Hắn châm chọc nói với Phó Vân Tích: “Ông có còn nhớ ông đã từng nói tên của Phó Duy có nghĩa là gì không? Ông nói cậu ta là đứa con trai duy nhất của ông, vậy bây giờ là gì nữa đây? Ông định gọi cậu ta là gì?”
Thật ra vào thời điểm bản thân khó khăn nhất thì Phó Kiêu đã lén lút đi gặp người có chung một nửa dòng máu kia của mình. Ngay từ ánh mắt đầu tiên, hắn đã biết, bọn họ không phải người chung một thế giới.
Hắn vẫn luôn không thể quên được ánh mắt tràn ngập tình yêu thương của ba mình dành cho Phó Duy.
Đó đã từng là thứ không thể xóa nhòa được trong tâm trí hắn trong một khoảng thời gian dài trước đây.
Nhưng tại sao đứa trẻ từng được ba hắn coi như vàng ngọc mà cưng chiều giờ lại bị vứt bỏ chẳng khác nào đôi giày rách chứ?
Ba của hắn không biết có còn nhớ, người hiện tại ông ta gọi là đứa con trời đánh cũng từng là đứa trẻ đặt trên đầu tim của ông ta không?
Hắn chưa bao giờ cảm thấy hả hê trước những gì Phó Duy trải qua mà chỉ cảm thấy ớn lạnh đến tận xương tủy.
Phó Vân Tích đỏ mặt đứng lên nói: “Con có ý gì hả? Ba biết con trách ba, nhưng không phải con không biết, con với mẹ con đều điên y chang nhau cả.”
Phó Kiêu bình tĩnh ngắt lời: “Tôi không trách ông, nhưng cũng mong ông nói cho rõ, bất cứ chuyện gì của tôi không hề liên quan đến ông, chuyện của ông cũng không liên quan gì đến tôi cả. Chuyện ông cưới cô Bạch…” Khóe miệng Phó Kiêu khẽ cong thành một nụ cười chế giễu: “Cũng chẳng liên quan gì tới tôi cả.”
Ánh mắt hắn đặt trên Bánh Đường Nhỏ, dường như mèo con cảm nhận được cảm xúc của hắn, cậu ngồi xổm trong lòng, ngẩng đầu lên lo lắng nhìn hắn, cái mũi nhỏ thoạt nhìn trông vừa mềm mại lại vừa đáng yêu.
Nghĩ đến những gì Bánh Đường Nhỏ đã làm cho hắn, con mèo nhỏ này không hề sợ hãi khi đối mặt với Phó Duy mà ra sứcbảo vệ hắn, hơn nữa còn thể hiện sự thiên vị không chút che giấu đối với hắn.
Phó Kiêu ngẩng đầu nhìn bọn họ nói: “Về phần con mèo của tôi, dù gì các người cũng không biết, tôi cũng chẳng muốn nói làm gì.”
“Nói như vậy, các người và mèo, ở đây chỉ có thể có một trong hai mà thôi, nhưng mèo của tôi chắc chắn sẽ không phải rời đi rồi.”
Phó Kiêu nhìn Bạch Dương Hinh, có chút sâu xa nói: “Cô Bạch, không không, hẳn là cô Ngô mới đúng.”
Nghe thấy cái họ kia, đáy lòng Bạch Dương Hinh khẽ dâng lên một trận lạnh lẽo, chẳng lẽ Phó Kiêu biết quá khứ của cô ta rồi sao.
Không thể nào, Phó Kiêu không thể nào biết được, cô ta kinh hoảng đến mức thất thố.
Phó Vân Tích nghi ngờ lên tiếng: “Cái gì?”
Phó Kiêu lạnh nhạt nói: “Tuy rằng con người luôn không bao giờ cảm thấy đủ, nhưng cũng đừng mong cầu đến những thứ không thuộc về mình.”
Sắc mặt Bạch Dương Hinh trở nên trắng nhợt, cô ta cố chấp nói: “Dì không hiểu con đang nói gì.”
Phó Kiêu cười như không cười: “Đương nhiên là trái tim vĩnh hằng rồi, không thì còn có thể là gì nữa chứ.”
Bạch Dương Hinh lập tức tháo chiếc nhẫn ngọc lục bảo ra khỏi ngón tay rồi ném nó lên bàn trà như thể chiếc nhẫn này có gai vậy.
Phó Vân Tích mơ màng còn muốn hỏi gì đó.
Bạch Dương Hinh lại trắng mặt nói: “Anh yêu. Em cảm thấy không khỏe, chúng ta đi về trước đi.”
Tô Trạch Ninh từ trên người Phó Kiêu nhảy xuống, cậu tò mò nhìn trái tim vĩnh hằng, trong cốt truyện, trái tim vĩnh hằng cuối cùng sẽ bị Phó Duy đưa cho Phong Giai Mính, chưa từng quay trở về trong tay Phó Kiêu.
Chiếc nhẫn này đính một viên ngọc lục bảo thượng hạng nặng 21 carat ở giữa và hơn chục viên kim cương được khảm ở mặt bên của chiếc nhẫn, thoạt nhìn trông cực kỳ đắt giá.
Mèo trắng nhỏ tò mò đi vòng quanh chiếc nhẫn kim cương, không thể cưỡng lại bản năng của con mèo, cậu duỗi chân ra, nghịch nghịch nó vài cái.
Bố cục của chiếc nhẫn này có hơi sắc nét, bên cạnh có một thứ gì đó màu đen được khảm kim cương, mèo con đang định nhìn kỹ hơn.