Lâm Xuân gật đầu cái rụp: “Vâng, có lấy được không ạ?”
Trần Sơ: “Được.”
Anh trả lời không hề do dự, từ lúc Đường Thiên Nguyên bắt anh ở lại nhà máy cùng với những câu nói quái gở mang tính đổ lỗi cho anh vì tai hoạ do bản đồ gây ra, anh đã nhận thức được rằng, dù chính phủ xử lí bản đồ như thế nào, người giải quyết cuối cùng vẫn sẽ là anh.
Lí do anh không phản bác Đường Thiên Nguyên là vì anh không muốn dây dưa với ông ta, thứ hai là vì anh cũng tự nguyện. Tuy anh không thấy có lỗi khi đã gϊếŧ Thales nhưng chính anh là người đã mang bản đồ địa mạch về. Vậy nên, nếu chính phủ quyết định hi sinh một người nào đó để xử lí bản đồ địa mạch, anh sẽ là người thích hợp nhất.
Lâm Xuân vui hẳn lên: “Thế thì phải hành động sớm đừng rề rà, anh mau đưa bản đồ cho em đi, nhỡ đến lúc bản đồ trống không, nó lại bắt đầu hấp thu sức mạnh địa mạch.”
Trần Sơ: “Anh sẽ cố gắng.”
Cô: “Thế bao giờ anh lấy được thì nói cho em biết nhé, anh tìm chỗ nào có TV, em sẽ bò đến ngay, à không, xuyên tới chứ. Hoặc là anh qua gặp em cũng được.”
Anh: “Ừ.”
Cô: “Vậy chốt thế nha.”
Lâm Xuân không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, thậm chí anh còn chẳng hỏi cô định xử lí thế nào mà đã đồng ý ngay lập tức. Nhưng dù sao, giải quyết sự việc một cách tốt đẹp là quan trọng nhất. Sau khi cúp máy, cô đã thả lỏng hơn, vừa rảnh vừa chán nên đã rủ Tống Nhiễm Nhiễm đi chơi, ai ngờ cô bạn lại bận quá nên cô đành ghé qua escape room, định giở trò cũ, đóng vai nhân vật để doạ người chơi.
Còn bên phía công viên, Lâm Xuân – người đã giành được một trăm nghìn điểm công đức nói rằng mình sẽ không đến đấy trong một thời gian ngắn.
Đầu bên kia, Trần Sơ cúp điện thoại, quay về nhà máy.
Anh rất dứt khoát khi đồng ý với Lâm Xuân, nhưng thâm tâm anh hiểu rõ, khó mà lấy được bản đồ địa mạch trước thời hạn. Bản đồ là vật phẩm tai hoạ, hơn nữa nó còn sắp mất kiểm soát, chính phủ tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện đưa nó cho ai hết, chắc chắn sẽ cất giữ nó đến thời khắc cuối cùng, đảm bảo tất cả mọi chuyện đều nằm trong tay mình.
Điều này không có nghĩa là phía chính phủ không tin tưởng người dị năng của mình mà là một sự cẩn thận thiết yếu mà thôi.
Nhưng chẳng sao hết, với Trần Sơ mà nói, có cách giải quyết được bản đồ địa mạch đã là tốt lắm rồi, những thứ khác không quan trọng.
Sau khi về nhà máy, anh không dò hỏi Đường Thiên Nguyên ngay lập tức, mình vừa mới ra ngoài một lúc, quay trở lại đã hỏi han chuyện bản đồ thì lộ quá. Anh quay về, nghiêm túc chờ đợi, ngoại trừ lúc ăn tối phải đi ra lấy cơm hộp, thời gian còn lại anh vẫn luôn ngồi ngẩn ngơ trên nóc xưởng.
Mãi đến sáng sớm, Đường Thiên Nguyên đi ra khỏi nhà máy rồi nhìn anh.
Trần Sơ biết, ông ta có lời muốn nói với mình.
Anh bay từ trên nóc nhà xuống, theo ông ta vào phòng.
“Đã quyết định được phương án xử lí bản đồ địa mạch.” Đường Thiên Nguyên nói.
Nhanh vậy sao? Cũng phải, còn khá ít thời gian, hơn nữa sau khi đưa ra giải pháp thì vẫn còn rất nhiều việc phải làm, cho nên phải quyết định càng nhanh càng tốt.
“Tôi cần phải làm gì?” Trần Sơ hỏi thẳng.
– Các chuyên gia nghĩ rằng, khi bản đồ trở thành tờ giấy trống, cũng chính là khi sức mạnh địa mạch biến mất, đó là lúc để di chuyển. Trong tình huống này, chúng ta nhất định sẽ có cơ hội để đưa bản đồ quay về không gian con. Đây là phương án lí tưởng nhất và cũng thích hợp nhất, tuy nhiên lại có hai điều bất lợi, đầu tiên, sức mạnh địa mạch trên bản đồ sẽ hoàn toàn biến mất sau 46 tiếng nữa, nhưng không gian con có thể sẽ mở cổng vào thời điểm đấy hoặc không.
Trần Sơ lắng nghe nghiêm túc, đợi một lúc, thấy Đường Thiên Nguyên vẫn chưa nói đến điểm bất lợi thứ hai, không kìm được hỏi: “Điều thứ hai?”
“Chuyên gia phỏng đoán, một khi bản đồ hấp thu sức mạnh địa mạch của Trái Đất sẽ sinh ra ràng buộc với Trái Đất trong thời gian ngắn, thế thì nó sẽ không thể rời khỏi Trái Đất, vậy nên cần có một người chứa đựng nó và người đó phải đi vào không gian con với nó.” Đường Thiên Nguyên đáp.
Đành phải nói rằng, mặc dù suy đoán của chuyên gia không có nguyên nhân rõ ràng nhưng dường như mọi người đều nhất trí với nhau.
“Tôi sẽ đi.” Trần Sơ đồng ý ngay mà chẳng cần suy nghĩ.
Đường Thiên Nguyên vẫn luôn quan sát nét mặt của anh nên ông ta đã nổi giận lúc thấy anh đồng ý ngay tức khắc mà không hề nhăn nhó. Dẫu rằng ông ta cũng hi vọng như vậy nhưng thái độ của anh đã chọc tức ông, đó là cơn thịnh nộ khi một thứ mình nắm trong tay đang thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.
“Cậu đúng là người thích hợp nhất, nếu đổi sang người dị năng khác thì có lẽ lại không vào được vì người ta gắn bó mật thiết với Trái Đất.” Đường Thiên Nguyên cười gằn.
Trần Sơ nhìn ông ta, ánh mắt không toát lên sự căng thẳng và thấp thỏm khi nghe ông ta nói như vậy mà anh vẫn đáp rất bình tĩnh: “Ông đi tố cáo tôi đi.”
Đường Thiên Nguyên trợn mắt với anh, ông ta không ngờ anh lại phản ứng như thế: “Cậu tưởng tôi không dám à?”
Trần Sơ nhìn ông, không nói câu gì.
Ông ta “hừ” với anh: “Muốn chết à?”
Anh lắc đầu: “Tôi không muốn chết, tôi chỉ không hiểu rốt cuộc ông muốn làm gì? Nếu ông muốn gϊếŧ tôi, ông chỉ cần đến trụ sở chính nói ra thân phận của tôi, thể nào tôi cũng sẽ chết. Nếu ông muốn đe doạ để tôi làm việc cho ông, ông nắm được điểm yếu của tôi, ông biết rõ tôi sẽ thực hiện hầu hết các yêu cầu của ông, không cần ông phải uy hϊếp hết lần này đến lần khác như vậy, sao ông cứ phải lôi chuyện này ra để căm thù tôi, thậm chí còn gây sự với tôi?”
Đường Thiên Nguyên không phải kẻ ngu, ông ta đã nắm được đằng chuôi, cộng thêm tình nghĩa khi xưa, chỉ cần không phải việc gì quá đáng thì nếu ông yêu cầu, anh chắc chắn sẽ làm tất cả. Trong trường hợp này, ông ta chẳng cần thiết phải ghét anh làm gì. Ông ta xử sự như thể mình có thù oán gì với ổng vậy. Kể cả có hận thật đi chăng nữa thì hồi anh còn bé, ông ta không hề đối xử với anh như thế này.
Đường Thiên Nguyên thay đổi tự bao giờ, hình như bắt đầu từ khi anh lên cấp A vào năm mười bảy tuổi. Lúc ấy, anh đã lờ mờ nhận ra thái độ của ông ta đã khác xưa.
Cơ mặt ông ta run lên, chừng như đang cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng: “Nếu không vì Lam Nguyệt thích cậu thì cậu tưởng mình có thể ở lại thành phố Tấn được sao?”
Trần Sơ cau mày, chỉ vì Đường Lam Nguyệt thích anh? Anh thấy đấy là điều viển vông, bởi vì anh cảm nhận được rõ rằng Đường Thiên Nguyên hi vọng Lý Gia Mộc làm con rể mình hơn là anh. Nếu không, ông ta đã chẳng nói với Lý Gia Mộc về chuyện anh khó có thể chết được khi ở trong không gian con.
Đây là bí mật lớn nhất đời anh.
Anh chỉ mới được biết chuyện này vào năm năm trước, vì sự việc trong toà Khoá Hồn, vì thái độ ngày càng kì lạ của Đường Thiên Nguyên nên anh không muốn ở lại đội Hổ Trắng nữa mà đã xin chuyển công tác. Đường Thiên Nguyên không giữ anh lại được nên đã nói cho anh biết về danh tính của anh.
Ông ta cho anh xem một video, trong video là cảnh tượng một linh thể của không gian con đang đẻ con bằng phương pháp sinh mổ.
Hết chương 81.