Hòa Vi bỗng nhiên bừng tỉnh.
Tay cô còn nắm chặt khăn trải giường dưới thân, hô hấp dồn dập, tim đập hỗn loạn, làm thế nào cũng không bình tĩnh được.
Mở mắt liền thấy, trước mặt là một mảnh trắng tinh sáng ngời.
Bên ngoài là ánh mặt trời rực rỡ.
Hòa Vi nằm trên giường không dám động đậy.
Cô mở to mắt, nhìn trần nhà vài giây, tầm nhìn dần dần rõ ràng, cô nhận ra được hình dạng của chiếc đèn trần trên đầu.
Đơn giản tao nhã, là một màu trắng thuần, không phải màu xanh lam lạnh lẽo tối hôm qua.
Đây là đèn ngủ phòng cô.
Hòa Vi rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tay nắm lấy khăn trải giường cũng dần dần buông lỏng theo.
m thanh hưng phấn máy móc của Hệ thống vừa vặn vang lên trong đầu cô: “Chúc mừng ký chủ thành công lần thứ mười một "
Toàn thân Hòa Vi thả lỏng, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp một giấc.
Hệ thống: “Ký chủ, nên rời giường.”
Hòa Vi không để ý tới nó.
Hệ thống: “Ký chủ, tối hôm qua cô chính là chết ở trên giường anh trai nam chính.”
Hòa Vi bỗng nhiên mở to mắt, “Câm miệng.”
Hệ thống quả nhiên ngậm miệng.
Hòa Vi lại không thể nào ngủ không nổi nữa.
Vốn dĩ cô cũng muốn mau chóng quên đi chuyện tối hôm qua, kết quả nhắc nhở vừa rồi, khiến những hình ảnh đó lại từng màn như dời non lấp biển dường xâm nhập lại đây.
Thời điểm Yến Hoài muốn cô, ý thức của Hòa Vi đã bắt đầu mơ hồ, thế nhưng ngoài ý muốn các giác quan trên cơ thể cô đều rất rõ ràng, rõ ràng nhớ rõ hốc mắt đỏ ửng của nam nhân, động tác khi cởϊ qυầи áo, cùng với sức lực nắm lấy cổ tay cô.
Hết thảy đều như mới vừa phát sinh.
Nhịp tim mà Hòa Vi vất vả lắm mới bình ổn được lúc này lại đột nhiên kịch liệt lên, cô theo bản cô di chuyển chân, không có lòng bàn tay nóng bỏng của người nọ đè lên, vì vậy chân phải của cô dễ như trở bàn tay bị uốn cong lên.
Hòa Vi giơ tay che mặt.
Bên tai nóng lên, cô cưỡng bách chính mình dời lực chú ý, thuận miệng hỏi: “Hiện tại là ngày mấy tháng mấy?”
m thanh tự động yếu bớt của Hệ thống vang lên: “ Ngày 7 tháng 3 .”
Ngày 7 tháng 3, là bốn tháng trước khi Yến Thần nɠɵạı ŧìиɧ.
Dựa theo cốt truyện nguyên tác, lúc này Yến Hoài vẫn còn nhậm chức tại chi nhánh công ty ở vùng ngoại ô thành phố , trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về.
Một cỗ hơi thở nghẹn ở họng kia cuối cùng cũng nhẹ nhõm xuống, tâm tình xoay chuyển, xốc chăn lên từ trên giường bò dậy, buộc tóc đơn giản ngẩng đầu sau đó đi vào toilet.
Cô dùng năm phút đồng hồ để rửa mặt, lúc đi ra hệ thống lại bắt đầu nói lắp: “Ký, ký chủ, tôi có lời muốn nói, nhưng tôi không biết mình có nên nói không. "
Hòa Vi ngồi trước bàn trang điểm, lấy sữa dưỡng da đổ vào lòng bàn tay: “Nói đi.”
“ Chúc, chúc mừng ký chủ đạt được thành tựu trăm ngày trảm.”
“…”
Hòa Vi nghe không hiểu, sửng sốt vài giây mới hỏi: “Cái gì?”
“Trăm… Ngày… Trảm.”
Tuy rằng âm thanh máy móc của hệ thống dao động không lớn, nhưng Hòa Vi vẫn nghe ra giọng điệu nhấn mạnh chữ “Ngày” của nó.
Hòa Vi: “…”
Không biết “Ngày” này của hệ thống cùng “Ngày” trong lòng cô nghĩ có phải là một hay không.
Giây tiếp theo, hệ thống đã tự giác giải thích nói: “Bởi vì ký chủ là người thứ nhất bị… Chết, cho nên……”
“… Dừng.”
Mặt Hòa Vi càng nóng lên, cô nhắm mắt, qua vài giây mới lại trợn mắt nhìn về phía mình trong gương.
Xác nhận vẫn là nguyên nữ chính trong《 vợ trước tại thượng 》.
Tuy rằng tác giả cho nguyên chủ một thân thế đáng thương đến mức làm người nện trên mặt đất, nhưng là đồng dạng cũng cho cô một khuôn mặt vừa xinh đẹp lại khí chất.
Nữ nhân trong gương có làn da trắng nõn tinh tế, khuôn mặt là mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, cằm hơi nhọn, miệng nhỏ nhắn đáng yêu, sống mũi hơi hếch lên cao, lông mày lá liễu, đôi mắt đào hoa, dưới mắt trái có một nốt ruồi lệ nhỏ màu nâu nhạt.
Đây là khuôn mặt hấp dẫn đàn ông nhất.
Thuần khiết nhưng lại mang theo một loại mị hoặc không hay biết.
Đã xinh đẹp như vậy tại sao còn biến cuộc sống của mình thành một mớ hỗn độn.
Hòa Vi thở dài, vặn nắp kem dưỡng da, tinh tế trang điểm nhẹ trước gương.
Mười lăm phút sau, Hòa Vi lấy điện thoại nhìn giờ.
8 giờ 45 phút sáng
Cô trong chốc lát nhớ không ra là khoảng thời gian nào, biết hỏi hệ thống ngốc bạch ngọt kia vấn đề này cũng chả thể ra kết quả gì, Hoà Vi liền mở Weixin tìm lại nhật kí trò chuyện.
Người gần đây nhất là Yến Thần.
Thời gian là lúc 10 giờ tối ngày 6 tháng 3, hắn gửi một tin nhắn “ngủ ngon”. Cô không trả lời.
Hoà Vi vì thế nhấn vào trang cá nhân của Yến Thần để tìm hiểu quân địch.
là một cuốn tiểu thuyết viết về câu chuyện của một tên lãng tử quay đầu, nhân vật nam chủ Yến Thần được thiết lập là một tên công tử phong lưu phóng đãng, ăn chơi trác táng. Chính vì vậy khi xem trang cá nhân của anh ta, một tháng có bốn bài đăng, thì trong đó có tới ba cái là ảnh chụp cùng những người phụ nữ khác nhau. Cái thứ tư là ảnh của Hoà Vi, anh ta lén chụp trong thư viện, trên đầu còn ghi một câu: Tiểu khả ái, ngày đăng là cuối tháng hai.
Hoà Vi cuối cùng cũng nghĩ ra, thời điểm này có lẽ là sau khi nguyên nữ chính vừa đồng ý hẹn hò với nam chính không lâu.
Quả nhiên, vừa mới từ trang cá nhân của Yến Thần thoát ra, cô liền nhận được một tin nhắn tới.
Trình Nặc: “Cái đồ không có lương tâm nhà cậu, có bạn trai liền quên mình rồi!”
Trình Nặc là bạn đại học của nguyên nữ chính, trong sách có nhắc tới tình cảm của hai người cũng chỉ ở mức bình thường, chỉ là sau khi Hoà Vi xuyên tới, ngoài ý muốn tốt lên rất nhiều, qua lại thường xuyên, đến nay đã trở thành bạn thân.
Trong sách, bao quanh nữ chủ chỉ toàn là những con sói đói, Trình Nặc là một trong số những người hiếm hoi thật lòng đối tốt với cô ấy.
Hoà Vi cảm động tới suýt khóc, đặc biệt là sau khi ở một thế giới mà đến cả nam chính cũng xấu xa phản bội cô.
Hoà Vi nhanh gõ xuống mấy chữ: [không có quên] [không quên cậu tại sao không thay tớ đi xem mắt]
[Xem mắt cái gì cơ]
Hai người các cô năm nay mới năm bốn đại học, còn chưa tốt nghiệp, hiện tại đi xem mắt, nói thế nào cũng quá sớm đi.
Trình Nặc: [Được rồi, không trêu cậu nữa. Hôm nay tìm cậu là có việc a. Bộ phim do anh tớ làm đạo diễn vẫn chưa chọn được nữ phụ thứ tư, hay cậu cũng đi thử xem?]
Hoà Vi ấn ấn huyệt thái dương. Bộ phim này có vẻ như không giống với kiếp trước.
Hoà Vi gần đây có đọc lại các tệp tin, vì vậy trí nhớ có thể có chút nhầm lần. Để chắc chắn, cô hỏi hệ thống: "Lần trước Trình Nặc có bảo tôi đi thử giọng cho phim của anh cô ấy sao?”
Hệ thống khẳng định chắc nịch: "Không có.”
Hoà Vi vò đầu bứt tóc. Trong gương hiện lên gương mặt liên tục thay đổi biểu cảm của cô, thậm chí có lúc còn cau này, xem ra sức chiến đấu của cô cũng không có bao nhiêu, yếu đuối như thế, chẳng trách Yến Thần nghe cô đề nghị chia tay liền ngạc nhiên đến như vậy.
Cô lớn lên với khuôn mặt thế này, lại thêm tính cách mềm yếu giống nguyên nữ chính, thực sự không giống một người sẽ đề nghị chia tay.