Lớp Vỏ Bọc

Chương 3

-------------

Cho dù vẫn hơi ngẩn người, nhưng Mạnh Chiêu vẫn thấy rõ ràng đuôi lông mày của Lục Thời Sâm nhướng lên một cái khó mà nhận thấy. Là biểu cảm có phần bất ngờ.

Lục Thời Sâm mặc quần áo ở nhà, có lẽ trước đó không lâu vừa tắm xong, lọn tóc vẫn hơi ẩm ướt, Mạnh Chiêu thậm chí có thể ngửi được mùi hơi nước trộn lẫn sữa tắm.

Tên này thế mà không tàn lụi[1], trong đầu Mạnh Chiêu vô thức nhảy ra suy nghĩ này. So sánh với hồi cấp ba, Lục Thời Sâm có vẻ như cao lên nhiều, góc cạnh trên mặt sắc bén hơn, cảm giác xa cách giữa lông mày không thay đổi, nhưng trên người dường như có thêm cảm giác áp bách của đàn ông trưởng thành.

[1]

Trước tiên gọi con chó, con Border Collie kia đứng bên chân Lục Thời Sâm, sủa liên tục mấy tiếng về phía Mạnh Chiêu.

“Trùng hợp vậy,” Mạnh Chiêu lấy lại tinh thần, lấy giấy chứng nhận giơ lên cho Lục Thời Sâm, “Tôi đến hỏi ít chuyện.”

Bình thường mà nói, hành động bày ra giấy chứng nhận này đó là làm theo thủ tục, không ngờ Lục Thời Sâm vươn tay rút thẻ cảnh sát trong tay Mạnh Chiêu ra, cúi đầu lật xem chữ bên trên: “Tên lưu manh năm nào lại trở thành cảnh sát nhân dân chính nghĩa à?” Rõ ràng không mang theo giọng điệu gì, nhưng nội dung nghe lại có ý trào phúng

Vẻ mặt Mạnh Chiêu thay đổi, nhịn xuống mới kìm được chữ “Phắc” kia trong cổ họng. Không sai, vẫn là Lục Thời Sâm của năm đó, khuôn mặt đáng ghét, trịch thượng.

Có điều bây giờ có vụ án trong người, Mạnh Chiêu không có ý định tốn nhiều nước bọt với hắn. Hơn nữa, mặc dù thằng cha này khiến người ta không thích, nhưng bố hắn – Lục Thành Trạch thật sự là ân nhân của cả nhà Mạnh Chiêu, có tầng quan hệ này, Mạnh Chiêu đành phải duy trì tình bạn bằng nhựa mặt ngoài với hắn.

Lục Thời Sâm trả lại giấy chứng nhận cho Mạnh Chiêu, xoay người đi vào phòng khách, “Muốn hỏi gì? Ngồi đi.”

Mạnh Chiêu không khách sáo với hắn, bệ vệ ngồi xuống ghế sofa đối diện Lục Thời Sâm, xem nhẹ ánh mắt dò xét của hắn, anh hỏi như tán gẫu: “Về bao lâu rồi?”

“Non nửa năm.”

“Nghe nói sống ở nước ngoài vui vẻ sung sướиɠ mà?”

Đối phương cũng không khiêm tốn: “Cũng được.”

Ánh mắt Mạnh Chiêu rơi xuống chiếc iPad trên bàn gỗ thật, màn hình vẫn sáng, mặc dù khi còn đi học tiếng Anh học cũng thường thôi, lúc này anh cũng có thể đoán sơ được nội dung bên trong liên quan đến tài chính. Chắc là Lục Thời Sâm làm nghề tài chính, Mạnh Chiêu cảm thấy chuyện này cũng không hiếm lạ, loại người toàn thân không có mảy may hơi thở của con người này thích hợp giao tiếp với tiền nhất.

Cửa phòng vệ sinh mở ra vào lúc này, Mạnh Chiêu không ngờ nơi này của Lục Thời Sâm còn có người khác, anh nghe tiếng quay đầu nhìn sang. Có lẽ thoạt nhìn Lục Thời Sâm cao quý từ đầu tới chân, trong tiềm thức anh không cảm thấy Lục Thời Sâm sẽ thuê cùng người khác.

Người phụ nữ đi ra từ nhà vệ sinh rõ ràng cũng không phải quan hệ bạn thuê phòng với Lục Thời Sâm. Mặt mũi cô giống con lai, trên người quấn khăn tắm, mái tóc dài xoăn ướt sũng, chắc vừa tắm xong: “Ơ? Anh có khách tới à?” Giọng nói hơi ngạc nhiên, hình như cũng không ngờ sẽ có người ngoài.

Mạnh Chiêu dời tầm mắt, thầm nghĩ có lẽ mình làm hỏng chuyện tốt của Lục Thời Sâm rồi. Tuyên da^ʍ giữa ban ngày thật là… Người này không cần đi làm hả?

Lục Thời Sâm không tiếp lời cô, ngược lại hỏi Mạnh Chiêu: “Không phải nói có chuyện muốn hỏi ư?”

Có lẽ người phụ nữ cũng cảm thấy cách ăn mặc của mình không đúng lúc nên vội vàng lách vào buồng trong.

Mạnh Chiêu tự cảm thấy không nên ở lại đây lâu, anh đi thẳng vào vấn đề chính: “Gần đây có thấy người sống trên tầng nhà cậu không?”

Đối phương tích chữ như vàng: “Không.”

“Phát trực tiếp hát mỗi đêm ồn ào lắm đúng không?”

“Rất ồn ào.”

“Nghe nói cũng bởi vì chuyện này mà báo cảnh sát?”

“Lần đó à,” Lục Thời Sâm hơi suy nghĩ, “Không liên quan đến hát, là họ mở tiệc đến ba giờ sáng, ban đêm vượt quá sáu mươi decibel, đạt tới tiêu chuẩn báo cảnh sát.”

“Không nghĩ đến việc chuyển sang nơi khác ở sao? Nơi này là thuê đúng không?” Lúc vào nhà Mạnh Chiêu đã quan sát căn phòng, thiết bị khá đơn giản, giống như chỗ thuê tạm thời.

“Vẫn đang tìm, nhưng chưa tìm được nơi thích hợp.”

Mạnh Chiêu gật đầu, đứng dậy khỏi sofa: “Đúng rồi, tối qua người sống trên tầng bị người ta ghìm chết ở khu phá dỡ bên kia, nếu cậu nhớ ra manh mối gì hãy liên lạc cho tôi bất cứ lúc nào.” Nói rồi, anh vừa đưa cho Lục Thời Sâm một tấm danh thϊếp, vừa quan sát biểu cảm trên mặt hắn.

Thoạt trông Lục Thời Sâm không hề giật mình cũng không cảm thấy hứng thú, ngước mắt nhìn về phía Mạnh Chiêu: “Thật à, cảnh sát Mạnh không ngồi thêm lúc nữa?”

Mạnh Chiêu cứ cảm thấy ba chữ “Cảnh sát Mạnh” được nói ra từ miệng hắn luôn có phần mỉa mai, anh cúi người sờ gáy con Border Collie, nửa ngồi xuống vuốt vuốt nó: “Không được, còn có việc khác, con chó này đáng yêu thật, tên là gì vậy?”

“Tiểu Đao.”

Vẻ mặt Mạnh Chiêu lại thay đổi, cũng không biết có phải trùng hợp không, nhũ danh của anh tên là Tiểu Đao, cái tên này được Lục Thời Sâm gọi ra cứ như đang chửi anh là chó.

Mạnh Chiêu ra ngoài, đúng lúc gặp được Trình Vận vừa thoát khỏi Trương Triều.

“Sao rồi đội phó Mạnh, gặp được người ở tầng dưới không?”

Mạnh Chiêu dùng khăn giấy bọc lông chó dính trên tay lại, vẻ mặt không lo: “Gặp được một con chó.”

Trình Vận đi sau lưng Mạnh Chiêu: “Dì dọn phòng nhà Chu Diễn cũng tới rồi, em bảo dì ấy đợi ở phòng khách.”

Mạnh Chiêu gật đầu: “Ừ.”

Vừa vào nhà, Tần Tiểu Bách và dì dọn phòng ngồi trên sofa phòng khách mặt như màu đất, hai mặt nhìn nhau. Dù sao thì án gϊếŧ người xảy ra bên cạnh nên không dễ tiêu hóa đến vậy.

Dì dọn phòng khoảng bốn năm mươi tuổi, quần áo bị giặt đến mức hơi bạc màu nhưng xem ra là người sạch sẽ, nhìn thấy Mạnh Chiêu bà lập tức hơi câu nệ đứng lên.

“Cô ngồi đi.” Mạnh Chiêu quan sát bà, “Bình thường cô đến quét dọn vào giờ này?”

Bà ngồi trở lại ghế sofa, hai cánh tay quấn vào nhau, “Vâng, Tiểu Chu dậy muộn, giữa trưa tôi tới đây quét dọn tiện thể nấu cơm cho cậu ấy.”

“Mấy ngày nay Chu Diễn có ở nhà không?”

“Tuần trước cậu ấy đang đi công tác, chắc là trở về khuya ngày hôm trước, tôi nhớ đêm hôm đó cậu ấy nhắn tin cho tôi, bảo hôm ngày hôm sau đến quét dọn vệ sinh.”

“Có thể cho tôi xem tin nhắn không?”

Mạnh Chiêu nhận điện thoại dì dọn phòng đưa tới, là Iphone 5 màn hình nhỏ, ốp điện thoại là ốp trong suốt bình thường nhất trên thị trường, đã hơi ngả vàng. Chu Diễn dùng Wechat gửi tin nhắn thoại: “Dì Triệu, cháu sắp về rồi, ngày mai dì vẫn tới đây vào giờ đó nhé.”

Mạnh Chiêu chép lại số điện thoại và ID Wechat của Chu Diễn, trả điện thoại cho dì dọn phòng: “Điện thoại này là con cô cho cô đúng không?”

Dì nhận lấy điện thoại, biểu cảm lộ ra chút đau buồn: “Là Tiểu Chu cho tôi dùng.”

Mạnh Chiêu gật đầu, cũng không tính là bất ngờ. Cuộc sống của Chu Diễn thoạt nhìn rất thoải mái, cho dì dọn phòng một chiếc điện thoại cũ không dùng để tạo tình cảm rất bình thường. Hơn nữa, từ xưng hô “Dì Triệu” và “Tiểu Chu” của hai người và qua biểu cảm vừa rồi của dì dọn phòng, giữa hai người có tình cảm.”.

“Cô thuộc công ty quản lý gia đình nào?” Mạnh Chiêu tiếp tục hỏi.

“Công ty quản lý gia đình Thuận Ý, nhưng…” Dì hơi lưỡng lự, “Để tiết kiệm tiền hoa hồng, giúp tôi kiếm thêm một chút, Tiểu Chu nhảy qua công ty tự ký hợp đồng, anh xem có thể…”

Mạnh Chiêu cười một tiếng: “Yên tâm đi, tôi sẽ không nói chuyện này cho công ty của cô.”

Mạnh Chiêu ghi chép tin tức vào cuốn sổ tay xong, đóng nắp bút lại: “Vậy có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với cô sau.”

Dì dọn phòng gật đầu, không nói gì nữa.

Mà lúc này, trong phòng ngủ vang lên giọng của Trương Triều: “Chiêu Nhi ơi, qua đây!”

Mạnh Chiêu thông báo với dì một tiếng rồi đi đến phòng ngủ: “Giải được mật khẩu rồi?”

“Còn cần phải nói?” Trương Triều thu dọn dụng cụ ở bên cạnh, “Ngay cả mật khẩu iPad cũng giải cho cậu luôn, giỏi không?”

“Anh Triều giỏi.” Mạnh Chiêu không để tâm khen một câu, cầm iPad lên.

Đây là…Taobao? Đây cũng là ứng dụng cuối cùng Chu Diễn mở khi còn sống. Tài khoản hiển thị là trạng thái đã đăng nhập, Mạnh Chiêu vuốt nhẹ giao diện xuống dưới, trên trang để cử có nhạc cụ, vật liệu giảm tiếng ồn, điện thoại, đồ trang điểm, còn có… Váy liền áo?

Mạnh Chiêu nhớ lại dáng vẻ thi thể của Chu Diễn, anh lập tức mở lịch sử đã mua ra, quả nhiên chiếc váy kia đã nằm trong đơn đặt hàng, chiếc váy liền áo này do anh ta tự mua, hay là…?

“Há,” Trương Triều lại gần nhìn với anh, “Chu Diễn này đam mê đảo trang à?”

Mạnh Chiêu lắc đầu, không nói gì, anh trở về màn hình chính, nhìn đồng hồ nói, “Trở về mở họp rồi nói.” Động tác của anh nhanh nhẹn tháo máy tính ra, khiêng máy chủ lên: “Trình Vận qua đây lấy dây cáp và bàn phím, Tần Tiểu Bách!”

Tần Tiểu Bách đứng dậy khỏi sofa, chạy chậm đến cửa phòng ngủ của Chu Diễn: “Chuyện gì vậy cảnh sát Mạnh?”

“Khiêng giúp cái màn hình.” Lúc Mạnh Chiêu đi ra ngoài, nhìn thấy dì dọn phòng vẫn đang cúi người quét dọn phòng vệ sinh của Chu Diễn, mơ hồ có thể thấy nước mắt trên mặt. Bức chân anh dừng lại, “Cô cũng về sớm ăn cơm trưa đi.”

“Ơi,” Dì cúi người, đáp một tiếng.

Ra ngoài, Mạnh Chiêu vừa đi vừa hỏi Tần Tiểu Bách: “Lúc Chu Diễn không ở đây, giao hàng của anh ta do cậu nhận à?”

“Tôi phải ngủ, còn lâu mới nhận hàng,” Tần Tiểu Bách cong chân, dùng đầu gối đυ.ng vào cửa sắt nhỏ cao nửa mét trên tường, “Bỏ hết trong thùng đồng hồ nước ấy, mấy anh giao hàng biết.”

“Không sợ bị trộm?” Mạnh Chiêu nhìn thoáng qua thùng đồng hồ nước.

“Vẫn ổn, chưa bị mất bao giờ, đồ rất đắt tiền thì để ở chỗ quản lý.”

Vào thang máy, Trương Triều thả thùng dụng cụ xuống đất, nhìn Tần Tiểu Bách: “Bạn cùng phòng của cậu bị gϊếŧ hại, cậu cũng không có biểu hiện gì, mạnh mẽ đấy.”

“Hầy,” Tần Tiểu Bách ôm màn hình, “Chúng tôi là bạn cùng thuê phòng, anh ta mới chuyển vào ba tháng, chúng tôi tổng cộng gặp mặt nhau chỉ vài lần, quan hệ của tôi và anh ta còn không tốt bằng anh ta và dì dọn phòng kia mà. Biểu hiện quá thương xót cũng không bình thường, ngược lại hơi khϊếp người là thật.”

Mạnh Chiêu đứng đối diện cậu ta, tỉnh bơ quan sát biểu cảm lúc nói chuyện của Tần Tiểu Bách: “Cậu làm gì?”

“Tôi là…” Tần Tiểu Bách luôn thuận mồm dừng một lát, “Quản lý đại sảnh của quán rượu.”

Mạnh Chiêu không nói gì, gật đầu một cái.

“Cảnh sát Mạnh,” Tần Tiểu Bách hơi lưỡng lự, “Người hại Chu Diễn này có lai lịch gì, kế tiếp sẽ không ra tay với tôi chứ?”

Mạnh Chiêu nhìn cậu ta: “Vẫn đang điều tra, thả lỏng tinh thần.”

*

Kiều Ngộ đã thay quần áo, đi ra từ phòng ngủ cho khách, ôm ngực dựa vào cửa: “Người vừa nãy là ai vậy?”

“Cảnh sát.” Lục Thời Sâm đeo kính thường viền bạc, lướt xem tin tức tài chính và kinh tế sáng nay.

“Cảnh sát?” Kiều Ngộ nhất kinh nhất sạ[2], không dựa vào cửa nữa mà đi tới ngồi bên cạnh Lục Thời Sâm, “Không lẽ anh phạm tội gì?”

[2]

“Gϊếŧ người,” Lục Thời Sâm không rung động chút nào, “Lúc đó mặc cái áo trên người cô.”

Kiều Ngộ mặc áo của Lục Thời Sâm, chiều dài tới chân, b0 nguc nửa hở ra, cảnh “xuân” chợt lộ. Nghe thấy Lục Thời Sâm nói vậy, cô chỉ xem như nói đùa: “Em không mang quần áo để thay, mượn của anh mặc một lát, không phải anh trai em đã đánh tiếng với anh rồi à, bảo anh chăm sóc em thật tốt.”

Lục Thời Sâm lướt trang trên ipad, biểu cảm trên mặt từ chối cho ý kiến. Kiều Ngộ là em gái của Kiều Minh Gia – đối tác của hắn. Lúc ở nước ngoài Kiều Minh Gia từng giúp hắn nhiều việc, thế là khi Kiều Minh Gia đưa em gái mình tới ở nhờ có vẻ rất đương nhiên.

Lục Thời Sâm không quen ở chung với người khác, cũng may mấy ngày Kiều Ngộ ở nhờ đúng lúc hắn đến thành phố lân cận công tác, hôm qua vừa trở về, chỉ cần hôm nay tiễn Kiều Ngộ, coi như đuổi hai anh em này.

Kiều Ngộ nghiêng đầu dựa vào Lục Thời Sâm: “Cảnh sát vừa rồi rất đẹp trai, xem ra biết nhau?”

Một lúc sau Lục Thời Sâm mới trả lời: “Ừ.”

Kiều Ngộ nhìn Lục Thời Sâm, mặt Lục Thời Sâm như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ, rõ ràng nhìn từ mặt bên, đường cong từ xương lông mày đến mũi lên xuống mượt mà, hơi giống đường nét sâu nặng của người phương Tây. Nhưng cố tình giữa lông mày lộ ra cảm giác lạnh lùng xa cách thiên về người châu Á.

Kiều Ngộ cảm thấy mình phải chủ động hơn, cô duỗi tay mở nút áo trước ngực Lục Thời Sâm.

Lục Thời Sâm không ngăn lại, chỉ thò người cầm lấy một bình thuốc nhỏ trên bàn gỗ thật, đưa tới trước mặt Kiều Ngộ.

“Đây là gì?” Động tác của Kiều Ngộ dừng lại, không rõ ràng cho lắm mà nhận lấy.

“Dòng tác dụng phụ.” Lục Thời Sâm nhắc nhở.

Ánh mắt của Kiều Ngộ chuyển qua dòng tác dụng phụ, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi, cô nhìn thấy trên đó viết: “Có thể sẽ dẫn đến chán ăn, tinh thần không phấn chấn, giảm h4m muốn t1nh dục.”

Lục Thời Sâm quay sang nhìn cô, vẻ mặt thản nhiên: “Rất xin lỗi, tôi bị lãnh cảm.”

Kiều Ngộ cười ngượng ngùng: “… Có thật không? Nói đùa gì vậy.”

Lục Thời Sâm nói tiếp: “Nói chính xác, là rối loạn cương dương.”

Kiều Ngộ nghẹn lời mấy giây, Lục Thời Sâm với gương mặt như thế bình thản nói mình lãnh cảm, điều này khiến tâm trạng cô phức tạp: “… Bởi vì thuốc này à? Đây là thuốc gì, không thể không uống hả?”

“Thuốc chống trầm cảm.” Lục Thời Sâm tháo kính xuống, ngón tay nhéo nhéo ấn đường, “So với duc v0ng ph4t tiết, chữa bệnh vẫn quan trọng hơn đúng không.”

Kiều Ngộ im lặng một lát, không nén được lòng tò mò của mình, lại hỏi thêm một câu: “Cho nên mấy năm này anh cũng chưa từng có? Không có lúc… rất muốn ph4t tiết à?”

“Ph4t tiết?” Lục Thời Sâm liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nói, “Đường tắt để ph4t tiết có rất nhiều loại, ví như… gϊếŧ người.”

Vẻ mặt hắn tự nhiên, Kiều Ngộ lại tạm thời không phân biệt được rốt cuộc hắn có nói đùa không.

Lục Thời Sâm đứng dậy đi đến ban công, cúi người xuống gác cùi chỏ lên lan can, nhìn xuống dưới lầu. Nhìn xuống từ độ cao ở tầng 17, thật ra cũng khó có thể nhìn rõ người dưới tầng, nhưng Lục Thời Sâm có thể nhận ra Mạnh Chiêu – người có đôi chân dài nhất, đứng bên cạnh cốp sau.

Ngoại trừ chân dài ra, tóc cũng hơi dài, những năm này Mạnh Chiêu thật sự không thay đổi gì.

Mạnh Chiêu của tuổi mười bảy là thế này, trong hốc mắt hơi sâu khảm một đôi con ngươi trắng đen rõ ràng, khi nhìn chằm chằm người khác, trong mắt giống như giấu một con dao mỏng hiện ra ánh sáng lạnh, hình như lúc nào cũng có thể sẽ bị chọc giận ra khỏi vỏ.

Vẫn thú vị thế à, Lục Thời Sâm nghĩ. Hắn thích chọc giận Mạnh Chiêu.

Vừa nghĩ đến điểm này, cuộc sống dường như trở nên thú vị hơn.

“Vậy… hôm nay có cần uống thuốc không?” Kiều Ngộ cầm lọ thuốc nhỏ kia đi đến bên cạnh ban công, hơi lo âu hỏi, “Anh có muốn đến bệnh viện khám không, đổi loại thuốc khác?”

Chuyện Lục Thời Sâm lãnh cảm khiến cô cảm thấy đau lòng, Kiều Ngộ cảm thấy đau lòng không phải vì bản thân cô mà đau lòng vì toàn nhân loại. Vốn dĩ trai đẹp đã ít, người trước mặt thế mà còn lãnh cảm…

“Hôm nay không cần uống.” Lục Thời Sâm đứng thẳng người, trở về phòng, “Chẳng phải lát nữa anh cô gọi người tới đón cô à? Thay quần áo đi.”

Mạnh Chiêu sắp xếp máy tính để bàn xong đóng cốp sau lại, ngẩng đầu nhìn lên lầu. Ngay vừa rồi, anh lại phát hiện ra ánh nhìn kia. Nhưng tòa nhà 25 tầng, giờ phút này chỉ có một ông cụ cầm bình nước tưới hoa trên ban công tầng bảy, đang đối diện với Mạnh Chiêu, ông lão kia la to với anh: “Xin lỗi chàng trai, tưới xuống đầu cậu rồi đúng không?”

Mạnh Chiêu: “… Không, ông tiếp tục đi.”

“Sao vậy anh?” Trình Vận cũng ngẩng đầu nhìn qua.

“Không sao.” Mạnh Chiêu khẽ lắc đầu một cái. Chẳng lẽ là ảo giác ư? Anh vừa nghĩ vừa đi đến ghế phó lái, “Đến chỗ quản lý tài sản một chuyến trước.”

Quản lý tài sản ở gần cổng lớn, Mạnh Chiêu xuống xe đi vào, hỏi thăm lễ tân: “Chỗ các cô có thông tin thuê phòng của tiểu khu không?”

“Có mấy cái của chủ sở hữu giữ lại, ” Lễ tân đưa thông tin đăng ký cho Mạnh Chiêu, “Anh muốn thuê phòng ạ?”

“Muốn xem có phòng thích hợp không?”

“Anh muốn thuê rộng bao nhiêu? Diện tích bên này gần như đều là một trăm chín mươi mét vuông, loại căn hộ đều không khác nhiều, đây là sơ đồ mặt bằng…”

Mạnh Chiêu nhìn sơ đồ mặt bằng, gần giống tòa nhà của Chu Diễn và Lục Thời Sâm. Nếu Lục Thời Sâm thật sự có ý định thuê phòng khác, chẳng lẽ không tìm được phòng ở thích hợp như hắn nói sao?

Mạnh Chiêu trả lại sơ đồ mặt bằng cho lễ tân, đưa ra chứng nhận cảnh sát cho cô, lại đẩy ổ cứng qua: “Làm phiền copy giám sát từ 18 giờ tối hôm qua đến 8 giờ sáng nay cho tôi.”