Cống Kiến Minh, nam, 18 tuổi, trời ơi, có người muốn chiếm đoạt sức sống của cậu ấy, mau ra nói cho cậu ấy biết đi.
Hình Phụ, nam, 21 tuổi, trời ơi, có người muốn chiếm đoạt sức sống của cậu ấy, mau ra nói cho cậu ấy biết đi.
Biên Đan Đồng, nữ, 16 tuổi, trời ơi, có người muốn chiếm đoạt sức sống của cô ấy, mau ra nói cho cô ấy biết đi.
…
Câu chữ giống hệt nhau, chỉ khác mỗi tên và tuổi tác, thoáng cái đã xem hết màn hình nhưng nó vẫn chưa dừng lại, với sự di chuyển của mọi người, trong phạm vi ba mét, số người đứng gần Lâm Xuân đã liên tục thay đổi, những dòng chữ giống hệt nhau vẫn ngày một gia tăng.
Có người đang chiếm đoạt sức sống của tất cả mọi người ở đây?
“Xảy ra chuyện gì vậy, có… Có quái vật à?” Cái loại cướp sự sống của người khác thì Lâm Xuân mới xem trên phim với đọc truyện chứ sao ngoài đời lại tồn tại một sinh vật như thế.
– Vật chủ, xin cô hãy đọc kĩ luận quẻ.
Trong bài luận quẻ của một người thì chữ “người” được phóng to vĩ đại, suýt nữa thì khiến Lâm Xuân mù mắt. Không phải cô không nhìn thấy chữ “người”, nhưng vì được giáo dục xã hội chủ nghĩa hơn 20 năm trời nên cô không dám tin tưởng mà thôi. Tuy nhiên, khi bình tĩnh lại và ngẫm nghĩ thì thấy chẳng có gì kì lạ hết, cô còn bò ra khỏi TV thì chẳng có gì lạ khi người ta có năng lực đặc biệt như vậy.
“Bị cướp sự sống thì sẽ như thế nào?” Lâm Xuân hỏi.
“Bị cướp sự sống, nhẹ thì ốm, nặng thì chết.” Hệ thống trả lời.
Chết?!
Lâm Xuân thấy tay chân mình lạnh toát khi nhìn dòng người tấp nập trong sân vận động: “Có cách nào ngăn chuyện này xảy ra không?”
“Tôi chỉ là hệ thống xem bói, ngoài xem bói ra thì tôi không làm gì hết.” Hệ thống đáp.
“…” Không, cậu còn biết nổi cáu với người khác và làm tiền nữa.
Không nhờ vả được hệ thống thì phải làm thế nào bây giờ? Báo cảnh sát? Nhưng báo cảnh sát xong thì phải ăn nói thế nào, bảo ở đây có kẻ đang chiếm đoạt sức sống của người khác à? Cô không biết cảnh sát có ra mặt không nhưng cô chắc chắn mình sẽ bị coi là con điên.
Còn cách nào không?
Lâm Xuân vò đầu bứt tai, cô nhìn xung quanh rồi bỗng thấy bình chữa cháy đặt ở góc tường. Cô nảy ra một ý tưởng, mình có thể ấn còi báo cháy, giả vờ đang có hỏa hoạn để mọi người chạy ra khỏi hội trường.
Cô cũng chẳng suy nghĩ nhiều đến việc mình ấn còi báo cháy sẽ gây ra hậu quả như thế nào. Mà đương lúc cô đang định đi tìm còi báo cháy thì một cô gái tóc hồng, mặc váy tutu, ôm một con gấu bông xấu xí bước vào hội trường.
Mẫn Phi, nữ, 17 tuổi, trời ơi, có người muốn chiếm đoạt sức sống của cô ấy, mau ra nói cho cô ấy biết đi.
Lăng Thái, nam, 17 tuổi, trời ơi, có người muốn chiếm đoạt sức sống của cậu ấy, mau ra nói cho cậu ấy biết đi.
…
Lâm Xuân dừng bước, bắt đầu rồi, kẻ đó đã tiến vào, đang chiếm đoạt sự sống của mọi người.
Cô vô thức nhìn ra cửa hội trường, nhưng vì đông người quá, đã thế còn có rất nhiều gian hàng che tầm mắt nên cô không thấy gì hết.
Sức sống của vật chủ: -10
Trương Tam, nam, 17 tuổi, trời ơi, có người muốn chiếm đoạt sức sống của cậu ấy, mau ra nói cho cậu ấy biết đi.
Sức sống của vật chủ: -10
Lý Tứ, nữ 17 tuổi, trời ơi, có người muốn chiếm đoạt sức sống của cô ấy, mau ra nói cho cô ấy biết đi.
Sức sống của vật chủ: -10
…
Lâm Xuân bỗng phát hiện ra, trong dòng chảy tin tức ổn định của hệ thống lại xuất hiện những câu chữ bất ổn.
Sức sống của mình đã bị chiếm đoạt?
Phải thôi, mình cũng đang ở trong hội trường, với cái chỉ số may mắn của mình mà không bị chiếm đoạt mới là điều bất thường.
Sức sống tích lũy của vật chủ -100, sốt cao. Trong lời nhắc của hệ thống bỗng xuất hiện thêm một triệu chứng.
Sốt cao? Nghĩa là khi sức sống của mình bị cướp hết 100 điểm thì sẽ sốt cao à?
Không ổn rồi, phải mau đi tìm còi báo cháy thôi.
Sức sống của vật chủ: -10
Triệu Vũ, nam, 21 tuổi, trời ơi, có người muốn chiếm đoạt sức sống của cậu ấy, mau ra nói cho cậu ấy biết đi.
Sức sống của vật chủ: -10
…
Sức sống tích lũy của vật chủ -200, sưng phổi.
Lâm Xuân bủn rủn chân tay, cố gắng bỏ qua hai chữ “sưng phổi”, tiếp tục đi tìm còi báo cháy.
Sức sống của vật chủ: -10
Vương Linh, nữ, 17 tuổi, trời ơi, có người muốn chiếm đoạt sức sống của cô ấy, mau ra nói cho cô ấy biết đi.
Sức sống của vật chủ: -10
…
Sức sống tích lũy của vật chủ -300, viêm màng não.
Lâm Xuân lảo đảo suýt nữa thì ngã khuỵu, sao cô đã bị viêm màng não rồi?! Mới có một lát mà đã bị viêm màng não thì lúc bị cướp hết sự sống, cô sẽ bị sốt ngu người luôn à?
Xin lỗi các vị, với cái tốc độ này, nếu tôi tìm ra còi báo động, đợi các vị ra khỏi đây thì mọi người cũng bị sốt cao thiêu cháy hết thôi, thế nên… Tôi phải đi cứu mình đã.
“Xin lỗi!” Lâm Xuân hét lên, chạy vụt ra ngoài cổng mà chẳng thèm quay đầu lại.
Không phải tôi không muốn cứu mọi người đâu, tôi đã gắng lắm rồi. Đợi tôi ra ngoài, tôi chắc chắn sẽ đăng chuyện hôm nay lên mạng, mong rằng sẽ có những hiệp sĩ tài ba đến cứu mọi người.
Lâm Xuân tin rằng, nếu trên đời có người có năng lực cướp đoạt sự sống của người khác thì chắc chắn sẽ còn người có năng lực hóa giải. Nếu cô không cứu được mọi người thì cô đi loan tin ra bên ngoài, như thế sẽ có người đến cứu mọi người ở đây.
Sức sống của vật chủ: -10
Vật chủ, sinh mệnh tích lũy -600, hôn mê sâu, ICU.
Lâm Xuân đang chạy bạt mạng bỗng sững lại khi thấy thông báo hiện lên. Nét mặt lo lắng đã biến mất, cô trở nên tỉnh táo vô cùng.
“Hệ thống, tôi bị cướp sự sống đến mức phải vào ICU rồi sao?” Lâm Xuân hỏi.
– Đúng thế?
“Bao giờ mới phát bệnh thế?” Từ nãy đến giờ sức sống của Lâm Xuân vẫn luôn bị chiếm đoạt nhưng người cô chưa có gì bất thường, có thể thấy di chứng của việc chiếm đoạt sức sống vẫn chưa phát tác ngay tại đây mà nó cần một khoảng thời gian.
“Phát tác sau 12 tiếng.” Hệ thống đáp.
“Tuyệt.” Đôi mắt Lâm Xuân ánh lên ý định gϊếŧ người: “Có bói ra được nó ở đâu không?”
“Vật chủ không chạy à? Giờ chạy thì căng nhất chỉ ở ICU một tháng thôi.” Hệ thống nói.
“Một tháng? Cậu biết ở ICU một tháng thì cần bao nhiêu tiền không?” Lâm Xuân bực mình: “Ở một ngày thôi đã đủ để tôi tán gia bại sản rồi! Muốn chị đây phá sản thì chị cũng phải sống mái nó đã.”
Hiếm khi nào hệ thống lại câm nín như thế này, chẳng lẽ đây là sức mạnh của sự nghèo khó?
“Tôi chỉ là hệ thống xem bói thôi.” Hệ thống đáp.
Nghĩa là cậu bảo cậu không tìm được người chứ gì, cậu không tìm thì tôi tìm.
Nỗi điên tiết vì sắp khuynh gia bại sản khiến đầu óc Lâm Xuân linh hoạt hết đỗi, IQ đạt đến đỉnh cao chưa từng có, đôi mắt không cam lòng vì sự nghèo khó tia khắp dòng người như một dòng điện.
Ai trong hội trường cũng bị chiếm đoạt sự sống, chỉ trừ một người, đó là kẻ đi ăn cướp sức sống của người khác. Hệ thống có thể bói được tất cả mọi người đứng gần mình trong phạm vi ba mét, thế nên, chỉ cần người đó xuất hiện trong phạm vi ba mét mà hệ thống không nhắc nhở thì chắc chắn hắn là kẻ chiếm đoạt.
Chị nhất định sẽ tìm ra mày!
Thành thử, trong hội trường bỗng xuất hiện một cảnh tượng lạ kì, cô phù thủy đeo mạng che mặt ôm quả cầu pha lê đi khắp nơi, gặp ai cũng hỏi một câu.
– Xem bói không?
Sau đó, dù người ta có đồng ý hay không thì phù thủy cũng sẽ nói: “Có người đang chiếm đoạt sức sống của cậu đấy.”
Khung cảnh ấy giành được sự ngưỡng mộ của tất cả các cosplayer xuất hiện ở đây: Nhìn đáng tin quá, đúng là chiến thần rồi.
Mỗi khi Lâm Xuân bói xong cho một người thì hệ thống cũng sẽ hiện lên thông báo cô đã hoàn thành nhiệm vụ. Mãi đến khi cô đến đi bên một loli tóc hồng.
– Xem bói không?
Loli tóc hồng cầm chiếc ô hoa tròn tròn, đôi mắt to với hàng mi giả màu hồng chớp chớp nhìn Lâm Xuân, cười nói: “Chị ơi chị đẹp quá.”
“Cảm ơn.” Lâm Xuân không có nhiều thời gian, không thèm hàn huyên gì mà nói luôn kết quả bói ra, chẳng cần đợi cô gái đồng ý: “Có người đang chiếm đoạt sức sống của em đó.”
Cô vừa nói xong, đôi mắt cười của loli bỗng đanh lại, Lâm Xuân cũng ngẩng lên nhìn cô chằm chằm.
Bầu không khí rơi vào lặng im.
– Sao cô biết?
– Thì ra là cô!
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Lâm Xuân giơ tay lên túm tóc loli rồi kéo xuống, giựt luôn bộ tóc giả màu hồng của loli.
Loli thấy mình bị giật tóc thì hét ầm lên, điên tiết nhào vào Lâm Xuân: “A aaaa, tao phải gϊếŧ mày, Kumasy hút sạch sự sống của nó cho chị.”
Loli vừa dứt lời, con gấu bông vẫn luôn được loli ôm vào lòng bỗng há miệng, hút mạnh vào người Lâm Xuân. Cô chỉ thấy mọi thứ trước mắt tối sầm lại, người như nhũn cả ra, lảo đà lảo đảo.
Vật chủ, sinh mệnh tích lũy -800, cơ quan nội tạng suy kiệt.
“Chuyện gì đây, hai người đang đánh nhau à?” Nhân viên quản lý đứng gần hội trường nghe thấy tiếng hét của loli thì chạy ra hỏi.
“Không có gì đâu anh ơi, bọn anh có chỗ nghỉ nào không, bạn em bị tụt đường huyết.” Loli thắm thiết đỡ lấy Lâm Xuân đang mềm oặt đi, mỉm cười ngọt ngào với nhân viên quản lý mặc đồng phục cẩm y vệ.
Có em gái đáng yêu cười với mình thì ai mà chả mềm lòng. Anh trai mặc cẩm y vệ dịu dàng hẳn đi, chỉ ra hướng phía trước: “Đi từ đó có phòng nghỉ, để anh dẫn hai em qua.”
“Không cần, không cần, em tự dẫn bạn em đi thôi, anh cứ làm việc của anh đi.” Nói xong loli đỡ vai Lâm Xuân rồi đi về phía phòng nghỉ. Lâm Xuân cao hơn loli khoảng một cái đầu nên trông cả hai như kiểu một em bé đang đỡ người lớn, nhưng những bước đi của loli vừa nhanh vừa vững vàng.
“Nhỏ người mà khỏe quá.” Anh cẩm y vệ lầu bầu xong cũng không để ý đến nữa, quay lại làm việc của mình.
Loli dìu Lâm Xuân vào phòng nghỉ, thấy xung quanh không có ai thì thả tay, ném cô xuống đất.
“Dám giật tóc tao, mày tới số rồi.” Loli cực kì để ý đến vẻ ngoài của mình, việc đầu tiên khi cô ta vào phòng nghỉ không phải là hành hạ Lâm Xuân vì đã phát hiện ra bí mật của mình mà là phải chỉnh lại tóc giả.
Bấy giờ, sau những phút hòa hoãn ngắn ngủi, sức sống đang dần một cạn kiệt của Lâm Xuân đã bình phục được một ít. Cô nhìn bóng lưng loli, rồi lấy ra “mái tóc của Sadako” trong kho hàng.
– Cô tưởng cô là đứa duy nhất có tóc giả à?
Loli bỗng ngoảnh lại, thấy Lâm Xuân đội tóc giả từ bao giờ, đã thế còn xịn hơn cả bộ tóc giả mà cô ta phải tốn cả mớ tiền để mua được, mái tóc suôn mượt bóng bẩy, chất tóc đẹp đến mức khiến người ta ganh ghét.
“Giờ mày đội tóc giả làm gì? Trước khi chết còn phải so với tao xem tóc giả ai đẹp hơn à?” Loli hừ lạnh: “Gϊếŧ mày thì tóc giả của mày sẽ thành của tao thôi.”
Đcm ai so tóc giả với mi.
Lâm Xuân chống một tay xuống đất rồi nhảy bổ lên, trong cái khắc cô ả chưa kịp phản ứng thì túm lấy chân ả rồi kéo ả vào con đường trong TV.
“Tôi không trị được cô thì tôi sẽ tìm ra người diệt cô.” Lâm Xuân vừa hầm hừ vừa lôi xềnh xệch người ta vào lối đi.
Sadako, nhờ cả vào cô đấy, cô còn nhớ trai đẹp làm cô giảm giá 20% cho tôi không?
Đúng, Lâm Xuân định kéo loli đi gặp Trần Sơ, cô không biết Trần Sơ có cách nào để đối phó với cô ả không nhưng anh là người duy nhất biết bí mật của cô. Dù anh không thể trị được cô ta nhưng ít nhất anh cũng sẽ tin lời cô nói. Mà nghĩ theo cách khác, nếu không gặp được Trần Sơ thì cũng không sao hết, chỉ cần lôi được cô ả ra khỏi hội trường thì sẽ cứu được mọi người ở đây.
Con đường không dài nhưng mãi mà Lâm Xuân vẫn không kéo được cô ả ra đến ngoài cửa: “Sao cô nặng vậy hả, lợn nhà tôi 300 cân cũng không nặng bằng cô.”
“Mày nói cái gì đấy, tao gϊếŧ mày!” Hình như loli bị chọc vào nỗi đau nên phát điên ngay tức khắc, trở tay nắm tóc Lâm Xuân làm cả hai lăn tròn thành quả bóng.
“Sao tóc giả cũng mày giật mãi không ra vậy?” Loli không biết Lâm Xuân kéo mình đi đâu, cơ mà cô ả giằng co với Lâm Xuân mãi mà vẫn không giựt được bộ tóc giả của cô.
Khi sử dụng năng lực, vật phẩm sẽ không bao giờ bị rơi.
Lâm Xuân chẳng thèm trả lời cô ả, cô kéo tóc thật của ả, hằm hè: “Nhả sức sống ra đây.”
– Tao không nhả, mày chết đi.
“Không nhả chứ gì, tao đánh cho mày nhả thì thôi.” Lâm Xuân không chịu thua, bởi có chết thì 12 giờ sau mới chết được, trong 12 tiếng này, cô chẳng sợ đâu.
*
Tại trung tâm thương mại nào đó ở thành phố Tấn, Trần Sơ đang đứng ở ngoài trung tâm để xem ban nhạc biểu diễn. Hôm nay trung tâm thương mại có sự kiện, mời một ban nhạc đến để làm nóng bầu không khí, âm nhạc của họ êm tai vô cùng.
Trần Sơ mặc áo phông trắng và quần bò giản đơn, đội mũ lưỡi trai che đi nửa khuôn mặt khiến Sadako sẵn lòng giảm giá 20%. Nhưng dù anh chỉ đứng như vậy thôi thì khí chất lạnh lùng của anh cũng khiến người ta để mắt. Ít nhất phải đến nửa số khán giả đang đứng xem ban nhạc đã bị anh hút hồn, thôi được rồi, ít nhất nửa số khán giả ở đây là phái nữ.
“Cà phê đá.” Giải Tinh Vũ bước ra từ quán cà phê bên cạnh, đưa cho Trần Sơ một ly.
Khác với sự giản dị của Trần Sơ, Giải Tinh Vũ ăn mặc sang chảnh hơn nhiều, chiếc sơ mi kiểu cách được thiết kế khéo léo khoe ra nửa bên ngực. Anh buộc tóc đuôi ngựa, đeo kính râm sặc sỡ, tất cả những chi tiết ấy đã nói cho mọi người biết rằng, anh đây rất đắt, không phải phú bà thì đừng có cưa anh.
“Vui không, mà mày bảo mày tặng tao đồ gia dụng làm quà tân gia mà?” Giải Tinh Vũ hỏi.
“Tao mua trên mạng cho mày được.” Trần Sơ trả lời.
“Mua trên mạng sao bằng đi xem trực tiếp.” Giải Tinh Vũ.
“Trên mạng chọn được nhiều, lắm mẫu mã, tiện hơn.” Trần Sơ.
“Sai rồi Trần Sơ, bọn mình là anh em bao nhiêu năm, vì tiết kiệm mấy đồng bạc lẻ mà mày đối xử với tao như vậy.” Giải Tinh Vũ nói khống lên.
“…” Trần Sơ lườm anh, không nói không rằng, quay vào trong trung tâm thương mại.
“Thế mới đúng chứ, đã đến đâu rồi phải chọn cho tử tế.” Giải Tinh Vũ rảo bước theo anh: “Bao giờ mày mua nhà thì tao cũng đi mua đồ với mày.”
“Tao không mua nhà.” Trần Sơ đáp.
“Hay mua một căn đi, tiền thuê nhà một năm của mày cũng đủ làm tiền cọc luôn rồi.” Giải Tinh Vũ nói.
Mỗi người có một lối sống khác nhau, Trần Sơ không buồn giải thích với Giải Tinh Vũ, anh chỉ muốn đi mua cho xong rồi về sớm, có khi còn đọc được ít sách.
“À phải rồi, Sadako không đi phỏng vấn.” Giải Tinh Vũ bỗng cất tiếng.
Trần Sơ ngây ra, giờ mới nhớ Sadako mà Giải Tinh Vũ nói là ai: “Lâm Xuân không đi phỏng vấn, sao thế?”
“Tao không biết, Đàm Trợ nói anh ấy gửi mail thông báo phỏng vấn cho Lâm Xuân mà đợi đến trưa cũng không thấy con bé đến, chắc tìm được việc khác rồi.” Giải Tinh Vũ hơi khó chịu: “Vì chuyện này mà Đàm Trợ mắng tao đấy. Mày bảo Sadako đi, không đi phỏng vấn thì thôi, nhưng ít nhất cũng phải nói một tiếng chứ. Sinh viên bây giờ tìm việc kiêu thế cơ à?”
Tìm được việc rồi à? Thế cũng ổn, cấp bậc năng lực của em ấy không cao, có lẽ sống trong thế giới của người bình thường sẽ tốt hơn nhiều.
“Tao tặng mày thêm cái tủ lạnh.” Trần Sơ bồi thường cho Giải Tinh Vũ.
“Thế thì tao sẽ chọn cho kĩ.” Giải Tinh Vũ cũng không có tiêu chuẩn rõ ràng, cái nào đắt nhất thì mua.
“Gầm~~~” Tiếng hổ gầm bỗng xuất hiện trong trung tâm thương mại, mọi người ngoái lại nhìn thì thấy một chú hổ hung hãn lao ra khỏi TV LCD, nó vô cùng hung tợn như muốn gϊếŧ người.
“Woww~” Mọi người khen ngợi hết lời.
– Giờ 3D xịn quá, giống y như thật làm tôi giật cả mình.
– Nếu phim cũng dùng các hiệu ứng này thì đã không bị chửi là hàng ba xu rồi.
Giải Tinh Vũ cũng thở dài: “Thôi thì cũng đẹp thật, tiếc là trong nhà không lắp được cái TV như thế, chứ không thì tao đã bảo mày mua cho rồi.”
Lắp một cái TV như vậy? Không hiểu vì sao Trần Sơ bỗng nhớ đến Lâm Xuân. Cũng bất lực, từ cái ngày cô bò ra khỏi TV nhà anh thì cứ mỗi lần anh xem TV anh sẽ vô thức nhớ tới cô.
Có lẽ vì hình ảnh ấy tạo nên một ấn tượng sâu sắc.
Cả hai đi ra ngoài cửa trung tâm, mọi người tự nhiên náo loạn hẳn lên, có người chỉ vào màn hình LCD của trung tâm: “Hả, đổi video à?”
– Sao cứ cảm giác có người bò ra ngoài thế nhỉ?
Trần Sơ dừng bước, ngẩng đầu lên, thấy một cô gái đang đeo mạng che mặt cố gắng bò ra ngoài màn hình cực lớn.
“Ô vl!” Giải Tinh Vũ hốt hoảng tháo kính râm xuống: “Sadako phải không, to gan quá, mọi người đang nhìn mà dám bò ra ngoài?”
Khổ quá mà, năng lực bò ra ngoài TV của Sadako đặc biệt quá nên chẳng cần nhìn mặt cũng nhận ra được.
“Có người bò ra ngoài? Sadako à?” Có người đam mê phim kinh dị thích thú ngẩng đầu lên xem.
– Bé quá không nhìn rõ, đợi tôi lấy máy ra quay.
Mặt Trần Sơ đanh lại, anh đang định ra tay thì thấy cô lại quay về TV rồi.
“Không thấy, có phải do màn hình bị nhòe không?” Anh đại vừa giơ máy lên quay nói với vẻ tiếc nuối.
– Chắc vậy rồi, ai lại đưa Sadako lên màn ảnh 3D, chết người đấy biết không?
Nét mặt Giải Tinh Vũ cũng không quá thích thú: “Sao tao có cảm giác con bé bị người ta kéo về vậy?”
Anh là người có dị năng nên sức mạnh và giác quan sẽ trội hơn người bình thường rất nhiều. Người khác không quan sát được thứ mà anh có thể nhìn thấy, khi nãy anh chứng kiến rõ mồn một cảnh “Sadako” bị một bàn tay lôi đi.
Trần Sơ cũng nhìn thấy, anh nghiêm mặt, quay người chạy vào trong trung tâm thương mại, sau khi vào thì chạy một mạch đến khu điện máy.
Trên con đường, mãi Lâm Xuân mới leo được ra ngoài cửa nhưng đã bị loli kéo về.
“Mày đừng hòng chạy thoát.” Loli túm chặt lấy mái tóc của Sadako.
Lâm Xuân sầu kinh khủng, mái tóc của Sadako rất dễ sử dụng nhưng nó lại quá dài nên lúc nào cũng dễ bị đối phương chộp được.
Hai cô gái, một người có năng lực trèo ra khỏi TV, một kẻ có năng lực chiếm đoạt sự sống của người khác nhưng khi tác động vật lí thì sức chiến đấu bằng không. Cả hai đánh nhau trong lối đi nhưng ngoài giật tóc và cào vào mặt nhau ra thì chẳng ai gây ra tổn thương đáng kể nào cho đối thủ.
Lâm Xuân thấy mình không trèo ra được thì xoay người, giơ tay tóm con gấu bông trong lòng loli.
“Đừng động vào nó!” Loli hoảng sợ che gấu bông của mình lại nhưng Lâm Xuân nào có nghe, cô nhớ rõ con gấu này đã hút sự sống của cô. 12 tiếng sau bà đây nghoẻo mẹ rồi, còn khách sáo với chúng mày làm gì.
Lâm Xuân siết chặt con gấu, chẳng quan tâm đến việc nó có hiểu hay không: “Nhả sức sống của bà ra đây.”
“Mày cứ mở đi, sức sống của mày đã bị tao nuốt gần hết rồi, lát nữa mày sẽ bắt đầu yếu đi, 12 tiếng sau mày sẽ chết.” Loli nhìn Lâm Xuân đầy nham hiểm: “Không ai biết mày sẽ chết như thế nào.”
“Trước khi chết thì tôi phải gϊếŧ cô đã.” Mặc dù không nhìn được rõ nhưng lúc nãy ra được đến ngoài, cô nhận ra cánh cửa lần này đang ở một nơi rất cao. Cô không tìm được Trần Sơ nhưng đã tìm được một nơi để sống chết với hung thủ.
“Cô đi ra ngoài cho tôi.” Vì đã quyết tâm lấy mạng đổi mạng nên cơ thể Lâm Xuân bỗng bùng lên một năng lượng vĩ đại, kéo loli ra ngoài cửa.
Bấy giờ tại trung tâm thương mại, Trần Sơ đã chạy đến gian trưng bày TV, cướp luôn một cái rồi quay người bỏ chạy trong ánh mắt sửng sốt của nhân viên cửa hàng.
“Trời đất ơi, cướp TV? Mau ngăn nó lại, báo cảnh sát đi!” Chắc chắn không thể ngăn được vì Trần Sơ chạy nhanh quá, nhân viên còn chưa kịp phản ứng thì anh đã biến mất rồi. Khi nhân viên đang định gọi cảnh sát thì một chàng trai ăn mặc diêm dúa đè anh lại.
“Đừng, bọn tôi mua, bao nhiêu tiền?” Giải Tinh Vũ lấy thẻ đen, mỉm cười rạng rỡ.
Trần Sơ ôm chiếc TV Giải Tinh Vũ vừa mua chạy vào lối thoát hiểm. Sau khi bước vào, anh đã hóa thành cơn gió biến mất ở tầng một, xuyên qua đại sảnh rồi bay lên tầng trên cùng của trung tâm thương mại.
Lên đến nơi, anh đặt TV xuống đất, cúi đầu gọi: “Lâm Xuân?”
Màn TV lặng im, không có tiếng động.
Anh cau mày, ngoảnh mặt nhìn TV LCD khổng lồ bên ngoài trung tâm thương mại, anh không biết cô có nghe được giọng anh không.
Trên con đường, Lâm Xuân bùng nổ nên đã lôi loli ra đến ngoài cửa nhưng vì loli nặng quá, hơn nữa sức khỏe của cô cũng đang yếu dần đi nên cô chỉ có thể duỗi ra một tay rồi chẳng làm được gì khác.
“Mày đừng hòng kéo tao ra ngoài.” Mặc dù không biết ngoài cửa có gì nhưng Lâm Xuân sống chết phải kéo được cô ả ra ngoài thì cũng đủ chứng minh rằng ngoài kia chả nơi nào tốt đẹp gì.
Ngay khi cô ả loli đứng vững lại được, Lâm Xuân sắp bị ả lôi về thì một bàn tay khô ráo ấm áp đã nắm lấy tay cô.
Cô trợn tròn mắt, nhưng trước tiên phải trở tay tóm lấy con gấu bông của ả loli đã. Sau đó, bàn tay kia đã truyền đến một sức mạnh khổng lồ, kéo cả hai ra ngoài trong lúc ả loli còn chưa kịp phản ứng.
“Đàn anh Trần Sơ?” Ánh mắt Lâm Xuân sáng lên khi nhìn thấy Trần Sơ.
Sadako dẫn cô đến gặp anh Trần Sơ thật này.
Trần Sơ thấy cô chật vật thế này thì khẽ cau mày, giơ tay lên đỡ cô dậy.
Lâm Xuân chẳng buồn đứng nữa, cô chỉ vào ả loli đang ngỏm dậy toan tháo chạy, hét lên: “Mau bắt lấy nó, nó là kẻ xấu đấy.”
Trần Sơ không buông cô ra để đi bắt ả loli mà tiếp tục đỡ cô ngồi thẳng dậy rồi quan sát cô một lúc, cảm nhận được sức sống yếu ớt của cô khiến anh nhíu mày.
“Mau lên anh, nó sắp chạy rồi.” Lâm Xuân thấy loli sắp chạy xuống tầng, nóng ruột đến mức định đuổi theo.
Một tay Trần Sơ đè cô lại, trong ánh mắt khó hiểu của Lâm Xuân, tay trái anh nhẹ nhàng nắm về phía loli. Một cơn lốc vô hình xuất hiện xung quanh loli rồi cuốn ả vào trong, không cho ả được nhúc nhích. Sau đó, anh ngoắc tay, cơn lốc ấy tự động đưa loli lại gần bên anh.
“Thả tao ra, thả tao ra!” Loli hét khản cả giọng, nhưng ả chẳng thể phản kháng trước sức mạnh của Trần Sơ.
“Anh…” Lâm Xuân nhìn anh với gương mặt khϊếp đảm.
Thảo nào, thảo nào anh không thấy lạ khi nhìn mình bò ra khỏi TV, hóa ra anh cũng không bình thường.
“Kumasy, hút sạch sự sống của nó đi.” Loli bỗng la lên.
– Cẩn thận gấu bông của nó…
Lâm Xuân còn chưa nói xong thì con gấu bông của loli đã bị một sức mạnh to lớn siết chặt, để rồi sau đó nó đã nổ tung, hóa thành những mảnh vụn.
Sức sống của vật chủ +900, cơ thể khỏe mạnh.
Tinh, chúc mừng vật chủ hoàn thành nhiệm vụ xem bói, được cộng 5610 điểm công đức, tiền quẻ 0 đồng.
Bởi vì Sadako đã giúp đỡ rất nhiều trong trận chiến nên Sadako yêu cầu được lấy 10% số điểm. 10% không quá nhiều, tôi đang chuyển lời cho Sadako. Do hệ thống đã cung cấp nền tảng giúp vật chủ và Sadako giao tiếp với nhau nên hệ thống sẽ lấy 20%. Vì vậy, cuối cùng vật chủ nhận được 3927 điểm công đức.
Lâm Xuân đang sung sướиɠ vì mình kiếm được tận năm nghìn điểm công đức mà nghe xong vụ chia trác thì mặt cô đã xanh lét lại.
Đồ hệ thống mặt dày.
“Tôi là hệ thống thì vốn đã không có mặt rồi.” Hệ thống nói.
“…” Lâm Xuân.
“Em sao rồi?” Trần Sơ hỏi cô.
“Ổn lắm ạ, sức sống quay lại rồi.” Cô vui vẻ đáp lời.
Trần Sơ thấy gương mặt cô đã hồng hào trở lại thì nỗi lo âu trong ánh mắt mới phai đi.
Bấy giờ Giải Tinh Vũ cũng đã đuổi kịp, anh nhìn sơ qua tình hình trên tầng thượng rồi nhìn khuôn mặt bơ phờ của “Sadako”, hỏi Trần Sơ: “Có chuyện gì thế?”
“Một con yêu chiêu hồn cấp D.” Trần Sơ trả lời.
“Nó ác lắm, nó vào lễ hội cướp đoạt sức sống của người khác, suýt nữa thì gϊếŧ chết mấy trăm người.” Lâm Xuân tố cáo.
Ánh mắt Giải Tinh Vũ nhìn vu yêu lạnh lùng hẳn đi: “To gan thật đấy.”
“Không mà, em chỉ muốn đi hấp thu một tí sức sống thôi chứ không muốn gϊếŧ người.” Yêu chiêu hồn biết mình không trốn được nên vội vàng thanh minh.
“Cô nói dối, suýt nữa tôi đã bị cô gϊếŧ rồi.” Lâm Xuân không tin.
– Vì mày muốn gϊếŧ tao nên tao mới đánh lại.
“Lúc trước cô đã hút gần 600 điểm sức sống của tôi.” Phải vào ICU đấy, nếu không thì cô đã chẳng bạt mạng với con ả này.
“Tao ra lệnh cho Kumasy hút 80 điểm sức sống của mọi người, để chúng mày về chỉ bị cảm mà thôi. Ai mà biết mệnh mày yếu thế, sức sống mới dễ bị chiếm đoạt như vậy.” Yêu chiêu hồn gân cổ cãi lại: “Tao chỉ là người có năng lực cấp D thôi, tao nào dám gϊếŧ mấy trăm người cùng một lúc, gϊếŧ xong tao có hấp thu được đâu.”
“Thế chả lẽ tôi sai à?” Lâm Xuân cáu kinh khủng.
“Chứ còn gì nữa.” Nếu không phải do mày thì tao đã hút xong về nhà từ lâu rồi.
Lâm Xuân không thể chịu được nữa, cô muốn xông ra đánh con ả một trận.
“Có người đến, rời khỏi đây đã.” Trần Sơ ngăn Lâm Xuân lại, nháy mắt với Giải Tinh Vũ, Giải Tinh vũ hiểu ý ngay, anh bắt con yêu chiêu hồn rồi cả hội cùng đi ra cầu thang.
Hết chương 16.