Tuy rằng Bạch Hướng Mặc bị cự tuyệt, nhưng cũng không có quá mức thương tâm.
Người thích Trương Thư Ninh rất nhiều, cho nên hắn cũng không phải người duy nhất bị cự tuyệt.
Bạch Hướng Mặc cũng biết điều kiện của bản thân không tốt, viết thư thổ lộ chỉ là không muốn để cho bản thân cảm thấy tiếc nuối thôi, kỳ thật trong lòng cũng biết rõ người con gái tốt như vậy sẽ không xem trọng hắn.
Trong đầu Bạch Hướng Mặc đột nhiên hiện lên một ít ký ức: “Bất quá……
Tề Minh: “Cái gì?”
Bạch Hướng Mặc dừng một chút: “Không có gì.”
Tề Minh: “Đừng có giấu giếm.”
Bạch Hướng Mặc lắc đầu: “Chỉ là không có bất luận cái gì chứng cứ, chỉ là suy đoán thôi, không nói được.”
“Nói.” Tề Minh ngữ khí lạnh lùng.
Bạch Hướng Mặc: “Tôi cảm thấy cô ấy rất có thể đã có người trong lòng.”
Tề Minh: “Vì sao lại nói như vậy?”
Bạch Hướng Mặc: “Trực giác.”
Tề Minh nhướng mày.
Bạch Hướng Mặc cũng rất bất đắc dĩ, việc này Bạch Hướng Mặc đã từng suy đoán quá, nhưng không có lý do cùng căn cứ, chỉ là —— trực giác.
Từ nhỏ đến lớn Bạch Hướng Mặc liền không có cảm giác tim đập thình thịch quá, hoàn toàn vô pháp lý giải loại mẫn cảm và nhạy bén này.
Cho dù kế thừa ký ức của nguyên chủ, cũng khó có thể lý giải được loại cảm xúc này.
Chỉ đứng xa xa nhìn một người thôi lại có thể cảm thấy vui vẻ cùng thỏa mãn, nhìn thấy không rõ cô ấy cũng có thể cảm nhận được cô ấy thay đổi.
Bạch Hướng Mặc cảm thấy, mấy việc này quả thật rất huyền bí, với một người chỉ dựa vào chứng cứ nói chuyện như hắn là hoàn toàn bất đồng.
Tề Minh cũng không có truy vấn, mà là nói:
“Trương tiên sinh đã vì Trương tiểu thư tìm kiếm rể hiền, hơn nữa đang ở thương nghị ngày đính hôn, dự tính sau khi Trương tiểu thư tốt nghiệp sẽ chính thức cử hành hôn lễ.”
Bạch Hướng Mặc kinh ngạc: “Chuyện này tôi chưa từng nghe nói qua.”
Tề Minh: “Hiện tại người đàn ông kia còn đang ở nước ngoài, vài ngày nữa mới có thể trở lại Thượng Hải. Sự tình không có định ra, cho nên cũng không có trương dương.”
Bạch Hướng Mặc: “Tôi nhớ rõ Trương đồng học có nói qua, cha của cô ấy vẫn luôn muốn đem cô ấy gả cho một người chưa từng gặp mặt, vì thế cô ấy rất là phẫn nộ.”
Tề Minh khẳng định điểm này: “Trương tiểu thư xác thật đã từng kịch liệt phản đối, còn từng làm ra hành động quá khích, cho nên mới bị Trương tiên sinh cấm túc.”
Bạch Hướng Mặc cũng tìm được một ít ký ức liên quan: “Tôi nhớ rõ có một đoạn thời gian cô ấy bởi vì sinh bệnh không thể đi học được, là do bị cấm túc sao?”
Lúc ấy cũng có đồng học muốn đi thăm, nhưng lại bị ngăn cản ở bên ngoài biệt thự Trương gia không cho vào.
Tề Minh: “Trương tiên sinh lấy việc không cho Trương tiểu thư đi học để áp chế, làm Trương tiểu thư lựa chọn thỏa hiệp.”
Bạch Hướng Mặc lắc đầu: “Ban học Trương cũng không phải một người dễ dàng chịu khuất phục, cô ấy thoạt nhìn thực ôn nhu ngoan ngoãn, kỳ thật lại là một người con gái có ý chí rất kiên định. Cô ấy luôn là người đi đầu trong việc phản đối phong kiến lễ giáo áp bức phụ nữ, cho nên mới vô pháp tiếp thu chuyện mình bị áp đặt hôn nhân.”
Nói tới đây, Bạch Hướng Mặc đột nhiên ngẩng đầu nói:
"Trương tiên sinh có thể hay không bởi vì bạn học Trương không nghe theo cha mẹ mới nổi lên sát ý? Có một ít gia trưởng phong kiến không thể chịu đựng được con cái phản kháng, sẽ làm ra một ít hành vi quá khích.”
Tề Minh khẳng định nói: “Chuyện này không có liên quan đến Trương tiên sinh.”
“Tại sao?”
Tề Minh: “Đêm xảy ra án mạng, Trương tiên sinh đang ở Nam Kinh tham gia tiệc tối, sau khi nghe được tin tức liền vội vàng trở về, có rất nhiều người làm chứng.”
Bạch Hướng Mặc nhíu mày: “Trước đó sao không nói?”
Tề Minh vẫn chưa giải thích, tiếp tục nói:
“Có thể yên lặng gϊếŧ chết rồi đốt thi thể, từ đầu đến cuối không bị phát hiện, chỉ có người quen thuộc biệt thự Trương gia mới có thể làm được. Lúc ấy sắc trời vẫn còn sớm, Trương tiểu thư cũng không có đi ngủ, lại không có phát ra một chút động tĩnh, hết thảy những chuyện này đều thuyết minh cô ấy và hung thủ có quen biết.”
Bạch Hướng Mặc nghe vậy, sắc mặt vô cùng khó coi, phẫn nộ trách mắng:
“Bạn học Trương luôn luôn giữ mình trong sạch, không phải loại người như vậy! Cô ấy là người bị hại, anh không thể vu khống cho cô ấy! Đây là vũ nhục!”
Nói xong những lời này, Bạch Hướng Mặc mới ý thức được bản thân có chút thất thố.
Tra án chính là như vậy, phải lớn mật đưa ra giả thiết, sau đó tiến hành điều tra nghiệm chứng.
Đây cũng không phải cố tình mạo phạm, Bạch Hướng Mặc sẽ không bởi vì một câu như vậy mà tức giận.
Đây cũng không phải là cảm xúc của hắn.