Cậu muốn ra ngoài sao? Cậu chỉ biết, hồi năm tuổi khi cậu hỏi mẹ tuyết là gì, mẹ cậu người vốn luôn nở nụ cười trên môi lại lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng cậu chỉ có thể nhìn mẹ qua lớp cửa kính trong suốt, không cách nào có thể lau đi những giọt nước mắt cho mẹ được.
Cậu chỉ biết, khi sáu tuổi, cậu cẩn thận nói cho ba biết rằng cậu muốn đi ra ngoài đạp xe đạp, ba cậu người luôn trầm ổn lạc quan, khóe mắt lại khẽ rỉ xuống mấy giọt nước trong suốt.
Dần dần cậu mới hiểu ra rằng chỉ cần cậu tỏ ra kỳ vọng với thế giới bên ngoài, thì ba mẹ người luôn yêu thương cậu sẽ cảm thấy đó là một loại tra tấn, sẽ khiến họ rơi vào dằn vặt, tự trách.
Chuyện này không quan trọng ai đúng ai sai, đều do số phận trêu đùa cả. Dù sao thì cuộc đời này có quá nhiều thứ con người không thể lựa chọn được.
Vậy nên Tô Trạch Ninh thầm nhủ, cuộc sống ở nhà cũng rất tốt mà, không phải sao?
Có máy chơi game, máy tính, TV, truyện tranh còn được nghe nhạc. Một số người cả đời không cần ra khỏi nhà vẫn sống rất tốt đấy thôi?
Khi ta nói điều gì đó mười ngàn lần thì nó sẽ trở thành sự thật.
Hiện tại, cậu cũng có cuộc sống mới rồi.
Bốn cái móng vuốt của Tô Trạch Ninh dẫm lên trên mặt cỏ, mùi hương của cỏ xộc lên cùng cảm giác mềm mại của bùn đất đối với cậu mà nói là một trải nghiệm vô cùng xa lạ.
Cậu cẩn thận vươn chân trước lên, muốn bước một bước đầu tiên.
Nhưng móng vuốt trắng nõn lơ lửng trên không rất lâu cũng không chịu đáp xuống, cậu quay đầu lại nghiêng đầu khó hiểu nhìn Phó Kiêu. Chính cậu cũng không biết rằng ánh mắt cậu nhìn Phó Kiêu tràn đầy lệ thuộc như thế nào.
Giống như khi một người gặp nguy hiểm, trong tiềm thức sẽ nhìn về phía người mình tin tưởng nhất vậy.
Phó Kiêu cong lưng, vuốt ve lỗ tai Bánh Đường Nhỏ: “Đừng sợ, có tao ở đây rồi, không ai có thể làm tổn thương mày đâu.”
Chỉ một câu nói nhẹ bâng nhưng lại có thể tiếp thêm dũng khí cho Tô Trạch Ninh.
Trong lòng cậu, Phó Kiêu, người đủ mạnh mẽ đến mức có thể thay đổi thế giới, hắn toàn năng như một vị thần vậy.
Có hắn ở bên rồi, thế giới bên ngoài nguy hiểm trí mạng trong trí nhớ của cậu khi còn nhỏ không còn đáng sợ như vậy nữa, Tô Trạch Ninh vững vàng bước đi bước đầu tiên.
Một bước, hai bước rồi ba bước, mèo con trắng tinh dần dần gạt bỏ sự thận trọng ban đầu mà vui vẻ chơi đùa trên bãi cỏ.
Gió nhẹ thoảng qua bãi cỏ xanh, giữa những tầng sóng xanh cuồn cuộn, bóng dáng trắng như sữa thoắt ẩn thoắt hiện.
Ánh mắt Phó Kiêu dịu dàng dõi theo bóng hình bé nhỏ đó.
*
Tên tặc Tô Trạch Ninh sớm đã quên mất nỗi sợ hãi ban đầu của mình.
Bây giờ những gì cậu có thể nghĩ đều là thế giới bên ngoài vui vẻ biết bao.
Đặc biệt là những cánh bướm trên thảm cỏ xanh đều có sức hấp dẫn không hề nhỏ đối với Tô Trạch Ninh.
Mèo con trắng sữa duỗi chân ra, tập trung chụp cánh bướm, thậm chí còn không để ý rằng mình đang chạy ngày càng xa, chờ đến khi nhận ra, Tô Trạch Ninh không còn biết mình đã chạy đến góc nào nữa.
Tô Trạch Ninh nhìn xung quanh.
Phó Kiêu đâu?
Mọi người đâu?
Nhưng Tô Trạch Ninh biết chắc hẳn cậu cũng không chạy xa lắm, vậy nên không cần lo lắng, chỉ thong thả đi loanh quanh như đang thắp sáng một tấm bản đồ mới.
Lùm cây đằng xa bỗng vang lên tiếng mèo kêu.
Tô Trạch Ninh vừa đi ngang qua thì liền nhìn thấy có ba con mèo đang tranh nhau một con cá nhỏ.
Một con mèo tam thể hung thần ác sát giẫm lên con cá khô nhỏ, hung hăng nói với hai mèo con sắp trưởng thành đối diện: “Tao cóc quan tâm có phải bọn bây tìm được cá khô hay không, bị tao phát hiện thì nó là của tao, theo cách nói của con người thì đây chính là phí bảo kê, hiểu không?”
Mèo đen nhỏ cong lưng phản bác: “Hừ, anh chưa bao giờ bảo vệ chúng tôi cả, sao lại không biết xấu hổ đi thu phí bảo kê thế!”