Ô, chẳng phải Ngốc bạch ngọt hôm trước bị bắt nạt đây sao?
Chú mèo nhỏ toàn thân trắng như tuyết, lớp lông mềm mại xõa tung, linh hoạt nhảy lên sô pha, tao nhã đi đến trước cửa kính, ló đầu ra, tò mò nói: “Tới chơi với tôi?”
Khuôn mặt mèo to lớn của Ngốc bạch ngọt ghé lại gần, ngửi ngửi Tô Trạch Ninh rồi bảo: “Đúng rồi, bọn tôi tới chơi với cậu đây.”
“Các cậu?” Mèo trắng nhỏ nghiêng đầu, nghi hoặc nói.
Ngốc bạch ngọt nghiêng đầu sang một hướng khác, gật đầu, nói: “Đúng rồi, Tiểu Hắc cũng tới nữa.”
Tô Trạch Ninh ngó ra chỗ Ngốc bạch ngọt đang nhìn liền thấy một con mèo đen đang cảnh giác khom mình trên cây cột ở bên cạnh, chắc là sợ bị con người nhìn thấy.
Nó thấy một con mèo trắng, một con mèo cam đang nhìn sang đây, không kìm được nói: “Các cậu đã nói xong chưa? Chậm rề chậm rệt, con người sắp sửa đến rồi đấy.”
Tô Trạch Ninh biết nó sợ con người xuất hiện nên vội vàng nói: “Cậu không cần phải lo đâu. Người trong nhà hôm nay phần lớn bị gọi đi hết rồi.” Không biết là vì sao, vừa mới sáng ngày ra, người trong nhà đã bị quản gia gọi ra ngoài hết cả.
Cậu lờ mờ nghe họ nói muốn tìm ai đó trong nhà này, kĩ càng hơn nữa thì Tô Trạch Ninh không nghe rõ nữa.
Dẫu sao, loại chuyện này vừa nghe đã biết không liên quan gì tới cậu rồi.
“Ồ.” Ngốc bạch ngọt cẩn thận quan sát Tô Trạch Ninh, nghiêm túc nói: “Mèo trắng nhỏ, có phải cậu bị rụng lông rồi không? Cảm giác lông của cậu ít hơn trước đây một ít.”
Tô Trạch Ninh xù lông: “Nào có, nào có, không hề có.” Cứ làm như đống lông mèo trắng quét mãi không sạch trong biệt thự của Phó Kiêu kia không phải là của cậu vậy.
Sao cậu có thể rụng lông cho được chứ.
Tuyệt đối không thể nào!
Ngốc bạch ngọt cười ngây ngốc, nói: “Vậy là do tôi nhìn nhầm rồi.”
Thấy hai con mèo tán gẫu với nhau không có hồi kết.
Tiểu Hắc trợn ngược mắt, nhảy từ trên cột xuống, đi tới bên cạnh Ngốc bạch ngọt, dứt khoát đẩy quả cầu thủy tinh đã cũ dưới chân Ngốc bạch ngọt tới trước mặt Tô Trạch Ninh, quay đầu qua một bên không thèm quan tâm, kiêu ngạo nói: “Cho cậu đấy.”
Tô Trạch Ninh nghi ngờ, cong chân trước lên, chỉ vào bản thân, nghiêng đầu nói: “Cho tôi á?”
Màu sắc trong quả cầu thủy tinh tỏa ra ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, là loại mà loài mèo thích nhất. Quả cầu thủy tinh đã hơi cũ, chắc là đứa trẻ kia chơi lâu rồi nên bỏ đi, nhưng Tô Trạch Ninh có thể nhìn ra chủ nhân sau này của nó đã giữ cẩn thận, mặt ngoài rất sạch sẽ.
Ngốc bạch ngọt ngây thơ, hoạt bát nói: “Đây là món đồ chơi bọn tôi thích nhất đấy, tặng cho cậu. Cảm ơn cậu vì đã giúp chúng tôi đuổi Tam Hoa đi.”
Tiểu Hắc nhìn quả cầu thủy tinh, trong đôi mắt màu vàng có phần không nỡ, nhưng cũng cực kỳ có khí phách nam tử, nói: “Tặng cho cậu.”
Có lẽ đây là món đồ chơi quý báu nhất đối với bọn chúng rồi.
Tô Trạch Ninh thoáng cảm động nhìn vào quả cầu thủy tinh dưới chân, trịnh trọng giấu quả cầu thủy tinh vào ổ mèo màu hồng của mình, sau đó ngậm gói cá khô nhỏ mang ra cho hai con mèo kia, cực kỳ khí phách: “Đây là quà tôi tặng cho các cậu.”
Nói xong, cậu đã lập tức hối hận!
Đây đã là gói cá khô cuối cùng của cậu rồi!
Tại sao cậu lại phải lấy cá khô ra làm quà vậy, rõ ràng cậu có bao nhiêu đồ chơi như vậy mà!
Đôi mắt tròn xoe của Ngốc bạch ngọt sáng lên, khó tin nói: “Mèo trắng nhỏ, cậu cứ thế tặng cho bọn tôi luôn à? Đây là cá khô đấy.”
Lòng Tô Trạch Ninh đau nhói nhưng vì hình tượng hào phóng, cao quý của mình, cậu cố nén lại trái tim nhỏ máu: “Không sao, tôi vẫn còn rất nhiều.”
Lúc mang cá khô ra, đến móng vuốt của cậu cũng đang run rẩy.
“Chủ nhân của cậu đối xử với cậu tốt thật đấy.” Ngốc bạch ngọt nhìn cá khô, hâm mộ nói: “Chủ nhân trước đây của tôi là một bà cụ, đối xử với tôi cũng rất tốt. Đáng tiếc sau này bà ấy bị ốm, nghe nói đã đi tới một chỗ gọi là bệnh viện, về sau không còn thấy quay lại nữa.”