...Anh tìm Triệu Luyến Kiều để làm gì? Kiều Trăn Trăn rất hoang mang, cố gắng hỏi mọi người, nhưng vì trời đang mưa, trên đường không có ai để hỏi, cô không thể làm gì khác ngoài việc rời khỏi khu phố, ra ngoài tìm.
Ban đầu cô muốn đi theo con đường về nhà của Triệu Luyến Kiều, nhưng bỗng nhiên trên đoạn đường giao nhau, cô nhìn thấy con búp bê mà Triệu Luyến Kiều luôn treo trên cặp sách. Cô lo lắng, đi theo con đường đó, sau một đoạn đường, không biết làm sao mà cô đã đến căn nhà bỏ hoang, cô nhìn thấy trên đất là chiếc điện thoại bị vỡ, thậm chí còn nghe thấy tiếng hét từ trên tầng cao, cô nhìn thấy Triệu Luyến Kiều đang rơi xuống.
Bây giờ, thời gian dừng lại, thế giới trở nên yên lặng.
Kiều Trăn Trăn chạy lao lên cầu thang, cố gắng đến chỗ mục tiêu, nhưng chân cô yếu ớt, phải mất một lúc lâu cô mới leo lên tầng 15. Sau khi đến đầu cầu thang, cô không rảnh đến việc nghỉ ngơi, cô chạy nhanh đến bên cạnh sân thượng, kéo Triệu Luyến Kiều đã bị rơi nửa người trở lại.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, cô thấy ngoại trừ chân cô ta bị sưng đỏ và trên tay có một ít vết thương nhỏ, thì những nơi khác không bị gì cả. Kiều Trăn Trăn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi cô nhìn thấy vết thương nhỏ trên mặt Trì Thâm, cô nhíu mày: "Có chỗ nào lưu lại vết máu không?"
"Không có, bây giờ trời mưa đang rất to, ngay cả dấu vân tay cũng sẽ bị xóa sạch." Tiểu Bát trả lời.
Lúc này Kiều Trăn Trăn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô suy nghĩ một chút, bèn hỏi: "Gần đây có camera giám sát không?"
Trước đó hệ thống giám sát không phổ biến như hiện nay, đặc biệt là khu nhà cũ mà Trì Thâm đang sống không có hệ thống giám sát, hơn nữa trên con đường từ tiểu khu đến đây, không ai đi qua, cho nên chỉ có một hệ thống giám sát duy nhất nhưng nó đã bị hỏng.
Cô không biết gần tòa nhà này có camera giám sát hay không, có thể đã quay lại cảnh Triệu Luyến Kiều vừa rơi xuống.
Sau khi im lặng một lúc, Tiểu Bát trả lời: "Xung quanh không có hệ thống giám sát."
Kiều Trăn Trăn thở phào nhẹ nhõm hơi thở, nhìn hai người đang đứng yên, bắt đầu suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.
Với tính cách của Triệu Luyến Kiều, chắc chắn cô ta sẽ báo cảnh sát. Cô nên làm gì đây, dẫn Trì Thâm rời khỏi đây, đến một nơi có thể theo dõi tình hình từ xa, chứng minh bọn họ không thể xuất hiện cùng một lúc ở tòa nhà bỏ hoang này?
Không được, thời gian mà cô có quá ngắn, hiện tại cũng đã tiêu tốn hết một phần, không đủ để làm những việc đó.
Cho nên, chỉ còn lại cách là ngăn Triệu Luyến Kiều báo cảnh sát.
Kiều Trăn Trăn nhìn chằm chằm vào Triệu Luyến Kiều một lúc, sau đó vỗ tay để dòng thời gian tiếp tục chảy.
"Ah!" Triệu Luyến Kiều kêu lên thảm thiết, che mặt sợ hãi ngồi xuống.
Trì Thâm lập tức nhìn thấy Kiều Trăn Trăn bất ngờ xuất hiện ở đây, cả người lạnh toát, mặt mày biến sắc.
Triệu Luyến Kiều la lên được một lúc, nhưng đau đớn mà cô ta tưởng tượng chậm chạp không đến, cô ta nhíu mày cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy Kiều Trăn Trăn đang đứng trước mặt, cô ta mở to mắt mờ mịt, sau đó mới ý thức được là mình chưa chết.
"Triệu Luyến Kiều, câụ định đẩy Trì Thâm rơi xuống!" Kiều Trăn Trăn bất ngờ nói.
Trong mắt Trì Thâm xẹt qua một tia kinh ngạc.
Triệu Luyến Kiều vẫn đang trong tình trạng mơ màng, không hiểu tại sao mình đã rơi khỏi tòa nhà nhưng lại đột ngột xuất hiện ở đây, cô ta hoang mang nhìn về phía Kiều Trăn Trăn.
Kiều Trăn Trăn cười lạnh: "May mắn là tôi đến kịp, nếu không có lẽ cậu đã thành công rồi đúng không? Câụ có biết gϊếŧ người là phạm tội không?!"
Triệu Luyến Kiều vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô, một lúc sau cuối cùng cô ta tức giận đến run rẩy nói: "Cậu nói... Cậu nói..."
"Đúng, tôi đang nói nhảm," Kiều Trăn Trăn bình tình nhìn cô ta: "Nếu câụ dám báo cảnh sát, đây sẽ là lời khai của tôi. Xung quanh đây không có camera giám sát, không ai biết câụ và Trì Thâm xuất hiện ở đây như thế nào, nhưng nhiều người có thể chứng minh cậu không thích Trì Thâm."