Chỉ là…
Phó Kiêu đăm chiêu nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ.
Sau khi biết chuyện này, hắn không nói cho ai biết mà chọn cách giúp Bạch Dương Hinh giữ bí mật, không thì ông nội đã sớm ra tay xử lý cô ta rồi.
Ngay từ đầu hắn đã không phải là người tử tế, hắn chỉ làm điều này vì nó có lợi cho bản thân mình thôi.
Bên cạnh Phó Vân Tích chắc chắn sẽ còn những người phụ nữ khác, nhưng thay vì để một người phụ nữ thông minh chiếm giữ vị trí này, thà để cho Bạch Dương Hinh còn tốt hơn.
Lại nghĩ đến thái độ của Bạch Dương Hinh cùng ánh mắt đau khổ của vật nhỏ…
Ánh mắt Phó Kiêu lập tức trở nên lạnh lẽo, lẽ ra Bạch Dương Hinh không nên tự tiện động vào đồ của hắn mới phải.
Phó Kiêu gọi một cuộc điện thoại.
Sau khi cúp máy, Phó Kiêu khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn biết rõ hơn ai hết rằng nhà họ Phó cũng bẩn thỉu không kém nhà họ Tống của ông ngoại hắn.
Từ lúc mười tuổi, khi bị ông Phó đón đi khỏi nhà họ Tống, hắn đã hiểu mình chỉ là đi từ ao rồng này đến hang hổ khác mà thôi, trên đời này hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, phải đứng trên đỉnh cao quyền lực thì hắn mới có thể có quyền quyết định cuộc sống của mình mà không dựa dẫm vào bất kỳ ai.
Vì thế, thậm chí hắn còn sẵn sàng trả giá cho những chuyện không đáng.
Phó Kiêu nhìn vào khuôn mặt mình phản chiếu trong cửa sổ sát đất.
Tại sao khuôn mặt này lại khiến hắn cảm thấy xa lạ đến vậy.
“Meo meo meo” Tiếng kêu ngọt ngào của mèo con vang lên trong phòng làm việc. Phó Kiêu vừa nghe tiếng kêu đã có thể tưởng tượng ra vật nhỏ màu trắng sữa đang vui vẻ nhảy nhót trong phòng hắn.
Tràn đầy năng lượng, giống như một viên đạn đại bác nhỏ không bao giờ biết mệt vậy.
Nhưng không biết có phải vì Bánh Đường Nhỏ là mèo con, không được những con mèo khác dạy dỗ không mà tư thế đi có chút kỳ lạ.
Tay chân quýnh lại với nhau không nói, thậm chí còn rất hay té ngã.
Hắn phải nhịn cười khi Bánh Đường Nhỏ bị té, nếu không, con mèo nóng tính này sẽ quay mông lại về phía hắn cả ngày trời.
Nghĩ vậy, ánh mắt Phó Kiêu lập tức trở nên dịu dàng hơn một chút.
Không còn nghi ngờ gì, sự xuất hiện của Bạch Dương đã khiến cho cuộc sống của hắn không còn giống như vũng nước đọng như trước nữa.
Nếu cấp dưới của hắn mà nhìn thấy bộ mặt này của hắn, nhất định sẽ nghi ngờ hắn còn chưa tỉnh, cấp trên của bọn họ sao có thể dịu dàng như thế được.
Cuối cùng, mèo con trắng vượt núi vượt sông xuất hiện trước mặt Phó Kiêu, kèm theo đó là chiếc lược nhỏ đang ngậm trong miệng.
Vừa nhìn Phó Kiêu đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Bánh Đường Nhỏ là một con mèo con rất yêu cái đẹp, có đôi lúc nó còn ngơ ngác tự ngắm nhìn mình trong gương.
Nhưng lông của mèo dài nên luôn dễ rối, hơn nữa Bánh Đường Nhỏ lại không biết tự liếʍ lông nên mỗi đêm Bánh Đường Nhỏ đều ngậm một chiếc lược trong miệng rồi đến nhờ Phó Kiêu chải cho mình.
Đây cũng đã trở thành hoạt động buổi tối thường xuyên của hai người.
Nếu trước kia có người nói với Phó Kiêu rằng hắn có thể dành thời gian quý báu của mình để chải lông cho một con mèo vào mỗi đêm không, hắn sẽ nói với người đó rằng tất nhiên là không thể.
Nhưng hiện tại, Phó Kiêu lại đang làm những việc mà trước kia hắn cho là mình sẽ không bao giờ làm.
Mèo con đuôi thẳng tắp ngồi xổm trên mặt đất, duỗi chân ra túm lấy quần của Phó Kiêu, nhưng Phó Kiêu đã thay quần áo ngủ, vải đồ ngủ hơi trơn, bàn chân nhỏ cứ trượt lên trượt xuống, sau vài lần thử vẫn nhận về thất bại như cũ.
Tô Trạch Ninh vốn quen phản bội sự chính trực của bản thân mình, cậy vươn hai móng vuốt lên về phía Phó Kiêu, làm động tác muốn Phó Kiêu ôm mình.
Làm sao để mà nói nhỉ
Loại chuyện này có một thì sẽ có hai…
Đối với những thứ như điểm mấu chốt, việc thử lại sau khi đột phá một lần sẽ dễ dàng hơn nhiều.