Mùa Hè Bất Tận Của Ngài Loiseau

Chương 12

Harry không bị ném ra khỏi cửa sổ mà bị đẩy ra khỏi cửa chính, ba người bạn của Alex đi phía sau giống như ba người lính ngự lâm, ngăn không cho Harry nửa đường chạy trốn. Alex thành thạo đi qua những con hẻm chật hẹp, chứa đầy mùi rêu xanh, đưa Harry đến một quán rượu nhỏ mang tên "Puffins and Tridents".

"Puffins and Tridents" là một quán rượu nhỏ được xây từ gỗ và đá, phía sau quầy bar có treo một bức tranh được l*иg trong khung đồng đen, bối cảnh của bức tranh vẽ một cây đinh ba được phủ đầy vòng hoa xung quanh cùng với một con hải âu cổ rụt* được ngâm trong thùng bia. Trên lý thuyết, quán rượu có hai lầu nhưng bởi vì sàn nhà đã bị mối gặm cộng thêm tin đồn trên đó có ma nên chưa từng có người nào dám đi lên lầu. Một tấm bảng gỗ được đóng vào cạnh cửa thông báo với khách hàng rằng: Từ tháng năm đến tháng tám, quán mở cửa đến chín giờ tối, từ tháng chín đến tháng tư thì mở cửa đến năm giờ chiều. Nếu ở lại sau khung giờ này, nghe nói - chỉ là nghe nói thôi, chưa có ai chứng thực cả - nếu tiếp tục ở lại sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, về phần chuyện đó có gì bất ngờ, xảy ra như thế nào thì phiên bản kể lại quá nhiều, hơn nữa lại chẳng có ai chịu kiểm chứng sự thật.

*hải âu cổ rụt: tên tiếng Anh là puffin, là một loài chim biển.

"Toàn là mấy chuyện bịa ra để dụ khách hàng, tớ cá chắc luôn." Alex chọn một chiếc bàn trống ở gần cửa sổ, sai tên "lính ngự lâm" cường tráng nhất đi mua bia.

Harry cười một tiếng: "Chẳng có ai lại bị hấp dẫn bởi những câu chuyện ma cùng lời nguyền cả."

"Tớ biết." Alex nháy mắt với cậu, chỉ tay về phía những người đang chen đầy trong quán rượu: "Hẳn là những người này cũng nghĩ vậy.". TruyenHD

Tên "lính ngự lâm" cao to nhưng lùn quay về với bốn ly bia, mỗi tay anh ta cầm hai ly, bọt bia tràn ra chảy thẳng lên cổ tay anh ta.

"Đây là Digby, cha của cậu ấy là Thượng tướng trong hải quân, có lẽ vì vậy mà cậu ấy rất quen với việc nghe theo mệnh lệnh của người khác." Alex giới thiệu, trừ Harry ra thì những người còn lại đều nở nụ cười, bao gồm cả chính Digby. "Kia là Barry, ở giữa là a, không phải e." Một cậu trai có gương mặt chứa đầy tàn nhang bắt tay Harry. "Còn đó là James." Alex chỉ người sinh viên đang mang một chiếc cà vạt màu xanh đậm, James đeo một chiếc mắt kính có gọng màu da beo, khiến y trông già hơn hai mươi tuổi so với tuổi thật của mình: "Các binh lính, đây là Harry Prudence."

Một cuộc tra hỏi bắt đầu, ít nhất là Harry có cảm giác như đang bị tra hỏi. Trước tiên, "ba chàng lính ngự lâm" hỏi cậu đã từng học ở đâu cho giống với phép lịch sự rồi hỏi cậu đã biết tên giáo sư của bọn họ chưa; tiếp theo, bọn họ hỏi Harry có phải đã tốt nghiệp ở Eaton không, sau khi nhận được câu trả lời là không, họ không tiếp tục đề tài này nữa. Barry "ở giữa là a, không phải e" thành thục hỏi đến cha của Harry, cậu ta muốn biết xem liệu ngài Prudence đáng kính có đang làm việc ở Whitehall hay không. Harry nói cho cậu ta biết rằng ngài Prudence đáng kính chỉ là một người quản lý ngân hàng khiêm tốn, Barry đυ.ng ly với cậu, khen ngợi công việc này. Từ đầu đến cuối, Alex không hề chen miệng vào, hắn chỉ nhìn Harry, nở nụ cười mỉm không yên lòng như một người đứng ngoài đang xem một chú ngựa con chưa được huấn luyện, vụng về nhảy qua chướng ngại vật.

Đợi đến khi đợt bia thứ hai được dọn lên bàn, cuộc tra hỏi ngắn ngủi kết thúc, Alex dẫn đề tài nói chuyện sang chèo thuyền, Digby và James bắt đầu tranh cãi về chênh lệch tỷ số giữa Oxford và Cambridge suốt ba năm qua. Harry đoán rằng "ba chàng lính ngự lâm" của trường Harrow đang cố gắng tiêu hóa những thông tin mà bọn họ vừa mới đào được để đánh giá xem Harry nên được đặt ở vị trí nào trên bậc thang xã giao, từ đó mới áp dụng thái độ tương ứng để đối xử với cậu.

"Cậu cảm thấy tỷ số năm sau sẽ như thế nào, Harry?" James hỏi.

Tôi cũng đâu phải là nhà tiên tri. "Tôi không hay đoán trước mọi chuyện." Harry trả lời.

"Một nhà logic học, tụi bây nên học tập người ta đi." Barry chen miệng vào.

"Thứ lỗi cho sự tò mò của tôi." James lấy thuốc lá và hộp diêm ra khỏi túi áo khoác, châm một điếu: "Cậu và Alex quen nhau như thế nào vậy?"

"Chúng tôi cùng trải qua một mùa hè."

James nới lỏng cà vạt, thổi ra một làn khói thuốc: "Mong là một mùa hè tốt."

"Có thể nói như vậy."

Digby nhún vai: "Ít nhất thì kể từ năm nay, tao không cần phải sợ bị ném đến vùng Piedmont để trải qua mùa hè nữa."

"Tao thích Piedmont lắm đó." Alex cầm lấy bao thuốc từ tay James, châm một điếu: "Chỗ đó có gì không ổn à?"

"Núi."

"Còn có mấy em người Ý xinh đẹp bán phô mai nữa, do mày không biết khám phá thôi." Barry ực cạn lượng bia còn dư lại trong ly: "Có đứa nào muốn đến tầng hầm của McAllister không?"

Có vẻ đó là địa điểm mà bọn họ thường hay tụ họp bởi vì Digby và James đều đã đồng ý ngay mà không cần nghĩ ngợi. Alex từ chối, hắn bảo rằng tối nay cha của hắn muốn ăn cơm với hắn, nếu hắn muốn đến London trước giờ ăn tối thì phải nhanh chóng lên đường ngay. Digby thanh toán tiền rượu cho tất cả mọi người, anh ta khoác áo khoác lên vai, cùng hai "người lính ngự lâm" còn lại rời khỏi quán rượu. Harry đề nghị rằng cậu có thể cùng đến trạm xe lửa với Alex nhưng người nọ lại lắc đầu, tỏ ý cậu hãy ở yên chỗ cũ.

"Tớ xạo đấy, không có ăn tối gì cả, cha đang ở Cornwall, ông ấy ghét London lắm." Alex đứng dậy rồi ngồi xuống cạnh Harry, dời ly bia mà Barry đã uống cạn sang chỗ khác: "Chỉ là tớ không muốn đi đánh bóng bàn với bọn họ mà thôi, một khi có người bắt đầu hút thuốc, chỗ McAllister ấy sẽ trở thành một phòng chứa đầy khí độc ngay, sẵn tiện nhắc đến thì đó là một quán rượu Ireland."

"Các bạn của cậu đều rất..." Harry châm chước chọn từ ngữ một hồi: "Sống động."

"Tớ không thích bọn họ, cho nên cậu cũng không cần phải nói một cách khách sáo vậy đâu." Alex nói dứt khoát, ném tàn thuốc vào số bia còn dư lại: "Chúng tớ biết nhau ở Harrow - nói vậy cũng không chính xác lắm bởi vì cha của chúng tớ có quen biết nhau, chúng tớ đã từng nghe qua tên của người kia trước khi đến Harrow, nghe không chỉ một lần. Tớ dám cá rằng bọn họ cũng không ưa gì tớ đâu, ít nhất là Digby chắc chắn không ưa tớ nhưng cậu ta không dám đắc tội với George... Cậu còn nhớ George mà, đúng không? Phía tớ thì cũng không muốn đắc tội với người cha làm Thượng tướng của cậu ta. Cha của Barry là đại sứ ở Israel, ông ta rất có khả năng sẽ trở thành bộ trưởng bộ ngoại giao trong nhiệm kỳ tiếp theo, chuyện này thì vẫn chưa ai dám chắc cho nên cứ chuẩn bị trước là tốt nhất. Cha của James thì là thẩm phán, cậu xem đi, Harry yêu dấu, đây đúng là một cuộc hôn nhân chính trị đa phương mà, tha thứ cho ví dụ này của tớ."

"Cậu cũng cố ý ném tớ vào giữa bầy sói nhỉ, tha thứ cho ví dụ này của tớ nhé."

"Rất cố ý là đằng khác."

Một người phục vụ với gương mặt đầy mỏi mệt cầm theo một chiếc khay trống đến dọn những chiếc ly thủy tinh trống không dính đầy bọt bia, ông ta hỏi bọn họ có cần gì khác không, Alex lắc đầu.

"Chắc là tớ phải gửi một bức điện báo về nhà thôi. Martha nhớ cậu lắm đấy." Alex nhìn Harry: "Chúng tớ vẫn luôn nhớ đến cậu."

"Mọi người vẫn khỏe chứ?"

"Nghe cậu vừa nói gì kìa, Harry, "Mọi người vẫn khỏe chứ?", nghe cứ như một luật sư bất động sản đã năm sáu mươi tuổi rồi ấy. Đúng vậy, cảm ơn, mọi người vẫn rất khỏe. Leila đã được gả cho một vị nha sĩ, nếu cậu không may phải đi lấy tủy răng, cậu có thể gọi điện cho chị ấy. George vẫn còn ở RAF*, thỉnh thoảng anh ấy lại bay đến Berlin giống như đánh một trận vẫn chưa đủ, muốn đánh tiếp trận thứ hai. Cha rất không hài lòng với việc ấy nhưng ông ấy không thể làm gì cả. Chỉ có tớ là bất hạnh nhất thôi, ông ấy không thể quản được đứa con trai lớn và đứa con gái lớn của mình, không thể làm gì khác hơn là đi quản tớ, cậu biết cha là người như thế nào mà, cảm ơn thượng đế vì cuối cùng năm nay tớ cũng có thể rời khỏi Cornwall. Harry, cậu vẫn chưa kể chuyện của cậu, không công bằng tí nào."

*RAF: (Royal Air Force) lực lượng không quân hoàng gia Anh.

"Tớ tin chắc là tớ đã nói về bản thân của mình suốt một giờ qua, các bạn của cậu là người thẩm vấn đấy."

"Cậu có thể bắt đầu câu chuyện từ "Xe lái khỏi nhà"." Alex giơ tay gọi người phục vụ đến, người phục vụ đáng thương trông càng mệt mỏi hơn: "Hai tách trà, nếu quán ông có thể phục vụ, chúng tôi chắc chắn sẽ ở đây rất lâu."

Bọn họ đúng là đã ở lại đó rất lâu. Tháng tám, "Puffins and Tridents" mở cửa đến chín giờ tối. Lúc về đến ký túc xá, bóng lưng của hai người kéo dài trên đường, sau đó hòa làm một trong buổi tối muộn. Lúc người gác cổng nhìn thấy hai bọn họ, ông lớn tiếng gọi: "Chào buổi tối, cậu Loiseau, cậu Prudence", thay vì nói là lịch sự thì chi bằng nói thẳng là cảnh cáo: Tôi nhớ các cậu đi ra ngoài lúc nào, đi với ai cả đấy, tốt nhất là cẩn thận vào.

Phòng của Alex ở trên phòng Harry, chỉ cần không có ai mở tiệc rượu say bét hoặc hành hạ người khác bằng buổi trình diễn violon, Harry có thể nghe rõ tiếng bước chân của bạn mình ở trên lầu, tấm ván cũ kỹ phát ra tiếng cót két khô khốc. Căn phòng lầu hai ở gần cầu thang này đúng là một cái hộp chứa đầy tiếng ồn, vừa có thể nghe rõ tiếng bước chân ở trên cầu thang, vừa có thể nghe thấy người ta nói chuyện dù có nói nhỏ đến thế nào. Có lần Barry định dẫn hai cô gái vào, Harry không thể không nghe hết cuộc tranh chấp nảy lửa kéo dài suốt bốn mươi phút, có lần còn có tiếng thủy tinh bể. Harry rất ít khi tham gia vào những chuyện mạo hiểm này, chủ yếu là bởi vì cậu không hề được mời, cậu không biết ai nhưng những người kia lại có vẻ như đã hiểu rõ lẫn nhau, việc này càng khiến cậu cảm thấy mình như một người ngoài cuộc.

Một tối trước mùa vọng, có người gõ cửa cậu "bịch bịch". Lúc ấy Harry đang đọc thơ của Virgil, mặc dù nói là chỉ có một đoạn nhỏ nhưng đoạn ấy cũng dài hơn mười trang, hơn nữa cậu không thể không chậm rãi tra từ điển. Ban đầu cậu không để ý đến tiếng gõ cửa bởi vì thỉnh thoảng vẫn có học sinh uống say rồi đi lộn phòng, đôi khi lại còn ca hát ở trên cầu thang. Nhưng mà tiếng gõ cửa ấy vẫn không dừng lại, người bên ngoài có vẻ như nhất định phải vào phòng này. Harry tiện tay kẹp bút vào trong từ điển, đứng dậy mở cửa.

"Chào buổi tối." Alex không đợi mời đã đi vào phòng, đóng cửa lại.

"Cậu uống say." Harry chỉ hắn.

"Một chút."

"Cậu không thể cứ như vậy được, cậu biết không."

"Cứ như vậy là như thế nào?" Alex tháo nơ, hắn vẫn đang mặc bộ lễ phục dự tiệc, Harry có thể ngửi thấy mùi xì gà trên người hắn, chắc là của người khác, Alex không hút xì gà.

"Uống say." Harry ngồi vào bàn làm việc, mở từ điển ra: "Với lại phòng của cậu ở trên lầu."

"Có lẽ tớ thích phòng của cậu hơn."

"Điểm không tốt là sẽ có người tới gõ cửa lúc nửa đêm." Chiếc bút hơi chảy mực một chút, người viết phải cầm nó ở một góc độ chính xác thì bút mới không chảy mực lên giấy, Harry không yên lòng chùi giọt mực đen lên ngón tay: "Cậu vừa đi đâu vậy?"

Không ai trả lời. Alex đang ngủ trên giường cậu, hoa cài nhàu nhĩ được đặt cạnh gối. Harry do dự một hồi, cậu đứng dậy, đắp chăn cho bạn mình. Còn bảy tiếng nữa mới đến bình minh, có lẽ tối nay cậu phải cố gắng học xong đoạn thơ đầy khô khan u buồn này thôi.

Chú thích: Mùa vọng (Advent) là Chúa nhật thứ tư trước lễ giáng sinh.