Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 52: Tầng bảy

Mặt mũi ấy mà, cứ độn thổ nhiều rồi cũng thành quen thôi.

Trong tiếng cười nhạo báng đầy tàn nhẫn của Vua Biển, Lâm Xuân ngồi chồm hổm dưới đất lẳng lặng đếm số đá sức mạnh. Vua Biển nhìn qua, tự dưng không cười nổi nữa.

Vcđ người ta kiếm được cả đống tiền thì mất mặt có làm sao, một lần mất mặt mà đáng tiền như vậy thì anh cũng chả ngại gì hết.

“À thì…” Vua Biển ra vẻ lấy lòng: “Vật phẩm của em, người khác có dùng được không?”

Vua Biển ngưỡng mộ thật sự, anh cũng muốn trải nghiệm cảm giác được trấn lột tiền trong toà Khoá Hồn, đúng, hành động của Lâm Xuân trong mắt anh là đang giựt tiền, hơn nữa còn ngang ngược đến mức cướp tiền ngay trước mặt chủ nhà, chủ nhà có báo cảnh sát cũng chẳng đọ được với cái loại trộm cắp này.

Lâm Xuân nhìn Vua Biển: “Anh cũng muốn đi bòn đá sức mạnh à?”

Vua Biển nghĩ rằng Lâm Xuân đang hiểu nhầm là anh muốn cướp đá sức mạnh, mặc dù sâu thẳm trong đáy lòng anh cũng rất muốn, nếu Lâm Xuân không phải đồng nghiệp của anh thì anh đã ra tay luôn rồi: “Không, anh chỉ muốn trải nghiệm kɧoáı ©ảʍ được làm ông cụ thôi, tiện thể… Nếu được, anh muốn trao đổi một vật phẩm cũng rất lợi hại.”

Lâm Xuân ngạc nhiên: “Vật phẩm cũng trao đổi được cơ ạ?”

Vua Biển: “Tất nhiên là được, mặc dù toà Khoá Hồn quy định mỗi người chỉ được mang một vật phẩm ra ngoài, nhưng không có quy định một khi đã lựa chọn thì không thể thay đổi.”

Cô: “Thế anh muốn đổi vật phẩm gì?”

Anh không trả lời ngay mà hỏi tiếp: “Vật phẩm của em có năng lực cấp mấy, lên được tầng sáu không?”

Cô: “Em mới vào toà Khoá Hồn lần đầu mà anh còn hỏi em?”

Anh: “…”

Cô: “Anh muốn lên tầng sáu lấy vật phẩm?”

Anh: “Càng ở tầng trên thì vật phẩm càng mạnh, nếu có cơ hội thì tất nhiên phải lấy món nào đỉnh nhất chứ.”

Lâm Xuân ngẫm nghĩ một lát, sau đó gỡ miếng sticker trên người mình xuống, đưa cho Vua Biển.

Anh ngạc nhiên, sung sướиɠ cầm lấy: “Anh được dùng vật phẩm của em à?”

Cô lắc đầu: “Em không biết, nhưng anh cứ thử xem.”

Anh: “…”

Được thử tuỳ ý à? Anh muốn lên tầng sáu, nhỡ thử phát ngoẻo luôn thì sao?

Vua Biển đang thầm oán trách sự khùng điên của Lâm Xuân, Trần Sơ bỗng phất tay, chủ động dán miếng sticker lên người anh, sau đó còn vỗ vai anh khích lệ dưới ánh mắt ngạc nhiên của anh: “Đi đi, tao nghĩ mày không sao đâu.”

Anh nhìn chằm chằm Trần Sơ với ánh mắt không thể tin nổi, tao là bạn thân mày bao nhiêu năm trời mà mày lại bẫy tao thế này?

Vua Biển từ chối, giơ tay gỡ miếng sticker: “Tao thấy mày đi là hợp nhất, mày mạnh nhất rồi, đừng nói đến chuyện có nhóc hồ lô, kể cả không có lũ nhóc thì mày vẫn có thể đi từ tầng sáu xuống an toàn.”

Trần Sơ ghìm anh lại, không cho anh gỡ sticker xuống: “Tao không muốn trải nghiệm kɧoáı ©ảʍ của việc làm ông, mày cứ đi đi.”

Vua Biển: “Đại ca ơi, em không chắc chắn mình sẽ lên tầng sáu thành công đâu.”

TruyenHD

Bấy giờ Lâm Xuân mới lên tiếng: “Anh muốn trải nghiệm kɧoáı ©ảʍ của việc làm ông còn gì? Đâu nhất thiết phải lên tầng sáu, tầng bốn, tầng năm là được rồi. Đợi đến khi xác nhận được anh có thể sử dụng món đồ này thì lên tầng sáu cũng không muộn.”

Vua Biển bỗng ngớ ra, đúng, chưa chắc chắn thì không cần phải lên tầng sáu, còn lên tầng bốn thôi thì anh chắc ăn là mình sẽ thoát được.

Nghĩ vậy, anh đã thoải mái hơn: “Thế cũng được, anh lên tầng bốn thử xem sao, tiện thể lấy thêm mấy viên đá sức mạnh cho em. Nếu anh dùng được vật phẩm của em thì đúng là trâu bò.”

Bây giờ, tác dụng của nhóc hồ lô là bếch người dùng quay về chỗ cũ khi người ta gặp phải nguy hiểm. Người bình thường sử dụng với mục đích bảo vệ tính mạng của mình, nhưng nếu để cho người có năng lực mạnh hơn sử dụng thì những điều nó có thể làm được đã khác hoàn toàn.

Lấy toà Khoá Hồn làm ví dụ, từ tầng một đến tầng ba là chế độ thư giãn, đá sức mạnh và vật phẩm trong phòng không có kết giới bảo vệ, người dị năng chỉ cần thoát khỏi lời nguyền và bước vào căn phòng sẽ mang được đồ đi. Nhưng từ tầng bốn trở lên thì khác, càng lên cao, đá sức mạnh và vật phẩm trong phòng đều có kết giới dị năng, người dị năng muốn cầm đồ đi thì nhất định phải phá vỡ kết giới. Với tình hình như thế, dù Lâm Xuân có thể đi lên nhưng cô sẽ không lấy được bất cứ món đồ gì.

Vua Biển vẫy tay với hai người, cất bước lên tầng bốn.

Lâm Xuân và Trần Sơ thì cùng quay đầu nhìn chằm chằm miếng sticker trên tường, muốn coi xem lát nữa có nhóc hồ lô bay ra hay không.

Tầng bốn, Vua Biển tự tin đi lên, khi anh vừa bước vào, linh thể tầng bốn đã nhìn lại ngay tức khắc, đôi mắt màu xanh u tối lạnh lùng, bầu không khí bỗng lạnh hẳn đi, mang một vẻ tiêu điều xơ xác.

Trái tim anh thắt lên, dị năng trong người tuôn trào, triệu hồi nguyên tố nước vào không khí, tạo thành bức bình phong để bao bọc thân mình.

Linh thể tầng bốn nhìn thấy tấm khiên hệ thuỷ trên người Vua Biển, mở miệng nói ra một chuỗi: “#¥#@%¥#.”

Vua Biển: “Xin lỗi nhá, không hiểu gì hết, tôi đến để lấy đá sức mạnh, nhà ngươi để đá sức mạnh trong phòng nào đấy?”

Anh nói tới nói lui nhưng cũng chẳng trông chờ vào việc linh thể sẽ hiểu lời mình nói, anh tự bước vào một căn phòng ở gần đây. Đi đến trước cửa, mở ra, nhìn thấy bên trong là một con búp bê đang mỉm cười.

Vua Biển: “Hơ, mày nguyền rủa nhiều người lắm rồi mà.”

Anh không định đổi vật phẩm dị năng ở trên tầng bốn, anh quay đầu nhìn sang căn phòng thứ hai rồi đi đến, mở cửa, đập vào mắt anh là một hòm đá sức mạnh. Anh giơ tay lên, tung chưởng phá vỡ kết giới, rảo bước vào phòng.

Đồng thời, anh cảm giác một hơi thở lạnh lẽo đang tấn công mình.

Bắt đầu nguyền rủa rồi?!

Vua Biển chỉ lấy một viên đá, chẳng thèm cầm thêm viên nữa, dựa vào cảm giác, mau chóng tránh sang bên trái.

** má, nhóc hồ lô đâu rồi?

Một người có sức chiến đấu bằng không như Lâm Xuân có thể mang tận mấy chục viên đá sức mạnh về cùng một lúc, không có nghĩa lí gì mà một người cấp A lại chỉ cầm được một viên cả. Vậy ra, vật phẩm của Lâm Xuân chỉ có mình cô sử dụng được?

Bấy giờ, ở cửa ra dưới tầng ba, Trần Sơ cảm nhận được nguồn năng lượng đang gây chấn động bên trong kết giới, anh đoán là linh thể tầng bốn đã bắt đầu nguyền rủa, mà nhóc hồ lô lại chẳng hề xuất hiện, anh nhìn Lâm Xuân: “Có lẽ, chỉ em mới dùng được vật phẩm này thôi.”

Nhưng lúc này Lâm Xuân không có thì giờ để nói lý với Trần Sơ, bởi vì cô đang cãi nhau với hệ thống.

“Tại sao tôi còn phải trả 49 điểm công đức?” Một giây trước, hệ thống vừa mới hiện ra lời nhắc.

Bảy nhóc đã xuất hiện, nếu muốn sử dụng bảy nhóc nhiều lần, vui lòng trả 49 điểm công đức.

“Mời xem lưu ý.” Hệ thống bình tĩnh đáp trả.

“Lưu ý của cậu cũng không hợp lí, sticker ông cụ đã là của tôi rồi, tôi được toàn quyền sử dụng nhóc hồ lô suốt đời.” Lâm Xuân cáu bẳn nói.

“Cô có quyền sử dụng nhóc hồ lô cả đời, hệ thống thu tiền bảo vệ thôi.” Hệ thống trả lời.

“Tiền bảo vệ cái cmm, nhóc hồ lô còn cần cậu bảo vệ à?” Đây là kiểu lừa đảo trắng trợn.

– Nếu không được hệ thống bảo vệ, nhóc lớn sẽ không có sức, nhóc hai sẽ bị cận thị, cơ thể nhóc ba sẽ mềm oặt đi, nhóc bốn không thể phun ra lửa…

– Ngưng ngưng ngưng, cậu chỉ thay đổi cách thức thu tiền thôi mà? Tôi thấy cậu ghét tôi vì tôi chỉ cần chi 99 điểm công đức đã lấy được sticker ông cụ đấy.

Hiếm khi nào hệ thống không cãi lại như thế này.

“Đúng quá mà!!!!!” Lâm Xuân nổi đoá.

“Có muốn dùng nữa không, đồng nghiệp cô đang bị nguyền rủa đấy.” Hệ thống quyết định không tranh cãi với cô về vấn đề này nữa.

“…” Hệ thống khiến cô câm nín không nói nên lời, thật ra đấy mới là tầng bốn, nếu không có nhóc hồ lô thì Vua Biển vẫn thoát thân được, nhưng nghĩ đến việc trước khi đi, Vua Biển đã bảo sẽ mang đá sức mạnh về cho mình, cô ngẫm nghĩ một lát, vẫn đồng ý theo yêu cầu của hệ thống, trả 49 điểm công đức, hếu không lát nữa Vua Biển mang đá sức mạnh về, cô không nỡ lấy mất.

– 49 điểm công đức.

Ngay khi trừ điểm công đức, tiếng hát quen thuộc đã vang lên, nhóc lớn hiện ra: “Ông ơi, con tới cứu ông đây.”

Sau đó từ bỏ ông cũ Lâm Xuân một cách dứt khoát, chạy nhanh lên tầng bốn để cứu ông mới.

Đây là lần đầu tiên Lâm Xuân đứng ngoài quan sát vật phẩm của mình, buộc phải thừa nhận rằng, chỉ cần nhân vật chính không phải mình thì cảnh tượng này hề hước kinh khủng.

“Phụt~~” Cô không kìm được, bật cười thành tiếng, nhưng nhớ đến việc mình là người bắt đầu, cười Vua Biển thì không khác nào đang cười vào mặt mình nên cô đã tem tém lại.

Trần Sơ cũng buồn cười, đang định cất lời, cầu thang đã vang lên tiếng bước chân. Hai người nhìn sang, thấy nhóc lớn đang bế Vua Biển cao hơn mét tám bằng cả hai tay, chạy bình bịch về, ra đến chỗ dán sticker thì ném anh xuống đất: “Ông ơi, mình về nhà rồi.”

Vua Biển đang hưởng thụ niềm vui khi được làm ông, bất thình lình bị vứt xuống đất như hòn đá vỡ, nhưng may mà anh dày thịt nên không đau lắm.

Lâm Xuân cười tít mắt bước tới: “Cảm giác được làm ông thế nào?”

Vua Biển lộn mình đứng lên, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Vật phẩm của em người khác cũng dùng được, nhưng hình như hơi lâu.”

Ban nãy, khi anh định tự cứu lấy mình thì nhóc hồ lô mới lững thững đi đến, nên anh chỉ kịp lấy thêm một viên đá sức mạnh, không thể lấy thêm mấy viên nữa.

“À… Thế hả?” Lâm Xuân gượng gạo ho khan một cái, quyết định không nói cho anh biết lí do cụ thể khiến hồ lô trì trệ là gì.

Vua Biển cũng không nghi ngờ, có chết anh cũng không ngờ được, lúc anh vào sinh ra tử, đồng đội tuyệt vời của anh vẫn còn tâm trạng để trả giá với người ta: “Cho em này, anh lấy hai viên to nhất đấy.”

Anh ném đá sức mạnh trong tay cho Lâm Xuân, cô nhận lấy, vui tươi hớn hở, ngoảnh lại đưa cho Trần Sơ.

Cảnh tượng này gợi lên trong Vua Biển một nỗi khó chịu vô hình, sao cứ có cảm giác mình đi làm vất vả để kiếm tiền nhưng vợ mình lại cầm tiền của mình đi nuôi trai bao thế nhỉ?

Lúc này, Trần Sơ cũng nhìn sang Vua Biển, anh chột dạ, vội vàng tránh đi ánh mắt của bạn. Trần Sơ khó hiểu cau mày, nhưng cũng không nghĩ ngợi gì, chỉ hỏi: “Mày còn lên tầng sáu nữa không?”

Vua Biển đáp ngay: “Lên chứ, sao không lên, tao không chỉ muốn lên mà còn muốn càn quét hết đống đá sức mạnh ở tầng bốn năm sáu đấy.”

Nói xong, anh nhìn Lâm Xuân, thương lượng: “Ở trên có kết giới, em đi cũng không lấy được đâu, anh có thể dùng sticker của em để đi lên mót đá năng lượng, sau đó bọn mình chia nhau mỗi đứa một nửa được không?”

Lâm Xuân đang định đồng ý, bỗng sực nghĩ ra một chuyện, hỏi: “Nếu bọn mình quét hết toà Khoá Hồn, thế thì những người ở bên ngoài sẽ không ra được đúng không?”

Câu hỏi của cô đã khiến hai anh sững lại, toà Khoá Hồn khác những không gian con khác, trong không gian con khác, người ta có thể gϊếŧ linh thể để lấy được đủ số đá sức mạnh, mà ở đó, linh thể đông gấp mấy lần người dị năng, thế nên người dị năng chỉ cần chiến thăng được linh thể là sẽ thu thập được đủ số lượng đá sức mạnh để rời đi. Nhưng toà Khoá Hồn thì khác, trong toà chỉ có bảy linh thể, nếu như trong phòng không có đá sức mạnh, có lẽ bọn họ sẽ không thể thoát khỏi đây.

Trước khi Lâm Xuân xuất hiện, chưa từng có người nào biếи ŧɦái cuỗm hết cả toà Khoá Hồn như thế này, vậy nên chẳng ai nghĩ đến vấn đề này. Trần Sơ và Vua Biển cũng quên mất điều này trong vô thức.

Trần Sơ ngẫm nghĩ, nói: “Hình thái năng lượng bên trong không gian con rất lạ, từng có người đánh chết linh thể trong toà Khoá Hồn, nhưng lần sau toà Khoá Hồn mở cổng, linh thể lại xuất hiện. Thế nên sau khi lấy hết đá sức mạnh trong toà nhà, đá sẽ biết mất hoàn toàn hay sẽ kết đọng lại, mình cũng không biết được. Nhưng, dù muốn kết đọng thành đá, thể nào cũng phải đợi đến khi toà Khoá Hồn mở cổng vào lần sau thì mới kết tụ được.”

Nói cách khác, nếu bọn họ bòn sạch toà Khoá Hồn, không biết lần sau mở cổng nó còn viên đá nào hay không, nhưng lần này chắc chắn là hết đá rồi.

Vua Biển: “Thế thì không hốt nữa, chỉ lấy vật phẩm thôi?”

Xuân Tương~ Chị muốn đá sức mạnh!

Lâm Xuân nhìn lời nhắn màu đỏ rực của hệ thống hiện ra trước mắt mà lẳng lặng lau mồ hôi. Chị Sadako, tình yêu chị dành cho đá sức mạnh chỉ đứng sau đàn anh Trần Sơ thôi.

Vua Biển nhìn mái tóc của Lâm Xuân tự động phe phẩy trong khi chẳng hề có gió, không kìm được mà phải phàn nàn: “Sao động tí tóc em lại ngoe nguẩy ngoe nguẩy thế, hốt vcl. Với cả tóc em có năng lực dịch chuyển không gian, thế có sử dụng trong không gian con được không?”

Trần Sơ cũng tò mò nhìn Lâm Xuân.

Cô lắc đầu: “Không được.” Chị Sadako chỉ có thể bò TV, không gian con không có điện, nhưng lần sau có thể cân nhắc đến việc mang một cái TV vào, không biết có TV thì chị Sadako có bò qua được không. Nếu được, cô sẽ có thêm một vật phẩm bảo vệ tính mạng mình.

Vua Biển: “Thế em đội nó làm gì? Tóc giả dài thế này, đội vào sẽ cản trở hoạt động của mình.”

Lâm Xuân: “Nó có thể giúp em nhặt đá sức mạnh.”

Trần Sơ vỡ vạc, lần trước Lâm Xuân đoạt được tinh thể năng lượng hệ mộc của Sato hình như cũng do mái tóc nhặt.

Vua Biển: “Đỉnh thế à? Năng lực mạnh hơn dịch chuyển không gian nhiều đấy.”

Ở trong không gian con, dù năng lượng mạnh đến thế nào đi nữa thì bạn cũng có thoát khỏi đây được không? Nhưng nhặt đá sức mạnh thì khác, chỉ cần bạn nhặt cả đống là bạn có thể góp được đủ số đá để mở cổng rời đi. Vua Biển bỗng hiểu ra, mấy lần trước Lâm Xuân đã làm thế nào để rời khỏi không gian con một cách thuận lợi.

Loài người đần độn.

Lâm Xuân nhận ra hôm nay Sadako rất lắm lời, chẳng lẽ lúc nãy nhặt đá sức mạnh nhiều rồi nên có sức sống để nói chuyện? Nhưng rõ ràng Vua Biển đang khen chị cơ mà, sao Sadako lại cáu thế?

Vua Biển: “Thế này nhé, anh đi thẳng lên tầng sáu, ở trong kết giới chọn hai vật phẩm, anh lấy một cái còn cái kia để ở cửa kết giới, cho em cầm đi đổi.”

Toà Khoá Hồn có quy tắc, mỗi người chỉ được phép lấy một vật phẩm từ trong kết giới, vậy nên Vua Biển chỉ có thể đưa vật phẩm ra khỏi phòng giúp Lâm Xuân chứ không thể mang nó ra khỏi kết giới, Lâm Xuân phải tự cầm vật phẩm thì mới đi đổi được.

Lâm Xuân đương định gật đầu, mái tóc của Sadako bỗng tách ra một lọn tóc, chọc mạnh vào eo cô, Lâm Xuân “Á” lên, khiến hai anh quay phắt lại nhìn.

Trần Sơ: “Em sao thế?”

“Em không sao, hự.” Lâm Xuân xoa eo: “À thì, hay mình cứ lấy đá sức mạnh đi, bọn mình ăn hôi một nửa thôi, dù gì đá sức mạnh trong toà nhà nhiều thế này, mình không ăn hết là được. Mặc dù em đã lấy hết đá ở tầng ba rồi, nhưng tầng hai vẫn còn một ít, tầng một em chưa động tí gì nên không sao đâu.”

Giống như kiểu chỉ có một cơ hội để nhặt tiền, dù Sadako không nói gì thì cô cũng không định cho qua. Sau chuyến này, làm không tốt là cô thành kế toán tự do luôn đấy.

Hỡi các tiền bối ở không gian con, sau khi em thành kế toán tự do em sẽ làm việc thiện để tích góp công đức cho mọi người. Em chỉ không biết công đức ở Trái Đất có hữu ích cho mọi người ở đây hay không thôi.

Vua Biển gật đầu: “Ý kiến hay đấy, chốt thế nhé, anh đi một lát rồi về.”

Vua Biển lại đặt chân vào kết giới, mà anh thì năng suất hơn Lâm Xuân rồi, thậm chí còn không thua kém bảy đứa hồ lô chút nào, chỉ thấy lúc anh xuống tầng, tay phải anh cầm một quả bóng nước to thật là to, trong quả bóng chứa tất cả các loại đá sức mạnh. Anh còn dùng năng lượng hệ thuỷ để gói nốt nửa số đá còn lại trong phòng, sau đó mang ra ngoài.

Sau khi bòn hết tầng bốn, anh lại đi lên tầng năm, làm y hệt như cũ, rồi lên tới tầng sáu.

Vua Biển lên tầng sáu hai lần, một lần để quét sạch đá sức mạnh, một lần để đổi vật phẩm, theo lời anh nói, thầy nguyền rủa ở tầng sáu quá tàn ác, anh thậm chí còn không thể vác cả đá sức mạnh và vật phẩm về cùng một lúc khi đối phương đang nguyền rủa mình.

Vua Biển sử dụng nhóc bốn rồi mới trả sticker cho Lâm Xuân: “Anh nhét vật phẩm ở đầu cầu thang, em lên cầm rồi đi luôn, đừng có ở lại. Thầy nguyền rủa ở tầng sáu ác lắm đấy, anh nghi là lời nguyền chết chóc.” Cái cảm giác âm u lạnh lẽo ấy, đến anh mà còn thấy sợ, thậm chí anh còn nghĩ rằng, nếu đi thêm mấy lần nữa, nhóc hồ lô cũng không thể gánh nổi.

Nhưng lần này lấy được nhiều đá sức mạnh như vậy thì cũng không lỗ chút nào.

Lâm Xuân vâng với anh, dán sticker lên rồi bước từ từ lên tầng sáu. Khi đến kết giới ở tầng sáu, cô không vào ngay mà lẳng lặng lấy thước của bậc hiền triết ra.

“Hy vọng thầy nguyền rủa ở tầng sáu có vật phẩm hoá giải được lời nguyền cấp 12, nếu như không có…” Lâm Xuân ngước lên nhìn về phía tầng bảy, ánh mắt loé lên sự lưỡng lự.

Mà bấy giờ, ở tầng bảy, trên chiếc ngai vàng uy nghiêm, một linh thể mặc đồ bông đang ngủ say sưa, hắn ngủ rất say, như thể hắn đã ngủ ở đây từ khi toà Khoá Hồn tồn tại, mãi đến khi tiếng lòng từ bi của toà Khoá Hồn vang bên tai hắn.

Vương miện đắt tiền hơi đung đưa, trong đại sảnh vắng vẻ vang tiếng leng keng của đá quý, linh thể đang say giấc bỗng tỉnh dậy, đôi mắt màu xanh u ám ngơ ngác nhìn phía trước, lắng nghe một lát: “Có người cướp nửa tài sản của toà Khoá Hồn?”

Linh thể ngồi xiêu vẹo trên ngai vàng, tay phải chống cằm, toát lên vẻ uể oải thờ ờ, linh thức lan ra, bao phủ toàn bộ toà Khoá Hồn.

(*) Linh thức là từ Hán Việt, nghĩa là linh hồn của trí tuệ và kiến thức.

“Chà, mày đã trở lại rồi?” Đôi mắt vô hồn của linh thể ánh lên nét cười.

Tầng ba, Trần Sơ cảm nhận được điều gì đó, anh bỗng ngẩng đầu, nhìn lên tầng chót, ánh mắt đong đầy nỗi khϊếp sợ.

Tầng sáu, Lâm Xuân vừa mới bước vào kết giới đã chỉ thước về phía linh thể đang nhìn mình: “Anh có vật phẩm hoá giải lời nguyền cấp mười hai không?”

Một giọng nói mang phong cách cổ xưa vang lên trong đại điện: “Ta có.”

Cô mừng rỡ, đang định hỏi tiếp, bỗng nhận ra có gì sai sai nên đã đứng lên, cảnh tượng trước mắt cũng sai sai, khung cảnh bây giờ không phải cảnh mà cô nhìn thấy khi bước vào đây. Cả linh thể đang đứng trước mặt cũng không phải linh thể mà cô vừa mới đặt câu hỏi.

Căn phòng ở tầng sáu không có nhiều châu báu và đá sức mạnh đến vậy, cũng không có trang sức lộng lẫy, càng không có ngai vàng khổng lồ và thầy nguyền rủa đội vương miện như thế này.

Trong lòng Lâm Xuân có linh cảm xấu: “Đây là tầng mấy?”

Linh thể: “Tầng bảy.”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Lên đến tầng bảy rồi.

Hết chương 52.