Kiều Trăn Trăn nắm chặt nắm tay: "Cậu có không?"
"...Không biết." Trì Thâm cúi đầu. Từ khi có trí nhớ, anh đã đối mặt với công việc và sự bạo lực vô tận, cha mẹ không dạy anh cái nào đúng cái nào sai, chỉ biết chửi bới sỉ nhục anh. Khi anh bắt đầu đi học, anh đã hoàn toàn khác so với mọi người trong lớp.
Dù là cùng một tuổi, người khác biết kết bạn, biết cãi nhau, biết buồn khi những con bướm chết, trong khi anh lại giống như một người ngoài cuộc, thờ ơ nhìn họ xúc động mà anh thì lại không thể cảm nhận được.
Anh không biết mình có đạo đức hay không, nếu không gặp Kiều Trăn Trăn, ngay cả tình yêu anh cũng không biết mình có hay không.
Kiều Trăn Trăn nhìn đường nét cằm yếu ớt của anh, lòng cô lại chua xót, sau một lúc lâu, cô mới ôm chặt anh, Trì Thâm bỗng nhiên nhìn về phía cô, cả người đều cứng ngắc.
Dù cả hai cơ thể đều lạnh lẽo, nhưng anh lại cảm nhận được một ngọn lửa nhỏ từ cánh tay của cô đang đè lên người mình, toàn bộ cơ thể anh dường như trở nên ấm áp.
Sau đó, anh cảm nhận được Kiều Trăn Trăn đang run rẩy.
"Trăn Trăn..." Anh không quá thành thục mà gọi tên cô.
Nghe anh gọi tên, Kiều Trăn Trăn không thể kiềm nén được nữa mà bắt đầu khóc, lần này Trì Thâm cảm nhận được rất rõ ràng, cảm giác nóng râm ran từ l*иg ngực, hoàn toàn khác với cơn mưa từ trên trời rơi xuống.
Đó là nước mắt của cô.
"Sau này, mình sẽ không làm như vậy nữa, mình sẽ không làm như vậy nữa," Trì Thâm hoàn toàn hoảng loạn, cố gắng vụng về an ủi: "Đừng khóc, mình biết mình sai rồi, mình... Mình sẽ xin lỗi Triệu Luyến Kiều, đảm bảo sẽ không làm tổn thương người khác nữa, đừng khóc..."
Kiều Trăn Trăn hít mũi một cái, đỏ mắt nhìn anh: "Dù người khác làm tổn thương mình, cậu cũng không được làm chuyện trái pháp luật."
"Được." Trì Thâm lập tức đồng ý.
Nghe anh dứt khoát trả lời như vậy, trong lòng Kiều Trăn Trăn cũng nhẹ nhõm đi một chút, lau nước mắt trên mặt, trịnh trọng nhìn anh: "Trì Thâm, mình không quan tâm trước đây cậu như thế nào, nhưng từ hôm nay trở đi, cậu phải trở thành một người tốt cho mình, dù muốn phản kích lại những người làm hại cậu, cậu cũng không được dùng các biện pháp vi phạm pháp luật và đạo đức."
Môi Trì Thâm giật giật, một lúc sau anh gật đầu: "Được."
Hai người đã ở trên sân thượng một lúc lâu. Khi trở về nơi ở, thì đã hơn nửa tiếng.
Kiều Trăn Trăn đang tắm trong phòng tắm của Trì Thâm. Trong lúc đang tắm, cô lo về việc mặc lại áσ ɭóŧ ướt, nhưng khi cô đang rối rắm, Trì Thâm ở bên ngoài im lặng một lúc lâu đột nhiên gõ cửa.
"Có chuyện gì sao?" Dù Kiều Trăn Trăn tin tưởng vào nhân phẩm của anh, nhưng đang tắm mà lại bất ngờ nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vẫn bị giật mình.
Trì Thâm phát hiện sự kinh ngạc trong giọng nói của cô, im lặng một lúc, anh mới nói: "Mình đã mua máy sấy tóc, mình để nó ở ngoài cửa."
Tóc anh ngắn, thường không cần dùng máy sấy tóc, cho nên anh không có mua.
Kiều Trăn Trăn dừng lại một chút, cảm ơn anh, đợi anh rời đi rồi mới hé mở cửa phòng tắm ra một khe hẹp nhỏ.
Sau đó, cô nhìn thấy trên sàn không chỉ có máy sấy tóc, mà còn có một cái hộp nhỏ khác.
Cô mang những thứ đó vào phòng, khi mở ra, cô mới phát hiện đó là một bộ đồ lót một lần dùng, là loại co giãn, phù hợp với mọi kích cỡ của con gái. Kiều Trăn Trăn không ngờ anh lại có thể nghĩ đến cả những thứ như thế này, cười tủm tỉm, đỏ mặt.
Trì Thâm vẫn còn đang ướt nhẹp, cô không dám ở trong phòng tắm quá lâu, nên sau khi mặc áσ ɭóŧ vào, cô lập tức mặc quần áo của Trì Thâm, kéo lê cái quần dài bước ra ngoài để sấy tóc.
Trì Thâm không dám nhìn cô, chỉ sau khi cô bắt đầu sấy tóc, anh mới đi vào phòng tắm, sau đó chưa đến năm phút anh lại bước ra.
"Cậu sấy tóc chút đi." Kiều Trăn Trăn vừa gửi tiền cho Triệu Luyến Kiều, vừa đưa máy sấy tóc cho anh: "Thời tiết đã trở lạnh rồi, sau này mỗi khi tắm xong cậu phải sấy tóc ngay, nếu không thì sẽ rất dễ bị cảm, còn bị liệt mặt."