Sau vụ tai nạn xe hơi, hai người bị Phó Kiêu bắt lại nên Phong Giai Mính đành phải nói rõ với Phó Kiêu, mong nhận được sự thành toàn của hắn.
Nhưng Tô Trạch Ninh cảm thấy Phong Giai Mính đã đạt đến đỉnh cao sự nghiệp nhờ sự giúp đỡ của Phó Kiêu, bao nhiêu lợi ích đều vớt hết cho cô ta rồi, mà cô ta lại nghĩ đến việc rời đi, làm gì có chuyện tốt như vậy?
Vả lại, sau những gì Phó Kiêu làm cho Phong Giai Mính nhiều năm nay, nếu cô ta có chút cảm kích đối với Phó Kiêu thì lẽ ra không nên chọn Phó Duy.
Phó Duy và Phó Kiêu có mối quan hệ như thế nào, chẳng lẽ cô ta không rõ sao?
Vậy nên, Tô Trạch Ninh nhất định sẽ dùng hết sức để tách Phong Giai Mính và Phó Duy ra, tuy rằng Tô Trạch Ninh cảm thấy Phong Giai Mính không hợp với Phó Kiêu, nhưng nếu đây là điều Phó Kiêu muốn, cậu chắc chắn sẽ dùng hết sức để giúp Phó Kiêu dành lại những gì đã mất.
Nhưng nếu việc lùi lại một ngàn bước thực sự không thể ngăn cản được Phong Giai Mính và Phó Duy đến bên nhau, vậy thì cậu phải để Phó Kiêu phát hiện ra sớm một chút hòng nhanh chóng ngăn mọi tổn hại.
Hiện tại Phó Duy chỉ vừa mới về nước, dựa theo tiến độ của câu chuyện, hai người bọn họ hẳn vẫn còn chán ghét nhau lắm.
Nghĩ vậy, Tô Trạch Ninh càng tỏ ra xụ mặt hơn với Phó Duy ở trước mắt, cậu cong người trong vòng tay Phó Kiêu, quay ngoắt mông về phía Phó Duy.
Phó Duy vốn dĩ còn muốn vuốt ve Tô Trạch Ninh một chút liền hậm hực rút tay về.
Những ngón tay thon dài của Phó Kiêu nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng đầy lông của Tô Trạch Ninh mà không nói lời nào, coi Phó Duy như không hề tồn tại.
Phó Duy mất kiên nhẫn khẽ nở một nụ cười châm chọc: “Anh có biết ba sắp mở tiệc ăn mừng cho tôi không?”
Phó Kiêu vuốt ve cằm Bánh Đường Nhỏ đang cọ qua cọ lại trong lòng mình: “Đây chẳng phải chuyện tốt sao? Dù gì cũng lâu lắm rồi cậu mới về mà.”
“Hoàn cảnh của tôi thế nào, cũng không phải anh không biết.” Phó Duy khẽ cười lạnh. Từ nhỏ anh ta đã không thể nào chen vô được vòng tròn xã giao trong nhà bọn họ. Nguyên nhân thì vô cùng đơn giản, bởi vì mẹ anh ta không được phép ngồi trên mâm chính.
Hơn nữa, ông Phó, người đứng đầu nhà họ Phó không thích anh ta, mẹ của Phó Kiêu tức người nhà họ Tống sẽ được sống trong ngọn núi to lớn kia, những người trong vòng tròn này sẽ không bao giờ dính líu gì đến anh ta cả, việc tổ chức tiệc chào mừng cho anh ta chẳng khác gì một trò cười.
Phó Duy cười lạnh nói: “Trên danh nghĩa là mở tiệc cho tôi, nhưng thật ra đang muốn chính thức giới thiệu người phụ nữ kia cho mọi người trong vòng thôi.”
Người phụ nữ nọ là ngôi sao nhỏ đã ép Phó Duy phải đi tha hương.
Phó Kiêu có chút sững lại, sự mỉa mai trong mắt khẽ lóe lên: “Tùy ông ta.” Nếu người ba trên danh nghĩa của hắn Phó Vân Tích có thể bạo dạn nổi loạn một lần, chống lại ông Phó đã đè đầu áp bức ông ta mấy chục năm nay mà kết hôn với ngôi sao nhỏ kia thì hắn sẽ phải nhìn ông ta với một cặp mắt khác đấy.
Chẳng qua, Phó Vân Tích người cả đời theo đuổi tình yêu đích thực, khi biết điều cuối cùng mình chọn cũng chỉ có vậy, liệu ông ta có tức chết không nhỉ?
Phó Duy tràn ngập tức giận nói: “Ông ta dùng trái tim vĩnh hằng hồi kết hôn với mẹ anh để cầu hôn người phụ nữ kia đấy, anh cũng mặc kệ luôn sao?”
Cuộc liên hôn giữa nhà họ Tống và nhà họ Phó trước đây có thể nói là một cuộc hôn nhân thế kỷ, ông Phó không hề tiếc của mà đem một chiếc nhẫn kim cương có tên trái tim vĩnh hằng được bán đấu giá bên Châu u với giá trên trời về, còn nói rõ chiếc nhẫn này chỉ có thể để lại cho nữ chủ nhân của nhà họ Phó. Khi mẹ Phó Kiêu rời đi, bà tức giận đến mức ngay cả nhẫn cũng bỏ lại, ông Phó đặc biệt tặng chiếc nhẫn này cho bà coi như làm quà, ngụ ý rằng nữ chủ nhân của nhà họ Phó vĩnh viễn chỉ có một. Bởi vậy mẹ anh ta vô cùng xấu hổ, sau lưng không biết bị bao nhiêu người giễu cợt.