Phiến đất kia nằm tận ngoài rìa của thôn trang, nhưng thật sự thì lại lớn hơn so với tưởng tượng của y không ít, cũng không phải hoàn toàn là đất hoang, mà đây là loại thích hợp dùng để trồng những loại cây lớn.
Nơi này chỉ có một lão bà tử phụ trách trông nom, lão bà tử nhìn thấy Lục Hàm Chi, liền quỳ xuống trước mặt y, hô lên: “Thỉnh an thiếu gia gia chủ.”
Lục Hàm Chi lập tức để cho Loan Phượng tiến lên đỡ bà ấy dậy, nói: “Ngài đừng khách khí, ta chỉ đến đây xem một chút thôi.”
Lão bà tử cúi đầu đứng sang một bên, trên mặt đất đang đặt một cái bồn gỗ, bồn gỗ này đang dùng để giặt xiêm y.
Bên cạnh còn bày nửa sọt bồ kết, ở cái thời này thì không có bột giặt hay nước giặt gì đó, có bồ kết dùng đã là tốt lắm rồi, hoặc không thì dùng tro.
Lục Hàm Chi hỏi: “Lão nhân gia, bà hái bồ kết này ở đâu vậy?”
Lão bà tử vừa nghe, lập tức bùm một tiếng quỳ xuống, nơm nớp lo sợ nói: “Thiếu gia, lão đây không hái trộm bồ kết, mấy cái đó nó rơi xuống đất lão mới nhặt lên.”
Lục Hàm Chi:…
Người ở thời đại này có cái tật xấu chính là hở cái là quỳ, thật đúng là khiến y khó có thể thích ứng nổi.
Lục Hàm Chi né sang một bên, nói: “Lão nhân gia bà đứng lên trước đi, ta không phải có ý trách tội gì đâu. Với cả cũng chỉ một ít bồ kết như vậy, đâu phải chuyện gì to tát lắm.”
Lão bà tử vừa nghe, liền chậm rãi đứng lên, đáp: “Vâng, thiếu gia. Những bồ kết này đều được lấy từ vườn trồng bồ kết, tất cả bồ kết trong trang, đều được lấy từ bên này.”
Theo lời nói của bà tử, Lục Hàm Chi liền nhìn vào trong vườn.
Xác thật, nơi này trồng hàng chục cây bồ kết chứ không ít.
Vừa lúc bây giờ là thời điểm thu hoạch bồ kết, xa xa nhìn lại, thật đúng là có không ít đang treo lủng lẳng trên cây.
Lục Hàm Chi nhíu mày, nói: “Nhiều như vậy, chắc không dùng hết đúng không?”
Lão bà tử muốn nói lại thôi, chuyện hai ngày trước Lục Hàm Chi trừng trị Lục Toàn đã truyền khắp thôn trang, mọi người nghị luận sôi nổi, đều nói có một vị thiếu gia từ bên kia đến rất lợi hại, chỉ vài ba câu đã có thể hạ bệ tên kia xuống rồi.
Ngay sau đó bà cũng mạnh dạn nói: “Làm sao mà dùng hết được chứ? Cũng chưa dùng đến được được lại phần mười đâu! Còn lại, đều bị Lục Toàn đem đi bán rồi.”
Còn tiền bán xong chạy đi đâu, không cần đoán cũng biết.
Lão bà tử còn nói thêm: “Vốn dĩ vườn này còn có cả rau dưa và một số loại trái cây nữa, có hai mươi mấy người công nhân, nhưng đều bị Lục Toàn đuổi đi cả. Tiền công như thường lệ là bên kia cầm, vừa rời đi, là không có một đồng tiền nào.”
Lục Hàm Chi cũng có chút trợn mát há hốc mồm, y bỗng nhiên cảm thấy mình cứ để Lục Toàn đi như vậy thì tiện nghi cho hắn quá!
Phải tống hắn vào ngục luôn mới đúng.
Nhưng Lục gia nhà lớn nghiệp lớn, đừng nói là mấy chục lượng bạc, cho dù là hơn một ngàn lượng cũng sẽ không để vào trong mắt.
Nếu chỉ vì chút tiền này mà lại đẩy người ta vào tù, ngược lại có vẻ người Lục gia không phóng khoáng.
Lục Hàm Chi nói: “Lão nhân gia, bồ kết của những năm trước có còn không?”
Lão bà tử đáp: “Có, có, năm trước vẫn còn trong kho phóng, chưa kịp chuyển ra ngoài đâu.”
Nói rồi lão bà tử liền đi trước dẫn đường, đưa Lục Hàm Chi đến kho lưu trữ bồ kết.
Chỉ thấy một căn nhà gỗ cũ nát, bên trong chất đầy bồ kết.
Lão bà tử còn nói thêm: “Không chỉ từng này thôi đâu, đất chúng ta phong thủy tốt, cây bồ kết đơm hoa kết quả rất nhiều. Bên kia, còn có bên kia nữa, ba gian phòng chứa củi này đều chất đầy bồ kết.”
Lục Hàm Chi gật gật đầu, khó trách hệ thống nói trong này có càn khôn, xem ra càn khôn mà hệ thống nói chắc là chỉ cây bồ kết.
Cho dù là bán bồ kết, cũng có thể bán không ít tiền. GDP trung bình trong mười ngày là ba lượng, chắc cũng dễ hoàn thành được thôi.
Xem ra nhiệm vụ đầu tiên, đúng như hệ thống nói là đề bài tặng điểm.
Chỉ có điều, y không muốn chơi trò chơi cấp thấp như vậy.
Hơi suy tư, y liền bắt đầu có tính toán riêng của mình.
Liền phân phó Cầm Sắt đang đứng phía sau, nói: “Ngươi gọi người tới đưa bồ kết về thôn trang đi, ta có việc cần dùng.”
Cầm Sắt cũng không hỏi nhiều, chỉ vâng một tiếng, sau đó xoay người đi làm việc.
Người này thật sự là đắc dụng, Lục phu nhân dùng người rất tốt.
Ngay sau đó Lục Hàm Chi liền gọi Loan Phượng, cùng nhau trở về thôn trang.
Loan Phượng lại cau mày, nhìn về nơi cách đó không xa.
Lục Hàm Chi cũng nhìn qua theo, hỏi: “Làm sao vậy?”
Loan Phượng nghi hoặc nói: “Ta… hình như ta thấy biểu tiểu thư?”
Lục Hàm Chi hỏi: “Biểu tiểu thư? Tô Uyển Ngưng?”
Loan Phượng nói: “Ân, ngoại trừ nàng chúng ta còn có biểu tiểu thư nào nữa sao?”
Lục Hàm Chi nói: “Nơi đây vùng hoang vu, một thiên kim tiểu thư như nàng sao có thể đến nơi này được? Ngươi không phải nhìn nhầm rồi đấy chứ?”
Loan Phượng lắc lắc đầu, nói: “Không có khả năng, biểu tiểu thư rất thích mặc đồ màu vàng, hơn nữa ta chắc chắn đó là nàng, không sai được. Biểu tiểu thư đối đãi với hạ nhân chúng ta rất tử tế, là người hiền lành,tất cả nha hoàn như chúng ta đều rất thích nàng.”
Trong nguyên tác, Tô Uyển Ngưng thật sự là một thiếu nữ có nhân duyên cực tốt.
Trưởng bối thích nàng, người cùng thế hệ ngưỡng mộ nàng, ngay cả nha hoàn cũng cảm thấy nàng rất tốt.
Trong suốt toàn bộ mạch truyện, Tô Uyển Ngưng được thiết lập là nữ chủ vạn nhân mê, ngay cả nha hoàn của Lục Hàm Chi không có quá nhiều tiếp xúc cũng biểu dương nàng, có thể thấy bản lĩnh của nàng có bao nhiêu cường đại.
Lục Hàm Chi nhìn thoáng qua biên kia, nói: “Không bằng chúng ta đi qua đó xem thử xem sao? Vùng hoang dã như thế này, nàng dù sao cũng chỉ là một cô nương, một mình đến đây thật sự không an toàn.”
Loan Phượng gật gật đầu, liền đi theo Lục Hàm Chi qua bên kia.
Từ xa, quả nhiên nhìn thấy một thiếu nữ duyên dáng mặc y phục màu vàng đang đứng cạnh bờ sông. Trong tay dường như đang cầm một quả hồ lô màu đen, đang đổ thứ gì đó vào trong nước sông.
Lục Hàm Chi nhíu mày, Tô Uyển Ngưng đang đổ thứ gì vào trong sông vậy?
Ngay lúc y đang ngẩn người, Tô Uyển Ngưng đã rời đi. Lục Hàm Chi nhất thời tò mò, muốn lại gần xem thử.
Ngay lúc này, trong thức hải nhảy ra âm thanh cảnh báo: “Cảnh báo! Giữa sông có một loại độc đang lan tràn trên sông, xin đừng tới gần!”
Lục Hàm Chi:??? Má nó???
Y tóm chặt lấy Loan Phượng, không cho nàng tiến lên phía trước, nhíu mày nói: “Đừng qua, có gì đó không đúng.”
Loan Phượng vẻ mặt mê mang, hỏi: “Có chỗ nào không đúng sao thiếu gia? Biểu tiểu đổ thứ gì vào trong sông vậy, ta muốn đến xem thử đó là cái gì. Thiếu gia, sao ta có cảm giác biểu tiểu thư có gì đó rất mờ ám?” Tuy rằng Loan Phượng không hiểu, nhưng vẫn cảm thấy biểu tiểu thư này rất khác so với bộ dáng bình thường thường thấy.
Lục Hàm Chi lắc lắc đầu, nói: “Đừng đi qua là được rồi, ngươi về thôn trang trước đi, để ta đi xem xem rốt cuộc là chuyện gì.”
Loan Phượng có chút lo lắng, nói: “Thôi thì thiếu gia cứ cùng ta trở về trước đi! Gọi thêm hai gã sai vặt đi theo cùng thiếu gia, trời sắp tối rồi, ngài như vậy Loan Phượng thật sự không yên lòng.” Phải biết rằng tam thiếu gia nhà nàng chính là tiểu lang quân, ở nông thôn này, có mấy ai từng gặp qua tiểu lang quân?
Thánh dược trân quý kia, cũng không phải thứ mà gia đình bình dân có thể mua nổi. Nhà có thể nuôi được tiểu lang quân, không giàu có thì cũng thuộc dạng quý tộc. Lỡ chẳng may trong thôn này có mãng phu nào đó không biết nặng nhẹ, vậy thì rất nghiêm trọng.
Lục Hàm Chi nói: “Không có gì đâu, để lát ta gọi mấy gã sai vặt, ngươi cứ đi về trước đi.”
Loan Phượng thấy Lục Hàm Chi cứ khăng khăng, mình chỉ đành về thôn trang trước.
Mà Lục Hàm Chi lại không gọi bất cứu gã sai vặt nào cả, mà một mình lặng lẽ đến bên bờ sông, rồi đi về phía hạ du.
Lúc nãy thì không sao, nhưng trong nháy măt Lục Hàm Chi bị dọa đến choáng váng.
Vừa rồi hệ thống nói với y trên sông có một loại độc, đặc biệt dễ lây lan, mà dưới dạ du sông lại có mười mấy thôn.
Con sông này chảy qua mười mấy thôn, người trong thôn giặt quần áo, gia súc uống nước hay tưới cây đều lấy từ con sông này.
Nếu trong sông có bệnh truyền nhiễm, không cần nghĩ cũng biết, người trong mười mấy thôn này đều bị nhiễm hết.
Trong lòng Lục Hàm Chi kinh hãi, trên mặt cũng hoảng loạn, bởi vì y đột nhiên nhớ đến một tình tiết có trong nguyên tác.
Nữ chủ vạn nhân mê này ngoại từ vận may tốt, còn được đoàn đại lão sủng ra, thì còn có một điều nổi trội nữa, đó chính là thiện lương.
Thiện lương đến trình độ gì? Bởi vì Tô gia là thần y thế gia, Tô Uyển Ngưng cũng có y thuật cực tốt.
Cho nên nàng thường xuyên hành y tế thế, bất luận nơi nào phát sinh ôn dịch, Tô Uyển Ngưng ngay lập tức sẽ xuất hiện ở nơi đó.
Thế cho nên vị Hoàng Hậu tương lai này luôn được dân chúng vô cùng kính yêu, cũng có luôn danh xưng thánh mẫu nương nương.
Trong đó có một sự kiện, Thái Tử hộ tống nàng về kinh, trên đường liền gặp phải bệnh dịch quy mô lớn.
Tâm thánh mẫu của Tô Uyển Ngưng bùng nổ, ở lại tâm dịch suốt nửa tháng, thẳng cho đến khi ôn dịch hoàn toàn được khống chế mới rời đi.
Kết quả sau khi tình hình dịch bệnh được khống chế, nàng cũng ngã bệnh, cho nên Thái Tử cũng tự mình chiếu cố nàng suốt ba ngày.
Ba ngày này, cũng chính là chất xúc tác cho mối quan hệ giữa Tô Uyển Ngưng cùng Thái Tử, khiến cho Thái Tử Vũ Văn Quân bắt đầu nảy sinh tình cảm đối với Tô Uyển Ngưng.
Nhưng với cái hành vi đổ thứ gì đó xuống sông của Tô Uyển Ngưng, y lần nữa sinh ra hoài nghi sâu sắc đối với cốt truyện.
Vì sao nơi nào có ôn dịch, Tô Uyển Ngưng sẽ xuất hiện ở nơi đó?
Vì sao không phải là Tô Uyển Ngưng xuất hiện ở đâu, thì ở đó có ôn dịch đi?
Lục Hàm Chi càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng, trong lòng không ngừng phủ nhận.
Làm sao có người có thể độc ác như vậy được, để đạt được cái danh Thánh Nữ nương nương cho mình, mà không tiếc tổn hại đến tánh mạng của bá tành bình dân?
Lục Hàm Chi lắc đầu, nếu ôn dịch không xảy ra, Lục Hàm Chi sẽ tự loại bỏ suy đoán của mình.
Nhưng nếu thật sự xảy ra, Lục Hàm Chi thật sự không biết nói cái gì.
Chẳng trách nguyên thân ‘Lục Hàm Chi’ lại bị nữ chủ chơi chết, nữ nhân như thế không phải người bình thường có thể ứng phó được.
Lúc này bên tai lại truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, hi vọng ký chủ có thể tận lực khống chế bệnh dịch trước khi nó lan rộng. Nhiệm vụ này chính là nhiệm vụ chi nhánh, có thể nhận được mười điểm chuyển đổi nếu hoàn thành.”
Lục Hàm Chi:???
Đúng vậy, y cũng rất muốn cứu những người này, càng muốn kiếm mười điểm này.
Cho dù y không phải là thánh phụ, từ trước đến nay sẽ không quan tâm những chuyện không liên quan đến mình.
Nhưng trơ mắt nhìn người của mười mấy thôn kia chết, chỉ để đắp nặn hình mẫu Thánh Nữ của Tô Uyển Ngưng, y thật sự không đính lòng.
Chính là như vậy!
Nhưng mà!
Lục Hàm Chi run rẩy khóe miệng, nói: “Có phải ngươi cảm thấy ta là thần tiên không vậy? Ngươi cho rằng ai cũng đều như Tô Uyển Ngưng sao? Ngươi nhìn bàn tay vàng trong tay người ta đi! Muốn tạo ôn dịch thì tạo ôn dịch, muốn hậu cung có hậu cung. Ngươi nhìn lại mình xem! Cùng là hệ thống, vì sao lại chệnh lệch lớn như vậy!”
Hệ thống:…
Nếu có khuôn mặt nhỏ, giờ phút này hệ thống sẽ hiển thị trạng thái nhăn nhó như quả mướp đắng.
Kỳ thực tập mà gặp phải ký chủ như vậy, đúng là mệt tâm.
Hệ thống cắn răng nhắc nhở nói: “Ký chủ có thể xem xét đến thương thành đổi vật phẩm.”
Lục Hàm Chi lúc này mới nhớ tới, mình vẫn còn thương thành a.