Xuyên Thành Mèo Của Vai Ác

Chương 5

Ý cười trong mắt Phó Kiêu càng sâu hơn, cúi người vươn tay muốn ôm Bánh Ngọt Nhỏ lên, nhưng hắn không ngờ là, hắn vừa cúi xuống, khoảng cách giữa đầu gối và ngăn kéo càng lớn hơn, Tô Trạch Ninh đã kéo căng đến giới hạn chỉ kịp phát ra tiếng gào cao vυ't trước khi ngã sấp xuống sàn đá cẩm thạch lạnh ngắt.

Trên sàn đá cẩm thạch trơn nhẵn không lót thảm, cùng với mèo con tội nghiệp bị ngã.

Phó Kiêu nhíu mày đặt Bánh Ngọt Nhỏ trong lòng bàn tay, từ trên xuống dưới xác nhận Bánh Ngọt Nhỏ không bị thương thì mới yên lòng.

Tô Trạch Ninh kiêu ngạo kêu meo một tiếng, nhảy từ lòng bàn tay Phó Kiêu lên bàn, quay lưng lại đưa cặp mông sang chảnh của mình về phía Phó Kiêu.

Nó rất tức giận.

Phó Kiêu: ...

Hắn nghĩ nghĩ rồi đi vòng qua phía bên kia bàn.

Tô Trạch Ninh lườm hắn một cái, quay người, tiếp tục dùng mông đối diện với hắn.

Nhưng cái đuôi nhỏ linh hoạt của mèo trắng lại liên tục phe phẩy lên xuống, nói cho cả thế giới biết tâm tư của chủ nhân, cái đuôi nhỏ đó giống như nói là - Anh mau dỗ tôi đi, dỗ tôi đi, tôi sẽ không dỗi nữa.

"Bánh Ngọt Nhỏ." Nụ cười trong mắt Phó Kiêu càng sâu hơn, giọng nói càng trầm hơn, suy nghĩ một chút lấy từ bên phải ngăn kéo ra một cây bút laser mà quản gia thần bí đưa cho hắn cách đây không lâu, thử vẽ một vòng tròn bên cạnh mèo trắng.

Cơ thể tròn vo của Bánh Ngọt Nhỏ vẫn kiềm chế không cử động, nhưng cái đầu nhỏ đã không tự chủ được di chuyển theo chấm đỏ xung quanh.

Tô Trạch Ninh: Bổn Miêu phải nhịn xuống, Bổn Miêu rất tức giận.

Mới không phải Tất Thối Bự dỗ tùy tiện là có thể lừa được đâu.

Phó Kiêu xấu xa dừng chấm đỏ ở chỗ mà móng vuốt Tô Trạch Ninh vươn ra một chút là có thể chạm tới.

Con mèo trắng vẻ mặt rối rắm, đôi mắt hạnh linh động như bảo thạch nhìn chằm chằm chấm đỏ, bản năng săn mồi của loài mèo dần dần chiếm thượng phong. Lúc này đây chấm đỏ bình thường không có gì lạ ở trong mắt Tô Trạch Ninh có sức hấp dẫn kinh người.

Cuối cùng Tô Trạch Ninh gào meo meo một tiếng với Phó Kiêu.

Cậu thật sự không chịu được nữa.

Con mèo trắng tự giận mình xòe móng vuốt chụp về phía chấm đỏ.

Loại hành động nhàm chán mà trước đây Phó Kiêu coi thường, thế nhưng lúc này hắn lại cảm thấy vô cùng thú vị.

Nhìn mèo trắng hoạt bát vui vẻ trong phòng ngủ của Phó Kiêu, tâm trạng của Phó Kiêu cũng tốt lên. Thấy mèo con chơi vui vẻ, cây bút laser xấu xa của Phó Kiêu chiếu tới một vị trí trên bức tường đối diện nơi mèo con không bao giờ có thể tới được.

Tuy nhiên móng vuốt của con mèo trắng nhanh như chớp, bay qua bức tường và bỏ qua lực hấp dẫn của Trái Đất, leo gần như thẳng đứng trên đỉnh tường và vồ lấy chấm đỏ, sau đó quay đầu về phía hắn kiêu ngạo kêu meo meo chiến thắng như thể đang khoe khoang.

Đôi mắt mèo như bảo thạch của Tô Trạch Ninh tràn đầy đắc thắng, sau đó cứng đờ...

Cậu vừa làm gì vậy?

Cậu leo lên trần nhà trước mặt Phó Kiêu á?

Thiết lập chiếc mèo mềm mại đáng yêu của cậu còn có thể giữ được không?

Phó Kiêu nhìn Bánh Ngọt Nhỏ dựa vào móng vuốt gần như trèo lên trần nhà cũng rơi vào trầm tư, con mèo bình thường có thể trèo cao như vậy được sao?

Bên kia Bánh Ngọt Nhỏ đã bò từ trên tường xuống, Phó Kiêu nhìn thấy rõ ràng, lúc Bánh Ngọt Nhỏ cách mặt đất mấy chục cm, rõ ràng thoáng do dự, vô cùng dối trá giả vờ hai chân mất sức trượt xuống góc tường, sau đó giống như bị ấm ức lớn chỉ vào tường kêu meo meo tố cáo với mình.

Phó Kiêu: ...

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, chưa bao giờ thấy con vật nhỏ nào vừa kiêu vừa ra vẻ như vậy.

Cốc cốc cốc.

Cũng may lúc này tiếng gõ cửa có quy luật phá vỡ sự im lặng khiến người ta xấu hổ này.

Buổi tối ngày này vào những năm trước Phó Kiêu sẽ không gặp bất cứ kẻ nào, nhưng năm nay dường như Phó Kiêu cảm thấy có chút khác lạ. Hắn vừa bực vừa buồn cười ôm Bánh Ngọt Nhỏ lên, xác định nó không bị thương, sau đó mới nhẹ nhàng đánh lên thân hình mũm mĩm của nó để trừng phạt.

Leo cao như vậy, lỡ như ngã xuống thì sao?

Hắn mở cửa phòng ngủ ra.

Trước cửa là quản gia.

Quản gia bưng một đĩa thức ăn nhỏ bằng sứ, thấy Phó Kiêu mở cửa, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, ông ấy cúi đầu nhìn Bánh Ngọt Nhỏ đang liếʍ lông trong lòng Phó Kiêu: "Bánh Ngọt Nhỏ buổi tối không ăn thức ăn cho mèo, tôi đặc biệt dặn dò phòng bếp làm một ít thức ăn cho mèo mang tới đây." Ông ấy không thấy Bánh Ngọt Nhỏ ở lầu năm, cảm thấy Bánh Ngọt Nhỏ hẳn là tới chỗ cậu chủ Kiêu rồi.

Nói tới cũng kỳ lạ, từ nhỏ cậu chủ Kiêu đã không được động vật yêu thích, nhưng hết lần này tới lần khác Bánh Ngọt Nhỏ lại thích dính lấy cậu chủ Kiêu.

Hơn nữa tuy rằng cậu chủ Kiêu không nói, nhưng rõ ràng cậu ấy cũng rất thích Bánh Ngọt Nhỏ. Những thứ khác không nói, con vật khác nếu dám giẫm tới giẫm lui trên người cậu chủ Kiêu, đã sớm bị vứt sang một bên rồi, cũng chỉ có Bánh Ngọt Nhỏ là ngoại lệ.

Tô Trạch Ninh vừa nghe thế, đôi mắt sáng lên, giãy dụa muốn từ trong lòng Phó Kiêu đứng lên.

Phó Kiêu không buông Bánh Ngọt Nhỏ ra, chỉ nhận lấy chiếc đĩa, để Bánh Ngọt Nhỏ ăn trong lòng hắn.

Tô Trạch Ninh ăn món trứng cá vàng tươi, vị ngọt trong miệng trong nháy mắt bùng nổ.

Thứ màu vàng này đến tột cùng là đồ ăn thần tiên gì, không biết còn ngon hơn thức ăn cho mèo biết bao lần luôn á!

Lúc ấy Tô Trạch Ninh chỉ cảm thấy đưa tới thêm một trăm đĩa nữa cũng có thể ăn hết. Sau này cậu mới biết để được một đĩa nhỏ như vậy, có thể mua được cả một nghìn con như cậu, điều này làm cho cậu không khỏi sâu sắc cảm thán, thật sự là kẻ có tiền đáng chết.

Quản gia lộ ra nụ cười vui mừng, ông ấy nhìn thấy Phó Kiêu ôm Bánh Ngọt Nhỏ với vẻ dịu dàng hiếm thấy, hơi động lòng nói: "Người chịu trách nhiệm chăm sóc Bánh Ngọt Nhỏ bên lão gia nói, Bánh Ngọt Nhỏ thích nhất là lão gia cầm bút laser chơi với nó, cậu chủ đã thử dùng bút laser chơi với Bánh Ngọt Nhỏ chưa?"

Buổi chiều ông ấy đã bút laser cho cậu chủ rồi, không biết cậu chủ đã dùng chưa.

Cách đây không lâu Phó Kiêu còn cảm thấy ông cụ Phó chơi với mèo mất hết lí trí mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng. Phó Kiêu xưa nay luôn được biết đến là âm hiểm giả dối trên thương trường mặt không đổi sắc nói: "Không có, thú cưng không thể quá cưng chiều, phải dạy dỗ quy tắc, cả ngày ở trong phòng nhảy tới nhảy lui đuổi theo bút laser có nghĩa gì?"

Động tác ăn của Tô Trạch Ninh dừng lại, cái đầu nhỏ ngẩng lên, kêu meo meo khinh bỉ Phó Kiêu.

Tất Thối Bự, lúc nãy anh trêu chọc tôi bằng bút laser không phải dáng vẻ thế này đâu.

Quản gia hiển nhiên nghe không hiểu tố cáo của Tô Trạch Ninh, trong mắt hiện lên vẻ mất mát, sau đó nhanh chóng nghiêm túc nói: "Cậu chủ nói rất đúng, tôi lập tức chọn mua một ít đồ chơi mèo khác. Là tôi suy nghĩ còn thiếu sót, bút laser quả thật không tao nhã lắm."

Tô Trạch Ninh đã ăn xong thức ăn trên đĩa, duỗi lưng một cái trong lòng Phó Kiêu.

Quản gia thấy thế nói: "Cần tôi mang Bánh Ngọt Nhỏ về tầng cao nhất không ạ?"

Động tác ôm Bánh Ngọt Nhỏ của Phó Kiêu dừng lại một lát, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt qua sống lưng Bánh Ngọt Nhỏ, bộ lông mèo mềm mại bồng bềnh xúc cảm rất dễ chịu, hắn mặt không đỏ tim không đập nói: "Con vật nhỏ thật đáng thương, ngày đầu tiên tới chắc trong lòng rất hoảng sợ, hôm nay ở lại chỗ tôi đi."

Meo meo meo meo???

Tô Trạch Ninh – Con mèo lạnh lùng cao quý vươn móng vuốt mềm mại đè lên mặt Phó Kiêu.

Đồ lừa đảo!

Cậu không hề sợ tí nào hết nhé!