Trở Lại Những Năm Tháng Lão Công Làm Giáo Thảo

Chương 6: Vị trí đó là dành cho cô (2)

Chương 6: Vị trí đó là dành cho cô (2)

Edit: Wookie

Team: Vivians2

***

Bài hát gốc "My love" này đã thu hút tất cả những người đang uống rượu trong quán bar cũng đến xem. Toàn bộ phần dưới của sân khấu được bao quanh chật cứng.

Cố Diên không thể không thừa nhận, Lâm Hoài An thật sự là thiên tài trong lĩnh vực âm nhạc.

Cô không ngờ mới lớp 10 mà tài năng âm nhạc của anh đã mạnh mẽ đến vậy.

Năm lớp 10 của cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ làm bài tập về nhà cũng không ra hồn. Đáng giận, đột nhiên cô bỗng cảm thấy mình bị anh đả kích rồi.

Sau khi bài hát kết thúc, toàn bộ sân khấu nổ tung.

Tất cả mọi người có mặt, dù là nam hay nữ, đều hét lên. Đây là sức mạnh của Lâm Hoài An có thể thu hút cả nam lẫn nữ.

Ngô Nam Sinh huých khuỷu tay lên cánh tay Lâm Hoài An, cười nói: “Đội trưởng Lâm, màn biểu diễn của cậu hôm nay tốt hơn bao giờ hết, chậc chậc.”

Tay chơi Bass tóc dài bên cạnh cũng cười cười, trêu chọc: “Vị trí kia cậu đặc biệt để lại cho cô gái đó chứ gì. Chậc.”

Lâm Hoài An không phủ nhận.

Quản lý quán bar bước lên sân khấu, hét lên đầy phấn khích: "Hôm nay là kỷ niệm ba năm thành lập quán bar Mị Đêm của chúng tôi. Vì vậy, hôm nay chúng tôi có một sự kiện đặc biệt. Ai mua được nhiều rượu nhất trong quán bar có thể hôn Thiên Thần trong hai phút "

“Này! Chu Bái Bì đang nói gì vậy?”

Ngô Nam Sinh mới vừa mở miệng, đã nghe thấy tiếng hét chói tai bên dưới.

Dưới sân khấu, các cô gái phấn khích nhảy khỏi ghế.

“Tôi mua một thùng rượu!”

Một cô gái hét to, giơ hai tay lên.

“Tôi mua mười thùng!”

Một cô gái khác mặc áo hai dây nhìn Lâm Hoài An, ánh mắt như lửa.

Sau khi hai cô gái trả giá, toàn bộ quán bắt đầu điên cuồng hét lên.

Điều kỳ lạ nhất là thậm chí có cả những người đàn ông cũng hùa theo trả giá.

Sắc mặt Lâm Hoài An càng lúc càng khó coi, đi đến bên người quản lý, lạnh lùng nói: "Lúc trước đã thỏa thuận, tôi chỉ ca hát, không làm chuyện khác."

Quản lý hạ thấp giọng, châm chọc nói: “Đều đã cởϊ qυầи áo còn giả bộ đơn thuần con mẹ gì nữa. Không thèm tháng lương này nữa hay gì? Đừng quên, cậu chính là vị thành niên không ký hợp đồng. Con mẹ nó, nếu cậu không nghe lời, có tin ông đây không trả cậu một đồng nào hay không?”

Lúc này, khán giả bên dưới đã gọi cả trăm ly bia.

Với trình độ kinh tế mười năm trước, có thể mua nhiều như vậy trong một lần được coi là mức tiêu thụ cao.

Người phụ nữ trả giá có khuôn mặt trang điểm đậm, trông khoảng hơn ba mươi tuổi. Đôi mắt đó dán chặt vào Lâm Hoài An, như đang quan sát con mồi.

Tại sao người phụ nữ này trông quen quen?

Cố Diên sau đó đột nhiên nhớ tới một tin tức. Một nữ ma đầu gϊếŧ người nào đó đã chạy trốn suốt mười năm, cuối cùng đã bị bắt vì đến xem một buổi hòa nhạc.

Thật không may, buổi hòa nhạc đó buổi hòa nhạc của Lâm Hoài An. Đối phương cũng là fans mười năm của Lâm Hoài An.

Mà nữ ma đầu đó chẳng phải là người phụ nữ trước mặt hay sao?