Trong lúc Tử Lam đang vẽ vòng tròn và âm thầm hỏi thăm tổ tiên ai đó thì trong phòng cảnh xuân nóng bỏng tiếp diễn..
Hôn nhau rồi… Tiếp theo sẽ là gì đây..
Con mẹ nó, thực lộ liễu, mặc dù mọi người chưa có về nhưng cũng không nên làm bậy nơi công cộng như thế chứ.. Tên họ Mặc kia tϊиɧ ŧяùиɠ lên não rồi hay sao.. ?
Mặc Thiếu Thiên ép Trọng Nhược Tình sát vách trực tiếp hôn xuống cổ rồi lại xuống ngực Trọng Nhược Tình.. Mặc Thiếu Thiên kéo qυầи ɭóŧ Trọng Nhược Tình xuống nâng váy lên.. Tách 2 chân Trọng Nhược Tình ra.. Ngón tay thăm dò vào bên trong.. Những tiếng rên khẽ phát ra từ miệng Trọng Nhược Tình..
Tử Lam muốn rớt con mắt xuống.. Hai người quấn quýt không để ý tới ngoài hành lang còn có một người đang sống sờ sờ xem phim cấp 4 trực tiếp..
Mặc Thiếu Thiên nâng cả người Trọng Nhược Tình chuẩn bị tiến vào công thành chiếm đất thì lúc này một việc không tốt đã xảy ra…
Tử Lam đang xem phim miễn phí bỗng nhiên chân va vào một chậu hoa, vô tình đánh vở nó..
” Choang ”
Tử Lam khóc không ra nước mắt…
Mặc Thiếu Thiên dừng ngay động tác.. Mặt đen lại quát… ” Ai.. ”
“Người nào? ” Trọng Nhược Tình ánh mắt vẫn còn mê mang vì động tình, liếc nhìn về hướng hành lang hỏi.. Người nào dám phá hỏng chuyện tốt của nàng.
” Khụ! Khụ! ” Tử Lam giả bộ ho khan vài tiếng cũng bước ra.
Tử Lam mỉm cười vô hại nói tiếp ” thật xin lỗi, tôi cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng không thấy… Ha ha.. Hai người tiếp tục đi nha, tôi có việc phải đi trước đây, không quấy rầy.. ”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam cười thản nhiên thật sự rất đẹp rất chói mắt..
Trọng Nhược Tình cũng nhìn Tử Lam đồng thời chân mày không vui nhíu lại.. Tại sao lại là nữ nhân chết tiệt kia..
“Cô làm sao lại ở chổ này? ” Trọng Nhược Tình không vì bị người ta phát hiện mà cảm thấy xấu hổ hay ngại ngùng vẫn tiếp tục nhìn Tử Lam chất vấn.
Tử Lam nhìn một chút ly nước trên tay mình rồi lại nhìn Trọng Nhược Tình như nhìn môt kẻ ngốc trả lời ” đến đây đương nhiên là để uống nước chứ cô nghĩ tôi đến đây là để làm gì? Suy bụng người ra bụng mình sao? ” Tử Lam vẫn cười vô hại như vậy, chẳng lẻ Trọng Nhược Tình muốn nói nàng đến đây là để nhìn lén hay sao.. Nực cười.. Mặc dù nàng có nhìn chút chút.. Có chết nàng cũng không khai ra đâu!
Trọng Nhược Tình bị Tử Lam xem như một người ngốc khi hỏi vấn đề đó, nàng cư nhiên không còn lời nào để phản bác lại, hậm hực, hừ hừ liếc Tử Lam với ánh mắt độc ác.
Mặc Thiếu Thiên khóe miệng nâng lên ” Tôi còn tưởng rằng Lâm tiểu thư trốn ở đây chủ yếu là để nhìn lén chúng tôi nữa chứ ” Ánh mắt sắc bén đầy hứng thú nhìn Tử Lam.
Em gái ngươi, cái tên tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, bại hoại… Chết tiệt.. Cầu trời cho Hi Hi bảo bối lớn lên tuyệt đối không được giống hắn..
Tử Lam thật sự muốn phun một ngụm nước miếng lên mặt Mặc Thiếu Thiên!
Có cái gì đẹp mắt mà bảo là nàng cố ý rình xem.. ? Phi! Phi!Nàng âm thầm phỉ nhổ hắn..
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên khóe môi vĩnh viễn vẫn mang một nụ cười chuyên nghiệp nhìn Mặc Thiếu Thiên đáp ” Mặc tổng là đang kể chuyện cười cho tôi sao? ” Huống chi có cái khỉ gì đẹp mắt chứ..
Mặc Thiếu Thiên cười lạnh một cái, cũng không nói gì thêm nhìn Trọng Nhược Tình ánh mắt đầy thâm ý ” anh đi về phòng trước “, xong xoay người bỏ đi.
” Ân, em biết rồi ” Trọng Nhược Tình gật đầu một cái xem như đã hiểu.
Sau khi Mặc Thiếu Thiên rời đi, Trọng Nhược Tình trợn mắt nhìn Tử Lam, hừ một cái mới xoay người đi ra.
“Này trưởng phòng, cô để quên đồ kìa.. ” Tử Lam ánh mắt giảo hoạt nhìn về phía chiếc qυầи ɭóŧ màu đỏ của ai kia.. Quên mang đi! Nàng có lòng tốt nha, sợ Trọng Nhược Tình ‘ mát mẽ ‘ quá!
Trọng Nhược Tình hừ thêm mấy tiếng, cầm qυầи ɭóŧ bỏ vào túi xách bỏ đi. Thù này, hôm nay nàng sẽ nhớ rõ.. Sẽ đòi lại tất cả..
Cảnh Thần cũng đã trở lại, thấy Trọng Nhược Tình bộ dạng như sắp gϊếŧ người bước vào phòng làm việc sau đó đóng sập cửa lại.. Cảnh Thần đi nhanh đến bên cạnh Tử Lam..
” Cô lại đắc tội với sao chổi nữa rồi à? ” Không phải là hỏi mà là khẳng định.
Tử Lam nhíu mày cười khổ một tiếng ” Chỉ là không cẩn thận phá hư ‘ chuyện tốt ‘ của người ta mà thôi ” Tử lam vẽ mặt đầy ý cười, ám hiệu với Cảnh Thần. Nói xong Tử Lam nhanh chân trở về vị trí của mình.
Cảnh Thần sửng sờ, há hốc miệng, định không để ý nhưng vẫn tò mò bám theo Tử Lam hỏi tiếp ” phim JA sao.. Đông cung sống người thật việc thật sao? ” Cảnh Thần gương mặt hứng thú cười gian ác…
” Chưa tới mức độ đó ”
” Vậy cở phim cấp mấy? ”
” Chắc là cấp 4 đi ”
” Thôi đi, không có gì hấp dẫn hết. ” Cảnh Thần trề môi bất mãn nói. Nàng hơi thất vọng..
Nhân viên tất cả điều trở lại làm việc.. Bỗng nhiên cửa phòng Trọng Nhược Tình mở ra, dáng vẻ cao cao tại thượng thông báo.
” Tất cả chú ý, 10 phút sau bắt đầu họp ”