“Em xin lỗi, em không đi được. Lúc đến đây, em đã hao hết năng lượng rồi.” Nếu được lựa chọn thì Lâm Xuân không muốn lúc nào bò ra ngoài TV cũng gặp được Trần Sơ, nhưng kĩ năng bò TV của Sadako toàn phụ thuộc vào tâm trạng của Sadako hết, cô chẳng thể kiểm soát cho nổi.
Chẳng lẽ cả thành phố Tấn chỉ có mình Trần Sơ đẹp trai thôi hả?
“Anh dẫn em đi chỗ khác đã.” Trần Sơ định bảo vệ Lâm Xuân, tranh thủ thời gian để cô bò lại vào TV để quay về, chỉ cần cô rời đi thì anh sẽ được chiến đấu thoải mái. Nhưng giờ tình hình thay đổi thì không thể đứng đây được nữa.
Trần Sơ trở tay nắm lấy cánh tay Lâm Xuân, sau đó cô cảm giác người mình bay vụt trên không trung rồi dừng ở một chỗ. Căn phòng tối mịt, lúc nãy cô bật đèn pin nhưng giờ đã tắt ngay lập tức khi nhận ra chỗ này có gì không ổn. Thành ra cô không nhìn thấy gì hết, khi sờ tay thì mới cảm nhận được loáng thoáng, có rất nhiều ghế ở bên cạnh mình.
Cô đoán chắc đây là ghế xem phim.
“Trốn đi, đừng đi ra.” Trần Sơ ấn người cô xuống.
Lâm Xuân nghe lời nằm xuống đất, cố gắng ẩn mình dưới khu ghế.
Có lẽ Trần Sơ thấy cô trốn kĩ rồi thì bóng hình mới lóe lên, biến mất không còn thấy tăm hơi. Sau đó, Lâm Xuân nghe thấy tiếng đánh nhau liên tục và tiếng hét đầy căm phẫn của người phụ nữ.
“Trần Sơ, chúng ta đánh nhau lâu vậy rồi mà mày cũng không bắt được tao, thà mày thả tao ra ngoài?” Người phụ nữ bỗng cất tiếng.
“Không thể nào.” Giọng nói bình tĩnh của Trần Sơ vang vọng trong khán phòng: “Nhện đen, trong bảy ngày cô đã gϊếŧ sáu người dị năng rồi, tôi không thể thả cô đi được.”
Một tuần mà đã gϊếŧ sáu người dị năng? Gϊếŧ người liên hoàn rồi còn gì. Lâm Xuân hoảng sợ rụt vào trong ghế. Lúc trước chưa được tiếp xúc với giới dị năng thì cô luôn nghĩ rằng thế giới này thật an toàn biết mấy vậy mà vừa mới vào giới được một tháng thì thấy đâu đâu cũng toàn sát nhân.
“Thế tao hứa với mày, sau này tao sẽ không gϊếŧ người nữa.” Nhện đen đáp.
“Vậy thì chấp nhận bị bắt, về đội thi hành án với tôi.” Trần Sơ nói.
“Mơ đi!” Cuộc đàm phán thất bại, trận chiến lại tiếp tục diễn ra. Nhện đen bỗng nhảy bật lên trần nhà, đồng thời giơ tay phải bắn tơ nhện để dán mình lên trần. Sau đó, cơ thể của ả bắt đầu thay đổi, bốn cái chân nhện nhô ra sau tấm lưng, kết hợp với hai tay hai chân của ả, cứ thế bò lên trần nhà như những con nhện đích thực.
“Dệt mạng!” Ả vừa dứt lời, vô số tơ nhện màu trắng bắn tán loạn ra khỏi người ả, lấy ả làm trung tâm rồi vươn ra ngoài, thoáng chốc đã hóa thành một mạng nhện khổng lồ bao phủ toàn bộ trần nhà. Dưới mạng nhện, hàng nghìn tơ nhện rơi xuống mặt đất hệt như những tia laser, ngay khi tơ nhện chạm xuống nền đất, một cái lỗ to bằng nắm tay đã hiện ra.
“Đùng đùng đùng”, những thanh âm cứ thế oanh tạc trong khán phòng.
Khói bụi mù mịt khắp nơi, đá và gỗ bay tán loạn. Chỉ trong vài nhịp thở, tất cả các ghế xung quanh chỗ Lâm Xuân trốn đã bị nổ tung, người cô cũng đã bị lộ ra ngoài.
Cô không thể chạy trốn dưới sự tấn công dày đặc như vậy, cô sợ hãi nhắm mắt lại, đợi tơ nhện xuyên qua cơ thể mình. Thậm chí cô đã sẵn sàng để hét ầm lên, nhưng khi cô thét xong thì nỗi đau trong tưởng tượng lại chẳng hề xuất hiện.
Lâm Xuân ngờ vực ngẩng đầu lên thì thấy mình đang ở trong một tâm khiến năng lượng màu xanh khổng lồ, còn tất cả tơ nhện đã bị tấm khiến chặn ở bên ngoài.
Đàn anh Trần Sơ?
Cô vô thức đi tìm Trần Sơ, và quả nhiên, cô thấy trên người Trần Sơ tỏa ra những tia sáng màu xanh, anh vừa tránh đòn tấn công của tơ nhện vừa cố gắng đến gần con nhện đang ở trên trần nhà. Nhưng mỗi khi anh bay được nửa đường thì sẽ bị tơ nhện quật cho rơi xuống đất. Khi rơi xuống, vì không kịp tránh né mà anh bị tơ nhện xén cho mấy phát vào người.
Lâm Xuân không có thời gian để nhìn rõ ràng mọi thứ, bởi vì ngay khi cô nhìn thấy gương mặt Trần Sơ, lời nguyền cứ thấy đàn ông là nôn mửa đã phát tác, cô bịt miệng nằm gục xuống đất. May mà trước đó cô đã nôn hai lần, bây giờ trong bụng không còn gì để nôn nữa, sau khi nôn khan một lúc thì mãi cô mới khỏe lại.
Lời nguyền khủng khϊếp quá, thấy trai đẹp mà cũng nôn.
“Ọe~~” Cô không nhịn được lại nôn tiếp.
“Lâm Xuân?” Trần Sơ nghe thấy tiếng cô thì tưởng cô bị thương, lo lắng nhìn về phía cô.
Ngay lúc này.
Nhện đen chớp lấy thời cơ, mở miệng phun ra tơ nhện màu vàng, bắn thẳng vào đỉnh đầu Trần Sơ. Anh cảm nhận được nguy hiểm nên đã né tránh trong vô thức nhưng cũng không thể tránh hết được, tơ nhện màu vàng xuyên thủng cánh tay anh, khiến anh rên lên, lùi xuống ba mét, suýt nữa va vào mạng nhện trên tường.
“Tìm được nhược điểm của mày rồi.” Nhện đen cười gằn: “Mày có thể trốn nhưng con đàn em xinh đẹp của mày không thoát được đâu.”
Trần Sơ ngừng thở, vô thức nhìn ra phía Lâm Xuân, ánh sáng màu xanh của anh đã bảo vệ Lâm Xuân thoát khỏi sự tấn công của tơ nhện nhưng đồng thời cũng làm lộ vị trí của cô trong không gian đen kịt này. Nếu nhện đen không đoái hoài gì hết mà chỉ bắt Lâm Xuân thì anh khó mà ngăn được.
Làm sao bây giờ?
Trần Sơ muốn cứu Lâm Xuân cũng nhưng không thể tha cho nhện đen. Ả đã nổi điên, nếu hôm nay để ả rời đi thì ngày mai ả sẽ tiếp tục gϊếŧ người. Nếu chỉ gϊếŧ người dị năng thì còn được, nhưng nếu ả gϊếŧ cả người thường thì ả có thể gϊếŧ sạch người dân trên con phố chỉ trong vòng vài phút, hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.
“Đàn anh, anh cứ kệ em.” Lâm Xuân biết mình đã làm ảnh hưởng đến anh: “Gϊếŧ nó đi, em tự vệ được.”
Cô cũng chẳng biết mình có thể tự vệ được hay không, nhưng không thể thua trong trận chiến được.
“Hệ thống.” Cô gọi: “Tôi muốn bốc thăm.”
Sau một thời gian tích cóp, điểm công đức của Lâm Xuân đã vượt qua ngưỡng 99, đạt được 116 điểm nên sẽ được bốc thăm.
Có lẽ vì cô đang rơi vào tình huống nguy hiểm nên hệ thống không nhảm nhí như ngày thường mà khởi động giao diện rút thăm ngay lập tức. Trong kho hàng được tô mờ, Lâm Xuân đã ấn chọn một cách tùy tiện nhưng cũng đầy dứt khoát.
“Tinh, chúc mừng vật chủ lấy được vật phẩm số 16, kẹp tóc của nữ thần may mắn.” Hệ thống.
Bốc thăm được à? Lâm Xuân sung sướиɠ, giơ tay lên ấn vào đặc điểm của vật phẩm rồi đọc trong vội vã.
Tên: Kẹp tóc của nữ thần may mắn.
Hướng dẫn sử dụng: Đây là kẹp tóc của nữ thần may mắn, khi kẹp nó lên, vật chủ sẽ gặp được may mắn trong vòng năm phút. Bạn may mắn quá đi thôi, mau cầu nguyện đi nào.
Được cứu rồi!
Lâm Xuân mừng khôn xiết, cầm lên kẹp luôn vào tóc mình.
“Cầu mong Sadako lấy lại sức sống và dẫn mình rời khỏi đây.” Lâm Xuân vừa nói xong thì lời nhắc của hệ thống đã hiện lên.
Kẹp tóc may mắn không thích Sadako, từ chối thực hiện điều ước.
Cái ¥#%#%…
Lâm Xuân nghẹt thở, suýt nữa làm mình chết ngạt, đưa cho bà kẹp tóc nguyện ước xong mày lại từ chối thực hiện điều ước là thế quái nào? Ý nghĩa tồn tại của mày là gì vậy?
Cô rất muốn chửi thề nhưng giờ không phải lúc, cô động não, đổi lời ước ngay tức khắc.
Phải nghĩ cách bảo vệ bản thân, Lâm Xuân ngửa lên, nhìn khiên năng lượng trên đầu vẫn luôn bảo vệ mình và đống màng nhện chằng chịt rơi xuống đất, không khỏi thầm nghĩ:
Nếu những tơ nhện không tấn công cô thì ngon rồi, như vậy thì đàn anh Trần Sơ sẽ không bị phân tâm vì bảo vệ cô nữa.
Điều ước thành hiện thực, năng lực né tránh của vật chủ đã được ban phước lành, mưa bom bão đạn cũng không thể làm bạn bị thương, thời hạn năm phút.
“Hả????!!!!” Lâm Xuân đọc đi đọc lại lời nhắn của hệ thống, nhất là câu thứ hai từ dưới lên, ánh mắt cô sáng bừng.
Mưa bom bão đạn cũng không thể tổn thương cô, giờ cô còn sợ cái gì nữa.
Bờ lưng cô cứng hẳn lên, cô đứng bật dậy, hét to với Trần Sơ đứng ở gần đó: “Đàn anh, anh không cần quan tâm em đâu, nó không tấn công được em đâu.”
Trần Sơ vừa quay sang nhìn thì Lâm Xuân lại ọe, cúi người nôn ra.
Lời nguyền chết tiệt, không mở mắt ra được.
Lâm Xuân chậm lại, nhắm mắt rồi đứng lên lần nữa, đã thế còn bước ra khỏi tấm khiên năng lượng của Trần Sơ: “Anh nhìn này.”
Trần Sơ nhìn theo lời cô, thấy cô đi ra khỏi tấm khiên năng lượng mà anh đã bố trí, thoáng chốc, mười mấy tơ nhện đã rơi từ trên trời xuống, nhắm thẳng về phía cô.
“Cẩn thận…” Anh vừa mới hét lên thì thấy Lâm Xuân xoay người sang trái, thoát khỏi sự tấn công bằng một tư thế lanh lẹ kì lạ.
Lâm Xuân nhắm tịt mắt lại để ngăn lời nguyền “cứ thấy đàn ông là nôn mửa” được kích hoạt. Cô chỉ cảm nhận được người mình đang lăn tròn như quả bóng, chóng mặt vô cùng nhưng lại chẳng đau chút nào. Không đau thì tức là cô đã thoát khỏi đòn tấn công.
“Đàn anh, cứ kệ em đi.” Đây là lần thứ ba cô hét lên như vậy. Lần này thì Trần Sơ đã tin rồi, anh thu hồi năng lượng rồi bay lên trời, gϊếŧ con nhện đen ở giữa màng nhện.
Còn Lâm Xuân thì đang xoay tròn như con quay, hết tránh sang bên trái thì lại tránh sang bên phải, lúc thì bật chân lên, lúc thì ngồi xuống đất, lúc thì ngửa ra sau 90 độ… Đủ các động tác đột phá giới hạn của cơ thể khiến Lâm Xuân không chịu được.
Không được, cô phải đi ra ngoài.
Không nói đến chuyện có thể chịu được những động tác này hay không, dù có chịu được thì cô cũng không thể ở lại đây lâu hơn nữa, thời hạn của lời ước chỉ có năm phút, không thì sau năm phút cô sẽ thành con cá nằm trên thớt mất.
Cửa ra, cửa ra, phải tìm được cửa ra.
Lâm Xuân lại mở mắt, may là lúc này Trần Sơ đang ở trên trần đánh nhau với nhện đen, chỉ cần không ngẩng lên nhìn anh thì lời nguyền sẽ không phát tác. Với lại cô ở đây lâu rồi nên ánh mắt cũng đã quen dần với bóng tối. Cô nhìn xung quanh, đi men theo đèn thoát hiểm màu xanh lá cây, loáng chốc đã tìm được lối ra an toàn.
Lâm Xuân nhìn đúng hướng rồi chạy theo hướng đó, ai ngờ chưa được hai bước thì cơ thể đã gập 90 độ, để cô vòng lại.
Cô lại nhìn ra đúng hướng, rồi chạy thục mạng nhưng vừa mới chạy một bước thì đã bị lộn ngược lại, đã vậy còn bị lộn xa năm sáu mét.
“…” Nhìn lối ra càng lúc càng xa mà cô chỉ muốn khóc òa.
Cái kĩ năng né tránh tệ hại gì đây, không cho mình miễn nhiễm sát thương được à? Nếu có năm phút miễn nhiễm thì mình đã chạy một mạch được ngàn mét rồi.
“Vận may chỉ để bạn thêm may mắn chứ không phải cho bạn gian lận.” Hệ thống nói.
“Đại ca ơi, giờ đừng mỉa em nữa, có khi năm phút sau anh phải đổi vật chủ đấy, rủ lòng thương xót tí đi được không?” Lâm Xuân vừa nói vừa cố gắng nghĩ xem mình có thể làm gì được nữa.
Năng lực bói toán chẳng được tích sự gì, Sadako thì tiêu hao hết năng lượng, còn mỗi thước của bậc hiền triết, nhưng thước còn không khống chế được Sato. Sato thì còn khϊếp hãi khi gặp Trần Sơ, nhưng hình như nhện đen vẫn còn chiến đấu 50 – 50 với Trần Sơ, chắc chắn thước cũng không thể gô cổ nhện đen được.
Lâm Xuân nghĩ tới nghĩ lui, cô nhận ra mình chẳng làm được gì hết, thôi thì vẫn lôi thước ra đi. Dù mình không làm được gì nhưng cũng không thể lặng thinh thế được, Lâm Xuân chỉ thước lên trần nhà.
Nhện đen ở giữa mạng nhện, mục tiêu rất rõ ràng, dẫu cô vẫn đang xoay tròn rồi bật nhảy liên tục nhưng cô vẫn nhắm được chính xác.
“Nhện đen, cô biết miếng bít tết tôi vừa ăn có vị gì không?” Lâm Xuân hỏi một cách trịch thượng.
Nhện đen nghe thấy mà chẳng thèm làm gì, nhưng Trần Sơ lại lo lắng nhìn cô, thâm tâm anh đang nghĩ, hình như Lâm Xuân bị chấn động não rồi thì phải.
Khốn nạn, vô học, phạt 10 thước.
Năng lực được kích hoạt, quy tắc vô hình đã trói buộc nhện đen khiến ả ngẩn ra, sau đó vùng lên thoát khỏi sự khống chế, bắn tơ nhện về phía Lâm Xuân.
Lâm Xuân ung dung tránh thoát vì kĩ năng né tránh đã được kẹp tóc may mắn phù hộ. Sau khi nhận được lời nhắc năng lực bị gián đoạn thì đã kích hoạt lại.
– Nhện đen, cô biết tôi uống trà sữa thích để bao nhiêu đường không?
Mặc dù thước của bậc hiền triết chỉ có thể gây ảnh hưởng đến nhện đen trong một thời gian cực ngắn, nhưng nếu có thể khống chế được ả trong một giây thì một giây cũng đủ rồi.
“Cút!” Nhện đen nhận ra những câu hỏi của Lâm Xuân có thể là một điều kiện nào đó để kích hoạt năng lực.
Khốn nạn, vô học, phạt 10 thước.
Y rằng, nhện đen lại cảm nhận một sức mạnh đang khống chế mình, ả lại phá vỡ trói buộc rồi giơ tay lên bắn ra hai tơ nhện.
Lâm Xuân né được êm ru, thoát khỏi đòn tấn công rồi lại giơ thước lên: “Nhện đen, cô có biết…”
“Tao biết cái #¥#%#” Nhện đen gầm ghè tung đòn, cắt ngang câu hỏi của cô.
Khốn nạn, vô học, phạt 10 thước.
Bá đạo quá!
Bây giờ Lâm Xuân cũng cảm thấy rằng Mạnh Tử đúng là một ông lão độc đoán. Với ông, trả lời sai – đánh, không trả lời được câu hỏi – đánh, không trả lời câu hỏi – đánh, không để cho người ta hỏi hết câu – đánh.
Ông không bá đạo thì ai bá đạo nữa, “tổng tài bá đạo” cũng chẳng bá đạo bằng ông.
Trong sự quấy rầy của Lâm Xuân, Trần Sơ cảm nhận được đòn tấn công của nhện đen xảy ra vấn đề, mạng nhện của ả đã trở nên lộn xộn. Thật ra mạng nhện là trận pháp mà ả đã sắp đặt, một khi bị rối loạn thì rất dễ để tiêu diệt.
Ánh mắt anh sáng lên, hét lên với Lâm Xuân: “Tiếp tục đi.”
“Ok anh.” Lâm Xuân chẳng màng gì nữa, lại giơ thước lên: “Nhện đen, cô biết 12+16 là bao nhiêu không?”
Nhện đen sững lại, trả lời trong vô thức: “28?”
Trẻ nhỏ dễ dạy.
Nhện đen bỗng thấy một ông nhà Nho đầu bạc, vuốt râu khen mình với vẻ hài lòng. Ả chợt thấy nhục nhã vô cùng, mấy sợi tơ nhện lại bay ra, bắn nát đầu ông lão tóc bạc.
Cơ hội đây rồi.
Trần Sơ bay lên, chân phải mượn sức đạp vào người nhện đen ngay giữa không trung. Sau đó, tay anh lóe lên một tia sáng sắc nhọn, anh giơ tay lên rồi vung xuống. “Vụt” một phát, cái chân đầy lông màu đen đã bị chém đứt.
“Áaa~” Nhện đen kêu la thảm thiết, cả màng nhện chấn động kịch liệt, đòn tấn công cũng đã dừng lại.
Lâm Xuân nhìn đồng hồ đếm ngược ở đằng sau, chỉ còn ba mấy giây nữa. Cô thấy mạng nhện đã ngừng tấn công thì co cẳng chạy ra cửa. Cô cũng chẳng đắc chí khi thấy thước của mình có thể giúp đỡ được chút ít. Cô hiểu rằng, khi kẹp tóc may mắn hết hiệu lực thì cô sẽ cụp đuôi ngay.
Sau khi Trần Sơ chém đứt được chân của nhện đen, anh đè một tay lên vai ả, tay còn lại thì chém xuống rồi vung thêm ba nhát nữa, chặt hết ba cái chân còn lại của ả.
“Tao sống chết với mày!” Đôi mắt ả đỏ như máu, sức mạnh sôi trào, mạng nhện mới đầu còn chăng giữa bức tường và trần nhà thì giờ bỗng co lại rồi cuộn vào với nhau.
Thanh kiếm tỏa ra tia sáng ở tay phải Trần Sơ chợt lóe lên, anh tạo ra một khoảng trống trên trần nhà phủ đầy mạng nhện, sau đó lật người lại, giẫm chân lên trần nhà, bàn tay ghì chặt vào bả vai nhện đen rồi ấn mạnh xuống. Một sức mạnh khổng lồ tuôn ra khỏi lòng bàn tay, cơ thể đồ sộ của nhện đen như tảng đá rơi ầm ầm xuống đất. Mặt đất vốn đã loang lổ, giờ ả rơi xuống đã tạo thành một cái hố rộng tận hai mét.
Nhện đen vùng vẫy rồi đứng lên, nhìn Lâm Xuân đang mở cửa để trốn thoát.
Ngoài Lâm Xuân ra, thì còn có vô số người thường đang đứng ngoài cửa chính.
Không thể cho nó đi ra ngoài!
Ý định gϊếŧ người lóe lên trong mắt Trần Sơ, anh bay xuống, thanh kiếm gió trong tay lóe lên tia sáng lạnh lẽo màu xanh giữa không gian tăm tối rồi đâm thủng ngực nhện đen tựa như cơn cuồng phong thét gào.
Cơ thể nhện đen cứng đờ ra, ngơ ngác nhìn cây kiếm xuyên qua ngực mình.
Trần Sơ thu hồi sức mạnh, thanh kiếm tan vào không khí, mảng máu đỏ tươi trong ngực nhện đen ứa ra như suối. Ả giơ tay, từ từ đặt lên bụng mình, ả nghiêng đầu nhìn anh, khẩn cầu: “Đừng gϊếŧ… Con tôi.”
Ánh mắt Trần Sơ rụt lại, anh cúi đầu nhìn cái bụng hơi nhô lên của ả, nỗi khϊếp sợ đong đầy trong mắt anh.
– Cô… Mang thai?
Nhện đen được bao bọc trong một chiếc áo đen, không thấy rõ cơ thể, trận chiến ác liệt và tàn khốc khiến Trần Sơ không hề nhận ra ả đã mang thai.
“Phụt!” Ả không chịu được nữa, phun ra bụm máu tươi rồi ngã ra sau.
Trần Sơ vô thức giơ tay đỡ lấy ả, đứng gần nhau nên ả lộ rõ bụng hơn, bờ mi anh run bần bật: “Tôi dẫn cô đến bệnh viện.”
Anh vừa nói vừa định bế nhện đen ra ngoài.
“Không kịp nữa rồi.” Ả ngăn anh lại, và rồi, trong ánh mắt hoảng loạn của Trần Sơ, ả sử dụng nốt nguồn sức mạnh cuối cùng, rạch bụng mình ra bằng ngón tay của mình. Sau đó, ả lôi con ra khỏi bụng rồi đưa cho anh.
– Oe~~
Tiếng khóc lanh lảnh của em bé vang vọng khắp khán phòng.
Nhện đen nhoẻn môi cười, con mình vẫn còn sống.
“Tôi là yêu ma, nhưng con tôi… thì không.” Nhện đen nhìn Trần Sơ với ánh mắt kì vọng, bấy giờ trong mắt ả đã chẳng còn sự tàn độc mà chỉ là một người mẹ cầu mong rằng con mình sẽ được bình an.
Trần Sơ nhìn chằm chằm đứa trẻ vừa mới sinh ra, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một em bé mới chào đời, lông tơ thưa thớt, cơ thể nhớp nháp, nguồn sức mạnh khổng lồ đang dao động.
Anh bỗng hiểu vì sao nhện đen lại nổi điên rồi gϊếŧ nhiều người đến như vậy, bởi vì ả cần năng lượng để mang thai con của mình.
Sự xuất hiện của đứa bé khiến sáu người dị năng vô tội bị sát hại, thậm chí sau khi chết cơ thể còn bị nhện đen chiếm đoạt làm chất dinh dưỡng. Nhưng… trẻ con thì vô tội.
Ngay đôi mắt kì vọng của nhện đen dần tối đi, Trần Sơ giơ tay đón lấy em bé.
Nhện đen mỉm cười hết đỗi bi thương, ả nhắm mắt, hít nốt hơi thở cuối cùng.
Trần Sơ thinh lặng mãi rồi mới đứng yên, bế em bé đi ra khỏi phòng chiếu.
“Đàn anh?” Lâm Xuân đang trốn ở bên ngoài nhưng vì lo cho Trần Sơ nên cũng không trốn quá xa, giờ thấy anh đi ra thì chạy đến. Nhưng khi đến gần, thấy rõ nét mặt anh thì cảm giác buồn nôn lại ập đến
Cô che miệng, buồn nôn đến nỗi ruột gan phèo phổi sắp trào ra khỏi họng.
Trần Sơ nhìn về phía cô rồi bắn ra một nguồn sức mạnh, nó không xuyên vào cơ thể cô nhưng cô cảm thấy có một dòng nước ấm đang chảy róc rách trong người mình, sau ấy, một thứ ràng buộc nào đó đã bị phá vỡ. Cảm giác buồn nôn đã biến tan, cô được thoải mái vô cùng.
Cùng lúc đó, trong một ngôi nhà ở thành phố Tấn, một người đàn ông ốm yếu với làn da trắng quá mức đang ăn thịt nướng thì con bù nhìn bên cạnh anh bỗng nổ tung. Và rồi, cổ tay trắng bóc của anh đã chảy máu, đau tới nỗi mặt anh trắng bệch cả đi.