Xuyên Thành Mèo Của Vai Ác

Chương 3

Phó Minh Minh vươn tay định vuốt mèo con một tí. Cô là thiếu nữ, thiếu nữ nào chẳng thích mấy thứ lông xù đáng yêu.

Nghĩ tới việc mình vừa mới làm, Tô Trạch Ninh ngoan ngoãn cho cô vuốt, còn rất có nhân tính cọ cọ tay Phó Minh Minh.

Mắt Phó Minh Minh lập tức sáng rực lên, cô lôi di động ra, tranh thủ chụp mấy bức ảnh cho mèo con đáng yêu có đôi dị đồng, mà Tô Trạch Ninh cũng hợp tác bày ra đủ tư thế.

Cái quan hốt phân này, thật khó hầu hạ.

Phó Minh Minh hít mèo một mình chưa đã ghiền, còn đem ảnh đẹp của Bánh Ngọt Nhỏ dán lên Weibo. Cô là một streamer chuyên phát sóng chơi game, vốn có rất nhiều fans. Ảnh Bánh Ngọt Nhỏ vừa dán lập tức có fans già nhảy ra bình luận.

"Mèo con trắng, mắt uyên ương, đáng yêu, muốn hít."

"Tiểu đội trộm mèo bắt đầu xếp hàng."

"Vì ôm meo meo, thẳng tiến!"

"Chủ nhà có thời gian hít mèo, không có thời gian live stream? Chủ nhà là đại móng heo!"

Nhắc tới việc mình cho mọi người leo cây một buổi live stream, Phó Minh Minh chột dạ tắt Weibo, cuối cùng cũng nhớ lý tại sao mình tới đây. Cô hỏi quản gia hỏi: "Chú Trương, chú họ con đâu rồi?"

Hôm nay cô cho buổi live stream của mình treo vắt vẻo trên cây, tới tìm chú họ vì có một số việc. Lúc cô tới, chú họ có công vụ cần xử lý nên cô mới chạy tới chơi với Bánh Ngọt Nhỏ. Chứ không phải cô cố tình tới gặp Bánh Ngọt Nhỏ đâu!

Quản gia đem nụ cười khéo léo treo trên mặt, không nói gì.

Phó Minh Minh hiểu ngay lập tức. "Phong Giai Mính tới hả?"

Có thể làm chú họ phá lệ chỉ có Phong Giai Mính.

Quản gia: "Phong tiểu thư và thiếu gia nói chuyện trong phòng sách. Tiểu thư Minh Minh ở lại chút chờ ăn cơm chung?"

Thiếu nữ smart vội lắc đầu, nói: "Phong Giai Mính tới tìm chú họ chắc chắn lại có việc cho chú họ làm. Con chờ ăn cơm nước sẽ đυ.ng mặt cô ta, con với cô ta không hợp, chạm mặt sẽ cãi nhau rùm beng."

Phó Minh Minh biết trong thời gian ngắn mình không thể gặp được Phó Kiêu, cô định bắt cóc meo meo trốn đi, bị quản gia kiên định từ chối. Lúc này Phó Minh Minh mới lưu luyến không rời tạm biệt mèo con, lăn long lóc về nhà.

Tô Trạch Ninh trọng hoạch tự do rồi, bắt đầu đánh bàn tính lạch cạch trong đầu. Cậu tò mò nữ chính Phong Giai Mính trong truyền thuyết, Phong Giai Mính là người như thế nào vậy ta?

Thừa dịp quản gia không chú ý, Tô Trạch Ninh trộm chạy tới phòng sách, ngẩng đầu nhìn của phòng đóng chặt. Cậu lấy thân mình bé xíu của mình chen rồi lại chen, chui rồi lại chui, gian nan cực khổ cuối cùng cũng chui vào.

Thư phòng đơn giản cấu thành từ hai màu đen trắng, một mặt tường đều chất đầy các loại sách báo. Này không bất ngờ, bản thân Phó Kiêu cũng là sinh viên danh dự tốt nghiệp trường quốc tế có tiếng, trên người cầm hai học vị thạc sĩ, không thể là người ít đọc sách.

Phó Kiêu ngồi bên bàn sách màu trắng có phong cách tối giản, tùy ý lật xem phần hợp đồng trong tay. Đối diện hắn là một người con gái ưu nhã mặc váy dài trắng. Cô có mái tóc dài chạm eo, ngũ quan tinh xảo, tươi mát thoát tục, chiếc cổ thon dài trắng nõn như con thiên nga, tư thái cao quý ưu nhã; dù hiện tại dáng vẻ có hơi câu nệ và khẩn trương nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ đẹp này. Không hổ người được tôn làm linh hồn của giai điệu - ca sĩ Phong Giai Mính. Mặc ai nhìn thấy đều phải khen hai người trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

Tô Trạch Ninh lại thấy Phong Giai Mính không xứng với Phó Kiêu.

Phong Giai Mính luôn than Phó Kiêu quá tàn nhẫn, lãnh khốc vô tình. Nhưng Phó Kiêu vốn từ hắc ám phá xác lớn lên, người đã nhìn quen nhân tính hiểm ác như hắn sao có thể dịu dàng thắm thiết? Mà thực chất, thế giới này chưa từng cho Phó Kiêu cơ hội để ôn nhu.

Mèo con trắng phau vừa vào phòng lập tức bẻ hướng đi về phía hai người. Phong Giai Mính và Phó Kiêu tất nhiên chú ý tới cục mèo di động, nhưng Phong Giai Mính tất nhiên không có tâm tư quan tâm tới con mèo đột nhiên xuất hiện, lòng cô chỉ chăm chú vào việc mình đưa cho Phó Kiêu.

Cô thấy Phó Kiêu xem hợp đồng một lúc lâu vẫn không trả lời, cấp bách nói: "Thế nào? Hạng mục của chú tôi đang thiếu vốn đầu tư, không có cách nào mới nhờ anh hỗ trợ. Chú của tôi nói khi có đủ tài chính, hạng mục khởi động chắc chắn có thể thành công."

Tập đoàn Tinh Thần quy đổi ra gồm có công ty sản xuất điện ảnh, công ty chế tác đĩa nhạc lớn nhất nước này, hơn 50% đài truyền hình cả nước, cùng các loại báo giấy cùng và truyền thông mới nổi, thuộc quyền quản lý của công ty còn có vô số nghệ sĩ. Mà Phó Kiêu chính là người chưởng quyền tập đoàn khổng lồ này. Trên tay hắn, tập đoàn Tinh Thần phát triển vượt bậc, thế không thể đỡ; trước đây không lâu còn thu mua thành công đối thủ lớn nhất - tập đoàn Thần Tiêu. Hắn không thẹn với chức vua của giới truyền thông nước A. Chỉ cần hắn gật gật đầu, vấn đề của chú cô nhất định có thể dễ dàng giải quyết.

Phó Kiêu nhướng mày hoài nghi, không nói câu nào, tiếp tục lật hợp đồng.

Tô Trạch Ninh biết rõ áo cơm cha mẹ mình là ai, giá trị thân mật dựa ai. Cục lông trắng đi tới bên ống quần của Phó Kiêu, tự tin mạnh mẽ hướng về phía trước, nhảy!

Nhưng tư thế rất đẹp, kết quả chấm điểm kém.

Cậu vượt mọi chông gai cũng chỉ có thể nhảy tới cẳng chân Phó Kiêu. Nhục chết đi được. Cũng may móng vuốt của cậu nhanh trí móc lên quần Phó Kiêu.

Quần tây được định chế thủ công giá cả sang quý, dưới móng vuốt của Tô Trạch Ninh, bằng mắt thường có thể thấy được tơ chỉ bị bung ra, báo hỏng. Đáng tiếc hai chân sau của Tô Trạch Ninh đang chật vật lắc lư giữa không trung khiến cậu không rảnh lo chuyện khác. Tô Trạch Ninh bận ngẩng đầu lên kêu meo meo với Phó Kiêu.

Còn không mau cứu ta!

Phó Kiêu xách cục Bánh Ngọt Nhỏ thích xà nẹo này đặt lên đùi mình, xong rồi mới khép lại hợp đồng nói với Phong Giai Mính: "Cô có chắc muốn tôi giúp chú mình không?"

Phong Giai Mính thấy mặt mình nóng rát, nhưng nghĩ tới ơn chú chăm sóc mình mấy năm nay, cô kiên định gật đầu: "Chắc chắn."

Phó Kiêu sờ Bánh Ngọt Nhỏ nằm bò trong lòng ngực mình, hai vuốt của Bánh Ngọt Nhỏ không tự giác giẫm tới giẫm lui trên đùi hắn, nhẹ nhàng, mềm mại. Sinh vật be bé này không thèm che giấu sự yêu thích và thiên vị đối với hắn, thực sự đã lấy lòng Phó Kiêu.

Phó Kiêu khó được đột phát thiện tâm nói với Phong Giai Mính: "Chú của cô không có tài năng hay thiên phú gì trong kinh doanh, dù cho có vượt qua được cửa ải này ông ta cũng sẽ gặp phải vấn đề khác, mà thường thì vấn đề sau càng lớn hơn vấn đề trước. Lần này thất bại thì mất hạng mục, lần sau thất bại khả năng sẽ mất luôn Phong gia."

"Hay nói cách khác, chú của cô không thích hợp ở thương trường."

"Không...!" Phong Giai Mính đứng lên, mặt đỏ bừng, tựa như bị làm nhục, nói: "Bây giờ chỉ là do chú tôi không biết nhìn người!"

Phó Kiêu đặt Bánh Ngọt Nhỏ nằm lên lòng bàn tay. Đôi mắt xanh thẳm mang theo chút màu nâu hạnh nhân của Bánh Ngọt Nhỏ ngẩng lên nhìn hắn, kêu meo ngao meo ngao, Phó Kiêu vừa lòng vuốt ve sống lưng nó, ngẩng đầu nhìn Phong Giai Mính, lời nói đầy hàm ý: "Chỉ là lúc này thôi hả?"

Phong Giai Mính im lặng. Cô biết Phó Kiêu đó giờ chướng mắt người của Phong gia, hay nói chính xác là tính cách Phó Kiêu kiêu ngạo tự phụ, hắn chướng mắt tất cả mọi người. Nhưng sự trào phúng trong giọng nói của Phó Kiêu lúc này đây làm kiêu ngạo tự tôn của cô không thể chịu được nữa.

Lần nào cũng vậy, mỗi bước vào phòng sách này cô luôn thấy tôn nghiêm của mình bị tra tấn. Sự tồn tại của căn nhà này đang trào phúng nhân cách của cô, phủ nhận năng lực của cô! Nơi chốn này thời thời khắc khắc nhắc nhở cô, cô đã dựa vào cái gì để có được những thành tựu như ngày hôm nay.

Có lẽ mười năm trước cô không nên đồng ý làm giao dịch với Phó Kiêu.

Vốn cô cũng có ý định tìm hiểu Phó Kiêu, nhưng ý định kia đã tan biến khi cô tận mắt nhìn đối thủ bị Phó Kiêu đuổi tận gϊếŧ tuyệt, tuyệt vọng nhảy xuống từ tầng cao nhất của tòa cao ốc. Khoảnh khắc Phong Giai Mính chứng kiến Yến thúc năm nào còn nói cười yến yến biến thành bãi thịt bùn ngay trước mặt mình, cô mới nhận thức rõ ràng cô với Phó Kiêu là người của hai thế giới. Cô vĩnh viễn không có khả năng thật lòng đón nhận Phó Kiêu.

Loại người lãnh khốc vô tình như Phó Kiêu, trong mắt chỉ có ích lợi sao có thể đại phát thiện tâm? Cô hà tất tới đây rước nhục cho mình?

Phong Giai Mính đứng dậy, cầm hợp đồng Phó Kiêu đặt trên bàn sách định rời đi. Phó Kiêu bỗng nhiên lên tiếng: "Bây giờ tôi đồng ý rót vốn, nhưng có điều kiện. Nếu hạng mục vẫn không thể đạt được kết quả mong muốn, hạng mục này sẽ về tay tôi. Cô thấy thế nào?"

Phong Giai Mính sửng sốt, không biết tại sao Phó Kiêu thay đổi chủ ý, nhưng nghĩ tới hoàn cảnh khốn đốn của chú sắp có đường cứu vãn, Phong Giai Mính cũng không rảnh lo gì khác. Cô đinh ninh rằng chỉ cần có tài chính bổ sung, hạng mục của chú cô sẽ thành công. Vì thế cô vui mừng ra mặt, nói: "Ừ, tôi đồng ý."

Phong Giai Mính được như ước nguyện, mang hợp đồng rời đi. Vừa đi tới cửa, quản gia đứng đó vốn không có cảm giác tồn tại lúc này hỏi: "Cơm chiều sắp xong rồi, Phong tiểu thư muốn ở lại ăn chút không?"

Trước đây quản gia sẽ không có không biết điều mời Phong Giai Mính ở lại, chỉ vì ngày hôm nay có chút đặc biệt. Ngày này mỗi năm, tâm trạng của Kiêu thiếu gia rất kém nên ông mới ôm một tia hy vọng dò hỏi Phong Giai Mính.

"Không." Phong Giai Mính không thèm suy nghĩ đã lập tức từ chối. Từ chối rồi phát hiện hình như mình cường ngạnh quá, cô xấu hổ giải thích: "Buổi tối tôi có việc."

Nụ cười khéo léo trên môi quản gia chút không đổi, giọng điệu lại lạnh dần đi: "Thật đáng tiếc, hôm nay tôi cố tình kêu phòng bếp chuẩn bị mấy món Phong tiểu thư thích. Gần đây thiếu gia cứ ăn tối một mình, tôi tưởng hôm nay Phong tiểu thư có thể ở lại dùng cơm với thiếu gia."

Phong Giai Mính không được tự nhiên mà cười cười. "Công việc đã xếp trước đó rồi." Thực ra việc cô làm tối nay không quan trọng mấy. Chỉ là cô không muốn ở lại chỗ này thêm một giây nào hết.

Anh mắt tựa hồ nhìn thấu hết thảy của quản gia làm Phong Giai Mính có chút chột dạ.

"Tất nhiên, công việc quan trọng." Khóe miệng quản gia kéo ra một nụ cười tươi tắn.

Phong Giai Mính thở phào nhẹ nhõm. Cô luôn thấy căn nhà này của Phó Kiêu như một cái xác giả dối - ai nấy đều treo nụ cười khéo léo rập khuôn, nhất là là vị quản gia này, nhưng thực chất nó chỉ có sự lạnh băng hoàn mỹ không mang theo tí xíu ôn nhu. Lần nào tới đây cô cũng mâu thuẫn. Tiềm thức của cô luôn cự tuyệt đứng ở nơi này dù chỉ một giây.

Tài xế đưa cô đi được quản gia thu xếp chờ ngoài cửa. Lúc Phong Giai Mính chuẩn bị lên xe, quản gia bỗng nhiên lên tiếng: "Phong tiểu thư."

Phong Giai Mính giật mình: "Có chuyện gì vậy?"

"Phong tiểu thư, mấy ngày nữa công ty L sẽ mang mẫu lễ phục mới tới, khi nào cô có thời gian đến đây thử một chút." Quản gia cung kính nói.

Ở nhà như Phó gia, tất cả kiểu dáng mới nhất của hãng thời trang cao cấp sẽ được người chuyên môn đưa tới để chủ nhân chọn lựa. Phong Giai Mính phát hiện mấy kiểu dáng và chất lượng trang phục mình nhìn thấy ở Phó gia cao cấp hơn cửa hàng hay nhãn hàng cô hợp tác rất nhiều. Lâu dần, lễ phục cô mặc khi dự các đại lễ hầu như đều chọn từ Phó gia. Nhiều năm như vậy sớm đã hình thành thói quen, cô không để bụng, nhưng nghĩ tới lễ trao giải mình sắp tham gia, lại phải ứng phó với đám người muôn hình muôn vẻ, lòng cô liền thấy bực bội. Sự bực bội đó thể hiện ra mặt, cô gật gật đầu.

Sự mỉa mai lướt nhẹ qua khóe mắt quản gia.

...

Tô Trạch Ninh thấy Phó Kiêu nói rất đúng. Nếu chú của Phong Giai Mính thật sự không thích hợp buôn bán, Phó Kiêu giúp người cũng sẽ hại ông ta, giống như con dê dưới sự trợ giúp của sư tử bước vào thế giới của kẻ săn mồi vậy. Dê vẫn hoàn dê, sớm muộn sẽ có một ngày bị bầy sư tử nuốt ực không chừa cặn.

Nhưng mấy cái này liên quan gì tới meo meo cậu đâu. Tô Trạch Ninh dẫm đùi Phó Kiêu đứng dậy, lắc lắc đầu mình, giơ móng vuốt định bám mép bàn sách. Lúc cậu cử động lục lạc kêu leng keng làm Tô Trạch Ninh hơi nhíu mày.

Ghét âm thanh này quá đi! >