Chẳng lẽ lại là bà Phó?
Những lời này đã khiến Bạch Dương Hinh nhức nhối nhiều năm nay, mặt cô ta lập tức trở nên lạnh lẽo, Phó Kiêu không động vào được không nói, nhưng ngay đến cả một con mèo mà cô ta còn không thể động vào được sao? Một luồng khí lạnh từ trong người dâng lên, cô ta tiến lên vài bước, hung hăng đá thẳng vào Tô Trạch Ninh.
Đôi giày cao gót nhọn còn hơn kiêm tiêm kia nếu thật sự đá trúng Tô Trạch Ninh thì dù cậu có bất tử chắc cũng sứt một miếng da mất. May mà Tô Trạch Ninh phản ứng kịp, nhanh chóng nhảy lên nên không bị đá trúng.
Chị gái giúp việc vội vàng bế Tô Trạch Ninh lên, rồi nhìn Bạch Dương Hinh nói: “Cô Bạch đang làm cái gì vậy?”
Bạch Dương Hinh cố ý kiếm chuyện: “Chỉ là một con súc sinh thôi mà, chọc chủ nhân không được vui, chẳng lẽ lại không được đánh, không được mắng gì hết sao?”
Quản gia làm việc ở nhà họ Phó nhiều năm nay không sóng gió nào là chưa từng trải qua, ông ấy bế Bánh Đường Nhỏ lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Cô Bạch, chủ nhân của Bánh Đường Nhỏ không phải cô, chúng tôi còn có công việc. Cô Bạch, nếu như không còn việc gì nữa, phiền cô hãy rời khỏi đây.”
Đây có thể xem như là đang đuổi khéo.
“Sao hả, tôi còn không quản được chuyện của các người sao.”Bạch Dương Hinh bên kia tỏ ra dáng vẻ của một nữ chủ nhân, cô ta khoe chiếc nhẫn ngọc lục bảo được đeo trên tay tượng trưng cho nữ chủ nhân nhà họ Phó ra.
Quản gia nhìn thấy thì vô cùng sững sờ, rõ ràng ông ấy không nghĩ thế mà Phó Vân Tích lại có thể trao chiếc nhẫn này cho Bạch Dương Hinh.
Bạch Dương Hinh trông đắc ý cực kì, cô ta cố tình nói: “Ài, không may là tôi bị dị ứng lông mèo nên trong nhà không thể có nèo được, hôm nay bằng mọi cách phải tống con mèo đó ra khỏi đây cho tôi.”
Nhưng người xung quanh lại không hề đoái hoài gì đến cô ta.
Người của Phó Kiêu cũng là người của nhà họ Phó, ăn cơm nhà họ Phó.
Cô ta không tin mình không thể sai khiến được người làm nhà họ Phó.
Cô ta khẽ cười lạnh một tiếng nói: “Tốt xấu gì tôi cũng là mẹ kế của Phó Kiêu đấy? Mèo trong nhà Phó Kiêu chẳng lẽ còn quan trọng hơn so với tôi sao? Tôi biết Phó Kiêu xem thường tôi, nhưng cậu ta vẫn phải cho ba mình chút mặt mũi chứ? Cậu ta đối xử với mẹ kế của mình như vậy không sợ bị người khác cười sau lưng sao? Hôm nay tôi nói rõ rồi đấy, nếu có tôi thì không được có con mèo này.”
“Đây là nhà của tôi, Bánh Đường Nhỏ là mèo của tôi, không ai có quyền đuổi nó đi cả, nó ở đây muốn làm gì tùy nó.”
Giọng nói của Phó Kiêu vang lên từ ngoài cửa: “Về phần cô Bạch, cô có thân phận gì mà đứng ở đây vậy?”
Ngoài cửa truyền đến một tiếng bước chân nhẹ nhàng quen thuộc, hai mắt Tô Trạch Ninh lập tức sáng rực, cậu kêu lên một tiếng, sau đó từ trong lòng quản giáo nhảy thẳng xuống dưới.
Mèo con uất ức thở hừ hừ trên người Phó Kiêu.
Có người ăn hϊếp mèo con kìa!
Phó Kiêu ôm lấy Bánh Đường Nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve cằm cậu: “Chúng ta đã đồng ý với nhau sẽ luyện tập hai tiếng đồng hồ mà, sao mày lại lẻn về nhà hả? Ngày mai phải luyện tập gấp đôi đấy.”
Tô Trạch Ninh giả ngu kêu meo meo.
Cậu không hiểu, không hiểu gì hết.
“A Kiều, chắc ba con vẫn chưa nói cho con biết chuyện dì với ba con chuẩn bị kết hôn nhỉ.” Bạch Dương Hinh thấy Phó Kiêu thì lại tỏ ra mình chính là chủ nhân của nơi này, cô ta đi đến mỉm cười ngọt ngào, còn cố tình để lộ ra chiếc nhẫn ngọc lục bảo đính kim cương khổng lồ được đeo trên tay mình, sau đó đưa thiệp cưới cho Phó Kiêu: “A Kiêu à, A Duy về rồi đấy, dì và ba con còn đang bàn bạc việc tổ chức tiệc chào đón A Duy đây.”
Phó Kiêu còn không thèm ngước mặt lên, chỉ dùng ngón tay mình chải lông cho Bánh Đường Nhỏ nằm trong lòng, Bánh Đường Nhỏ đã đến tuổi thay lông, chỉ cần chải nhẹ thôi cũng có rất nhiều sợi lông trắng rụng đi.