Sân thượng.
Trần Sơ nhìn bóng người cao lớn quay lưng về phía mình, im lặng một lát mới đi tới.
Đường Thiên Nguyên đợi anh lại gần mới hỏi: “Gặp Lam Nguyệt chưa?”
Trần Sơ: “Đã gặp.”
Nhắc đến con gái, gương mặt ông mới ánh lên nét cười: “Sao thầy không thấy con bé, nó đi đâu rồi?”
Trần Sơ: “Không biết.”
Đường Thiên Nguyên bỗng quay người, nhìn thẳng vào anh: “Mấy năm nay em rất lạnh nhạt với Lam Nguyệt.”
Ông nói bình tĩnh, nhưng giống như đang nhắc nhở anh.
Ánh mắt anh thay đổi, lời nói của Đường Thiên Nguyên khiến anh nhớ về hồi bé, nhớ về ngày đầu gặp Đường Lam Nguyệt: “Đây là Lam Nguyệt – con gái thầy, sau này hai đứa sẽ học chung và tu luyện cùng nhau. Trần Sơ, em phải thay thầy bảo vệ con bé cho tốt, nhất là khi ở trong không gian con.”
Trần Sơ biết, bây giờ Đường Thiên Nguyên nói như vậy, thật ra là đang nhắc nhở anh, anh không có trách nhiệm bảo vệ Đường Lam Nguyệt chu toàn.
Ông ta thấy anh im lặng nên đã nói như thể đang nhạo báng: “Mấy năm nay vì em mà Lam Nguyệt đã đi khắp nơi để thu thập vật phẩm được mang ra khỏi toà Khoá Hồn, đến mức những người dị năng bị nguyền rủa trong toà Khoá Hồn sau khi ra ngoài cũng tìm đến đội Hổ Trắng để hoá giải lời nguyền.”
Trần Sơ không yên lặng nữa, anh ngẩng đầu nhìn Đường Thiên Nguyên: “Vì sao tôi lại có lời nguyền này, đội trưởng Đường cũng biết mà.”
Ánh mắt Đường Thiên Nguyên mới nãy còn dịu dàng nhưng bây giờ đã trở nên cay nghiệt: “Nhưng lời nguyền của em đã được gỡ bỏ rồi mà?”
Nét mặt Trần Sơ thay đổi.
Đường Thiên Nguyên: “Lạ quá, tại sao thầy lại biết nhỉ? Mặc dù em nói với cơ quan cơ mật là mình không lên tầng bảy, nhưng với những gì thầy hiểu về em, nếu vào đó, em không thể không nghĩ đến việc phá bỏ lời nguyền. Vả lại, toà Khoá Hồn sụp đổ, thầy đã điều tra tất cả những người dị năng ở trong đó, nếu không phải do em, chẳng lẽ là Giải Tinh Vũ hay là Lâm Xuân ở tổ em?”
Trần Sơ siết tay lại, trầm giọng nói: “Kể cả lời nguyền của tôi đã được gỡ bỏ, tôi cũng không quay về đội Hổ Trắng.”
Đường Thiên Nguyên cong môi, nở nụ cười như dự đoán: “Đúng là đã hoá giải được, thầy cũng biết, đại tư tế trên tầng bảy sẽ không gϊếŧ em.”
Trần Sơ mím môi không phản bác, anh không thể cãi lại, nếu làm vậy, Đường Thiên Nguyên sẽ chú ý đến Lâm Xuân.
Ông ta nhìn anh, nói tiếp: “Chuyện trong toà Khoá Hồn, em đừng canh cánh trong lòng và nghi ngờ mãi như vậy, Gia Mộc chuyển lời nguyền chết chóc cho em không phải vì muốn em chết thật. Thầy từng nói với nó, ở trong toà Khoá Hồn, em khó mà chết được.”
Đôi mắt Trần Sơ co lại.
Đường Thiên Nguyên đã nói xong, không nhắc lại chuyện cũ nữa mà nói thẳng vào chủ đề chính: “Lần này tổ sáu ở thành phố Tấn bọn em ngăn cản hành động khủng bố của Lửa Xanh rất tốt, trụ sở chính sẽ trao thưởng cho mọi người. Nhất là Lâm Xuân…”
Trần Sơ thấy ông ta nhắc đến Lâm Xuân, bàn tay lại càng siết chặt hơn, nhưng gương mặt anh vẫn thong dong điềm nhiên như cũ.
“Không ngờ con bé là người dị năng không gian bò qua TV đến trụ sở chính của Lửa Xanh tại nước F để cứu người.” Trong chiến dịch chống khủng bố đêm qua, Lâm Xuân vẫn luôn đội tóc giả của Sadako đã bò vào TV để kéo Trần Sơ từ biên giới trở về, lúc đó rất nhiều thành viên của đội thi hành án đã nhìn thấy, muốn nói dối cũng không được, vậy nên trụ sở chính đã biết thân phận của Lâm Xuân. “Trợ lí Đàm nói dị năng không gian của Lâm Xuân khá đặc biệt, chỉ có thể xuyên không thông qua TV chứ chẳng có năng lực tấn công gì, phải vậy không?”
Trần Sơ nói với vẻ thản nhiên: “Lát nữa Lâm Xuân sẽ đến đây, thầy tự ra gặp cũng được.”
Đường Thiên Nguyên gật đầu: “Thầy sẽ gặp. Nhưng mà, nếu chỉ thay đổi không gian thì năng lực này không có quá nhiều tác dụng. Lần trước giải cứu thành công con tin chỉ là đang đánh úp mà thôi, muốn lặp lại hành động như thế, sợ rằng không còn cơ hội nữa.”
Mặc dù khả năng xuyên không của Sadako rất mạnh, nhưng lại rất dễ để ngăn cản, cách đơn giản nhất ấy là cất TV đi, chỉ cần thiếu TV thì ngay cả khi không có kết giới, năng lực của Sadako cũng không thể sử dụng được. So ra, xuyên không có điều kiện không tốt bằng khả năng xuyên không bất cứ lúc nào.
Đường Thiên Nguyên: “Thôi, không nói chuyện này nữa. Nay thầy đến đây để lấy bản đồ địa mạch.”
Trần Sơ thấy ông ta cuối cùng cũng nhắc đến việc bàn giao, không hề do dự lấy cuộn giấy màu vàng đất ra khỏi kho vật phẩm, đưa đến: “Đây là bản đồ địa mạch.”
Đường Thiên Nguyên nhận lấy, mở ra, tò mò quan sát một lúc: “Nghe nói trên bản đồ địa mạch sẽ có mạch đất của khu vực mà nó hấp thu, tại sao trên này lại không có?”
Trần Sơ lắc đầu: “Không biết, lúc tôi cầm vào nó đã như thế này.”
Đường Thiên Nguyên hơi cau mày: “Thầy có thể cảm nhận được loáng thoáng một nguồn năng lượng bất thường, có vẻ khá nguy hiểm, nhưng chắc không có vấn đề gì.”
Ông ta vừa nói vừa cất bản đồ vào kho vật phẩm của mình, định mang về trụ sở chính để nghiên cứu thêm.
Trần Sơ thấy vậy nên đã lấy pháp trượng vong linh ra khỏi kho: “Đây là cây trượng của pháp sư vong linh đã tử vong, tổ bọn tôi không có pháp sư vong linh, thầy mang về nộp cho trụ sở chính.”
Đường Thiên Nguyên cầm lấy, cũng cất vào kho vật phẩm.
*
Ở phòng bệnh dưới tầng, Vân Chu bước vào cùng với đội thi hành án, cậu nhìn liếc qua, chững lại bên cạnh cửa sổ, quan sát Vua Biển đang bị liệt nửa người.
“Bị liệt ạ?” Vân Chu hỏi bệnh của Vua Biển.
“Điếc.” Thanh Không giải thích thay anh: “Bị liệt do linh hồn gây nên.”
Vân Chu sửng sốt, sau khi hiểu ra, cậu lại nhìn Vua Biển bị liệt nửa người với ánh mắt thương hại: “Cháu sẽ cố gắng hết sức.”
Cậu nói xong mới nhớ ra anh bị điếc nên không nghe được.
Vua Biển bị điếc nhưng mắt rất tinh, nhìn thấy sự thương cảm trong mắt Vân Chu, anh hơi căng thẳng hỏi vào nhóm: Sao trụ sở chính lại cử một đứa bé tí tuổi đầu đến đây? Với lại vừa nãy nó nói gì đấy, nhìn em kiểu thương hại với đồng cảm lắm, đừng bảo tai em không chữa được nữa nhé.
Thanh Không nhìn Vân Chu, hỏi: “Tai khó chữa lắm à?”
Vân Chu sững lại, lắc đầu: “Không ạ, vừa nãy cháu đã xem bệnh án, tai không có vấn đề gì to tát, dù cháu không chữa trị thì sau hai ba ngày anh ấy cũng sẽ không phục thính lực thôi.”
Bởi vì người dị năng hệ mộc là thầy trị liệu trời sinh, vậy nên họ cũng sẽ hiểu một ít về y thuật, là hậu duệ của nhà họ Vân, Vân Chu đã được chỉ dạy trong lĩnh vực này từ nhỏ, vậy nên cậu có thể hiểu một số hồ sơ bệnh án.
Vua Bẩn cũng có một nền tảng y học vững chắc, nhưng anh đã buông bỏ sau khi thức tỉnh thành thầy nguyền rủa.
Thanh Không nhắn tin vào nhóm thông báo cho Vua Biển: Tai không làm sao đâu.
Vua Biển thở phào nhẹ nhõm: Thế thì tốt, à mà sao Vua Bẩn lại giả vờ ngủ? Đừng bảo là muốn ra vẻ bệnh nặng để cho người dị năng hệ mộc chữa cho mình trước đấy nhé. Mưu mô!
Thanh Không câm nín: Nhóc con trước mặt em tên là Vân Chu.
Vua Biển chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, sau đó quay sang đứa nhóc đang đứng đọc bệnh án trước giường bệnh của mình, chủ động nói: “Anh không bị thương nặng lắm đâu, em đi xem đồng nghiệp của anh trước đi, cậu ấy vẫn đang hôn mê đấy.”
Gương mặt Vân Chu căng thẳng hẳn lên, ngoảnh mặt đi chỗ khác, nhưng chỉ trong chớp mắt đã phản ứng lại, nói lạnh nhạt: “Ra khỏi ICU thì nghĩa là tình trạng đã tốt hơn rồi.”
Vua Biển nhìn về phía Thanh Không, chẹp miệng, biểu cảm như đang nói: Mối quan hệ của Vua Bẩn với gia đình gay go quá.
Thanh Không không khỏi trợn tròn mắt, hình như IQ của Vua Biển chỉ dành cho phụ nữ thì phải, Vân Chu không quan tâm đến Vua Bẩn mà còn biết anh nó phải vào ICU?
Trong suốt quá trình đấy, trợ lí Đàm không nói câu nào, anh chỉ đứng ở ngoài cửa, lo lắng nhìn ra thang máy. Anh đang lo cho Trần Sơ vừa mới rời đi với Đường Thiên Nguyên, lúc đó cảm xúc của Trần Sơ khá thất thường, đây là lần đầu tiên anh thấy Trần Sơ bất an như vậy.
“Trợ lí Đàm.” Anh không đợi được Trần Sơ bước ra ngoài thang máy nhưng lại thấy Lâm Xuân mang theo rất nhiều đồ ăn đến.
Vân Chu ở trong phòng nghe thấy tiếng Lâm Xuân, vội vàng chạy ra cửa, vẫy tay với chị: “Lâm Xuân.”
Lâm Xuân cũng rất vui khi được gặp Vân Chu, vội rảo bước qua: “Chị mua mì chua cay cho em đấy, em bảo muốn ăn cay đúng không? Mì chua cay trước cổng trường chị ngon lắm.”
Vân Chu đã đói từ lâu, nhận lấy bát mì chua cay, nói cảm ơn với vẻ ngượng ngùng: “Cảm ơn chị.”
– Vào ăn đi.
Lâm Xuân đi vào phòng bệnh, nhìn lướt qua, thấy Trần Sơ không có ở đây, cô thấy hơi lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều mà nhắc mọi người ra ăn món gì đó: “Em mua nhiều lắm, mọi người ăn đi.”
Nói xong, cô còn đặt bát súp gà mình cố tình mua riêng lên chiếc bàn di động của Vua Biển, đang định mang một suất cho Vua Bẩn thì thấy Vua Bẩn đang ngủ: “Vua Bẩn ngủ rồi ạ?”
Thanh Không tiện tay cầm một hộp cơm, nghe Lâm Xuân hỏi, trả lời tuỳ ý: “Hôm qua nó phải phẫu thuật hơn bốn tiếng đồng hồ, tim, gan, lá lách với phổi đều phải chữa hết, tiêu hao năng lượng quá, sau khi ra khỏi ICU thì chỉ tỉnh được một lúc rồi hôn mê đến bây giờ.”
Lâm Xuân chớp chớp mắt, nếu cô nhớ không nhầm, vừa nãy Vua Bẩn còn la hét trong nhóm bảo cô mua bia cho anh.
“Khụ, cay chết mất.” Vân Chu đang ăn trên bàn hình như thấy cay quá nên vội lấy chai nước lọc bên cạnh rót hết nửa chai cho mình.
Lâm Xuân sực hiểu ra ý của Thanh Không, cố tình nói vống lên: “Đúng rồi, hôm qua đánh nhau với pháp sư vong linh, Vua Bẩn sắp khô máu luôn mà. Em cố tình mua gan heo cho anh ấy, không biết bao giờ mới bù lại số máu đấy.”
Lần này Vân Chu lại không phản ứng gì mấy, chỉ vùi đầu vào bát mì.
Lâm Xuân thấy vậy cũng không kể khổ giúp Vua Bẩn nữa, cái việc kể khổ này, nói dai thành nói dại, cứ nói bâng quơ thì sẽ đạt hiệu quả cao nhất.
Bởi vì trợ lí Đàm đã thông báo trước là người của trụ sở chính sẽ đến bệnh viện nên cô đã mua thêm mấy suất cơm, có đông người cũng đủ ăn.
Lâm Xuân nhìn mấy hộp cơm còn thừa, hỏi trợ lí Đàm: “Trợ lí Đàm, anh Trần Sơ đâu ạ?”
Trợ lí Đàm chỉ lên tầng chót: “Đang nói chuyện với người bên trụ sở chính ở sân thượng.”
“Toang rồi!” Bấy giờ Vua Biển bỗng hét lên.
Mọi người giật bắn mình, đồng loạt quay sang giường bệnh, thấy Vua Biển đang ấn điên cuồng vào màn hình điện thoại bằng bàn tay phải mà mình có thể nhúc nhích được, vừa chọt vừa lo lắng nói với trợ lí Đàm: “Diễn đàn, diễn đàn chính phủ.”
Bởi vì không nghe thấy gì nên Vua Biển nói to hơn bình thường, vì căng thẳng quá nên giọng anh còn ánh lên nỗi hoảng loạn.
Tuy Vua Biển là người không đàng hoàng, nói gì làm gì cũng thích giở mấy trò lố bịch, nhưng anh cũng là người dị năng lão làng kinh qua cửa tử không biết bao nhiêu lần, rất ít sự việc có thể khiến anh hoảng sợ. Vậy nên trợ lí Đàm và Thanh Không hiểu ra ngay có chuyện không ổn, đặt hộp cơm trong tay xuống, đi lấy điện thoại của mình.
Trợ lí Đàm vừa mới cầm máy thì chuông điện thoại đã vang lên. Anh nhìn số máy gọi cho mình, đi vào nhà vệ sinh ngay lập tức rồi đóng cửa lại.
Bây giờ Lâm Xuân và Thanh Không đã đăng nhập vào diễn đàn chính phủ, không chỉ bọn cô mà ngay cả Vân Chu và hai người đồng nghiệp thuộc đội thi hành án cũng vô thức dừng đũa vì hành động của Vua Biển, lấy ra điện thoại của mình. Chỉ có Vua Bẩn vẫn nằm yên trên giường bệnh, chỉ hơi nhướng mi lên.
Lâm Xuân đã quá quen thuộc với diễn đàn chính phủ, ngay khi đăng nhập, cô đã quen đường quen nẻo ấn vào khu topic, đi thẳng đến tin hot trên đầu trang chủ.
Lửa Xanh đang livestream, mau xem đi.
Lửa Xanh livestream bởi vì cuộc tấn công khủng bố tối qua thất bại à? Lâm Xuân nghĩ vậy, ấn vào link, nhảy sang trang web livestream.
Trong livestream, một thành viên của Lửa Xanh mặc áo choàng đen, đeo huy hiệu Lửa Xanh, đeo mặt nạ đang nói chuyện với máy quay: “Hôm qua tại biên giới phía Bắc Trung Quốc, người dị năng Trung Quốc đã gϊếŧ chết trưởng lão Titus của Lửa Xanh chúng ta, đồng thời cướp đi vật phẩm tai hoạ bản đồ địa mạch.”
– Titus là người dị năng hệ thổ cấp S đúng không? Chết rồi à? Quá tốt rồi.
– Sợ chưa, những người xúc phạm đất nước của chúng tôi sẽ bị trừng phạt bất kể họ ở đâu xa.
– Thậm chí còn bị mất vật phẩm tai hoạ, còn đích thân livestream thừa nhận, Lửa Xanh chịu nhục rồi hả?
– Đây là livestream chịu nhục?
Người đeo mặt nạ nhìn lướt qua khu bình luận, cười khẽ rồi nói: “Đúng vậy, Lửa Xanh rất khâm phục sức mạnh của Trung Quốc, lần này cũng thua tâm phục khẩu phục.”
– Nhận thua thật?
– Sao tôi cứ thấy mùi mờ ám ở đây?
– Chắc chắn là có âm mưu rồi.
Giễu cợt là một chuyện, nhưng Lửa Xanh lại thừa nhận mình thua, cư dân mạng thấy rằng không thể có chuyện như vậy được. Nếu Lửa Xanh chỉ bị gϊếŧ một hai người dị năng cấp S, mất mấy vật phẩm mà đã nhận thua thì bọn chúng đã không trở thành tổ chức dị năng khủng bố khiến các nước phải đau đầu.
Người đeo mặt nạ trong video vẫn nói tiếp: “Để thể hiện sự thán phục của Lửa Xanh, Lửa Xanh quyết định công bố phương pháp sử dụng bản đồ địa mạch, cho chính phủ Trung Quốc khỏi phải tìm tòi nghiên cứu. Bản đồ địa mạch là vật phẩm mà thành viên Lửa Xanh lấy được trong không gian cấp S từ hai mươi năm trước, bởi vì sức mạnh của nó vượt qua cấp S, còn có thể gây ra động đất nên được mệnh danh là vật phẩm tai hoạ.”
Để giúp cho lời giải thích của mình sinh động hơn, gã đeo mặt nạ còn cầm tấm bản đồ con con trên bàn lên rồi mở ra: “Trong tình huống bình thường, bản đồ địa mạch sẽ có hình dạng như thế này, nó sẽ chủ động ghi chép mạch đất ở khu vực mà nó hấp thu, đồng thời vẽ ra bản đồ địa mạch tương ứng. Đây là bản đồ thành phố Jiaw của quốc gia S hai mươi năm trước, đó cũng là dáng vẻ của bản đồ địa mạch cách đây hai mươi năm.”
Hai mươi năm trước, thành phố Jiaw của nước S xảy ra một trận động đất cấp tám, chỉ diễn ra trong một buổi tối mà dẫn đến vô số thương vong, lũ lụt khắp nơi. Khi động đất mới phát sinh, tất cả mọi người đều cho rằng đấy là thảm hoạ tự nhiên, mãi đến năm năm sau, tổ chức chống khủng bố quốc tế tóm gọn một thành viên của Lửa Xanh mới biết được chân tướng từ hắn. Đến nay, bản đồ địa mạch mang tính tai hoạ đã chính thức bước vào tầm ngắm của tổ chức chính phủ ở mọi quốc gia, các nước cũng tích cực ngăn chặn.
Tuy nhiên, kể từ đó, Lửa Xanh không dùng bản đồ địa mạch nữa, vậy nên sự hiểu biết của các tổ chức chính phủ chỉ giới hạn ở suy đoán và nhận thức của một số người sống sót sau trận động đất, họ hiểu rằng bản đồ địa mạch phải được chôn trong lòng đất để hấp thụ sức mạnh của mạch đất, nhưng họ lại không biết các điều kiện và lưu ý khi sử dụng.
Sau khi gã đeo mặt nạ mở bản đồ ra, gã lại cầm lấy một tờ giấy trắng có cùng kích thước, show ra trước ống kính: “Mà hai mươi năm trước, lúc bản đồ địa mạch được mang ra khỏi không gian con, nó có hình dáng như thế này.”
– Là sao? Nghĩa là lúc bản đồ địa mạch mới ra ngoài, nó là một tờ giấy trống?
– Lúc đó bản đồ địa mạch chưa hấp thu sức mạnh địa mạch nên trống không là đúng rồi.
Trong khu bình luận, cư dân mạng rối rít phân tích, còn mọi người trong tổ sáu đã được quan sát bản đồ địa mạch thì đều thấy như bị búa bổ vào đầu, ai cũng chết lặng.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, đôi mắt kinh hoàng cùng viết nên một câu: Chúng ta lấy được bản đồ địa mạch trống không.
Dường như đã nói đến điểm mấu chốt, gã đeo mặt nạ nhếch môi, lộ cả nụ cười ra khỏi mặt nạ, gã cười đắc ý: “Mà vừa nãy Trung Quốc cướp được bản đồ địa mạch, nó cũng trông như vậy.”
Khi hắn nói ra câu này, khu bình luận đã bùng nổ ngay tức khắc.
– Để tôi lược lại, lúc ra khỏi không gian con, bản đồ địa mạch là tờ giấy trống, sau khi hấp thu sức mạnh địa mạch thì sẽ vẽ ra mạch đất tương ứng trên chỗ trống đó. Bây giờ hai mươi năm đã trôi qua, bản đồ địa mạch lại rỗng tuếch. Tại sao lại như thế, sức mạnh địa mạch sẽ biến mất?
– Vì sao Lửa Xanh lại cố tình nói ra chi tiết này, đã thế còn giải thích cặn kẽ như vậy.
– Kết hợp lời giải thích của hai bạn ở trên, tôi có một phỏng đoán rất kinh khủng, nghĩ thôi đã phát khϊếp rồi.
– Lầu trên ơi tui cũng vậy. TruyenHD
– +1.
Gã đeo mặt nạ không khiến cho mọi người phải sốt ruột, loáng chốc đã đưa ra câu trả lời: “Đây là đặc tính của bản đồ địa mạch, trên bản đồ nhất định phải có mạch đất, nếu như không có, nó sẽ chủ động vẽ lại từ đầu.”
– Choang!
Vua Biển bất ổn, làm cho bát súp gà rơi xuống đất. Anh là người dị năng hệ thuỷ nhưng lại khiến súp gà văng ra sàn, điều đó có thể thấy được anh đang cực kì mất bình tĩnh.
Trong video, gã đeo mặt nạ vẫn đang nói: “Hai mươi năm trước, trận động đất ở thành phố Jiaw nước S không phải do Lửa Xanh cố ý gây ra, là do bản đồ địa mạch đã rơi xuống Jiaw nên mới dẫn đến động đất. Ta biết, bọn ta nói vậy các người sẽ không tin, cho nên hai mươi năm qua chúng ta cũng không giải thích mà chỉ im lặng thừa nhận chuyện này. Trong thời gian đó, chúng ta vẫn luôn muốn phá huỷ vật phẩm này, nhưng đã thử đủ các cách vẫn không thể huỷ diệt được nó. Bọn ta đã thử đưa nó về không gian con, ném vào không gian hỗn loạn nhưng nó không thể trở lại không gian con được. Trưởng lão của Lửa Xanh đoán rằng, có lẽ bản đồ địa mạch có mạch đất của không gian chủ nên đã hình thành mối liên hệ với không gian chủ, thành ra nó không thể nào bị lấy đi được.”
– Sau hai mươi năm, bản đồ địa mạch đã trắng xoá, phải vẽ lại từ đầu, khéo sao lại rơi vào tay Trung Quốc. Lửa Xanh chỉ có thể thông báo cho tổ chức chính phủ Trung Quốc tất cả những gì chúng ta biết, hi vọng chính phủ Trung Quốc có thể xử lí vật phẩm tai hoạ này một cách ổn thoả, tránh tái diễn thảm hoạ ở thành phố Jiaw của nước S hai mươi năm trước.
Nói xong, gã đeo mặt nạ trong video còn rất “lịch lãm” cúi chào với ống kính.
“Thằng khốn!” Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng gào thét điên người của trợ lí Đàm.
Hi vọng chính phủ Trung Quốc có thể xử lí vật phẩm tai hoạ này một cách ổn thoả, tránh tái diễn thảm hoạ, có cl!
Nếu bản đồ địa mạch đúng như lời Lửa Xanh nói, không thể bị huỷ hoại, không thể ném vào không gian con, một khi bản đồ trống không thì nhất quyết phải vẽ lại mạch đất, vậy trên đời này chẳng có cách nào ngăn cản được nó. Điều duy nhất Trung Quốc có thể làm được, ấy là tìm một chỗ để bản đồ hoàn thành bản vẽ, cố gắng giảm thiểu thương vong và thiệt hại.
Bọn Lửa Xanh cố tình, chúng cố tình đưa bản đồ sang Trung Quốc. Hơn nữa, chúng livestream là để thông báo cho toàn thế giới biết, bản đồ địa mạch đã nằm trong tay Trung Quốc, nếu động đất xảy ra ở bất kỳ quốc gia nào khác ngoài Trung Quốc, thì tức rằng Trung Quốc là kẻ tội đồ.
Lửa Xanh dùng bản đồ địa mạch để đẩy Trung Quốc ra đứng mũi chịu sào.
Đây là âm mưu, là cuộc tấn công khủng bố thật sự của Lửa Xanh dành cho Trung Quốc.
Hết chương 78.