Bạch Hướng Mặc mang lên bao tay mà Tề Minh vừa mới chuẩn bị cho hắn, sau đó ngồi xổm trên mặt đất kiểm tra, không đến một lúc liền trực tiếp ghé sát vào mặt đất.
“Nơi này có dấu vết do có người bò qua để lại, phía sau sâu phía trước hơi mờ, có thể thấy được người này dùng khuỷu tay làm điểm tựa để phát lực, còn cánh tay thì ra sức di chuyển. Căn cứ dấu vết để lại có thể thấy được, có người từ nơi này bò ra ngoài, tạm thời không tìm thấy dấu vết có người hướng bên trong bò vào. Bất quá cũng không thể loại trừ trường hợp trước khi xảy ra chuyện có người bò vào, bởi vì dấu vết có thể theo thời gian biến mất.”
Tề Minh: “Từ dấu vết để lại có thể nhìn ra bộ dáng của người bò đi ra ngoài sao?”
Bạch Hướng Mặc lắc đầu: “Trên mặt đất thổ chất khô ráo cứng cáp, chỉ có thể nhìn đến mơ hồ dấu vết, không thể xác định được cái gì.”
“Vây nơi này cũng không có giá trị gì.”
Trong lòng Tề Minh cùng Bạch Hướng Mặc đều đã có suy đoán, nhưng không có chứng cứ nên không thể đưa ra kết luận được.
Trương tiên sinh cũng không phải người bình thường, đã vậy còn cùng chính phủ Nam Kinh bên kia có quan hệ thân thiết.
Nếu không có chứng cứ rõ ràng, chỉ dựa vào điều ra cũng không đủ để chứng minh cái gì, có khi còn bị nghi ngờ cố ý phỉ báng người khác.
Bạch Hướng Mặc: “Tôi vừa rồi chỉ là thô sơ giản lược xem xét, tôi cần một cái kính lúp cùng đèn pin để tiến hành cẩn thận quan sát.”
Tề Minh nhìn về phía sau quản gia, quản gia cũng là một cái cơ linh, vội vàng nói:
“Lão gia có một cái kính lúp, tôi liền cho ngài tìm tới.”
Có kính lúp cùng đèn pin, Bạch Hướng Mặc lại tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất mà quan sát miệng hố cùng thân hố.
Chỗ này cũng không lớn lắm, nhưng Bạch Hướng Mặc lại tiêu phí thời gian rất lâu, vẫn luôn quỳ rạp trên mặt đất tìm kiếm.
Đang lúc đại gia cho rằng không tìm được gì, Bạch Hướng Mặc đột nhiên cất cao giọng nói:
“Cái nhíp!”
Tề Minh lúc này đã đem Bạch Hướng Mặc yêu cầu tất cả đồ vật đều chuẩn bị tốt, phi thường nhanh chóng mà đưa tới.
Bạch Hướng Mặc dùng cái nhíp từ trong góc gắp ra một sợi vải nhỏ.
“Đây là sợi bông trên quần áo bị vướng lại, xem tính chất là thuộc về loại bình thường, anh tìm người nào đó hiểu biết về vải dệt, nhờ họ nhìn xem loại này sợi bông thường dùng ở trên loại nào vải dệt.”
Bạch Hướng Mặc đem sợi bông bỏ vào trong túi giấy, đưa cho Tề Minh.
Tề Minh vừa tiếp nhận túi giấy liền trực tiếp dùng tay lấy ra xem, Bạch Hướng Mặc nhìn đến hành động này của anh ta, trên trán gân xanh đều xuất hiện.
“Không được trực tiếp dùng tay chạm vào vật chứng! Hành động này của ngươi sẽ quấy nhiễu bước kế tiếp điều tra!”
Tề Minh ngẩn người, tuy rằng không hiểu chỉ là một sợi vải dệt có thể lưu lại cái gì dấu vết, nhưng cũng không hề phản bác liền cũng cúi đầu nhận sai:
“Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý.”
Bạch Hướng Mặc thấy thái độ của Tề Minh rất thành khẩn, cũng không nói thêm cái gì, sau đó lại tiếp tục làm việc.
“Nơi này có dấu tay!” Bạch Hướng Mặc kinh hỉ không thôi.
Cái này dấu tay rất rõ ràng, hẳn là người kia lúc bò đi ra ngoài dùng sức chống trên mặt đất nên lưu lại.
Những chỗ khác lúc bò qua đều đã bị khuỷu tay, cánh tay cùng quần áo xoá sạch, chỉ có chỗ này mặt đất hơi mềm, nên mới có thể bảo tồn xuống dưới.
Chỉ là hiện tại nó bị một tầng hơi mỏng hạt cát che phủ, Bạch Hướng Mặc phải dùng bút lông từ từ phủi sạch mới có thể lộ ra tới.
Tề Minh cũng thấu đi lên nhìn thoáng qua: “Chắc phải đem một khối đất này đào ra mới được, nếu không máy ảnh sẽ chụp không rõ.”
“Làm vậy rất dễ phá hư dấu vết, phải dùng thạch cao tiến hành mô phỏng dấu vân tay.”
“Ngươi cần tài liệu gì cứ liệt kê ra tới, ta sẽ làm người giúp ngươi chuẩn bị.”
Bạch Hướng Mặc nhìn trong động đã không còn gì để tìm kiếm, sau khi phát hiện được dấu tay liền đứng dậy.
“Cẩn thận — —”
Tề Minh vội vàng đỡ lấy Bạch Hướng Mặc đang lung lay sắp ngã.
Bạch Hướng Mặc chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt tối đen, toàn thân vô lực, tay còn hơi hơi phát run, cả người đều ra mồ hôi lạnh.
“Cậu không sao chứ?”
Sau đó Tề Minh đỡ Bạch Hướng Mặc đến một bên ngồi xuống.
Quản gia rất chu đáo mà lấy một ly nước ấm lại đây, Bạch Hướng Mặc uống xong mới cảm thấy khoẻ hơn một ít.
“Cậu hiện tại cảm giác thế nào? Hay để ta đưa ngươi đi bệnh viện.”
Bạch Hướng Mặc vội vàng ngăn lại, đôi môi hơi hơi phát run, cảm thấy quẫn bách nói: “Đừng, tôi không có việc gì, tôi chỉ là… bị tuột huyết áp.”